Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, từ nãy đến giờ Tạ Diễn vẫn chưa xuống xe, người tan làm lướt qua sẽ không để ý đến chiếc xe bên đường, chỉ có Cù Tranh Viễn khăng khăng nhìn chăm chú chỗ ghế lái.
Bụng của hắn rất đói.
Cù Tranh Viễn có bệnh bao tử rất nghiêm trọng, lỡ giờ cơm thì vùng bụng sẽ đau nhói, nhưng hắn lại không dám tuỳ tiện xuống xe.
Ngay cả bé Hổ cũng không chịu được cảm giác bị khoá lại, khó chịu đến nỗi xoay vòng vòng.
Cù Tranh Viễn kéo mở dây khóa, mèo ta nằm trên ghế phụ lái lười biếng ưỡn cơ thể rồi lại tiếp tục hoành hành ngang ngược trong xe.
Cù Tranh Viễn bất lực ôm nó lên chân, giống như dỗ trẻ con vuốt lông cho nó, bé Hổ lại nhanh chóng ngáy vang dội.
Nghề theo dõi đòi hỏi tính kiên nhẫn, đồng thời cũng khảo nghiệm thể lực, người bình thường chưa trải qua huấn luyện rất khó duy trì tinh thần tập trung trong thời gian dài.
Tạ Diễn ngồi bất động như bức tượng, còn Cù Tranh Viễn chỉ ngồi một lúc đã thấy eo mỏi lưng đau, muốn xuống xe thư giãn gân cốt.
Cù Tranh Viễn cúi đầu gửi tin nhắn: Ngày mai là giao thừa rồi, buổi tối hai đứa mình có thể cùng ăn cơm không em?
Tin nhắn của Tạ Diễn lại được gửi đến rất nhanh: Được thôi, chiều mai em qua tìm anh, anh gửi địa chỉ cho em.
Cù Tranh Viễn: Anh muốn đến chỗ em cơ, anh không muốn ngây người trong khách sạn đón năm mới.
Tạ Diễn: Vậy được, ngày mai sau khi anh ngủ dậy thì đến nhé.
Cù Tranh Viễn còn chưa kịp phản hồi tin nhắn, Đào Dã đã đi từ trong cửa tiệm ra ngoài, bên cạnh có một cô gái người nước ngoài trẻ trung xinh đẹp khoác lấy cánh tay hắn.
Tạ Diễn bỗng điều chỉnh dáng ngồi, khởi động xe.
Đèn sau xe vừa sáng, Cù Tranh Viễn cũng xoay chìa khoá theo.
Mấy năm nay Đào Dã thay đổi rất nhiều, trông có vẻ gầy đi không ít, vẻ ngoài của gã so với dáng vẻ chỉnh sửa kỹ càng trên bức áp phích càng khác nhau như hai thái cực, da gã phơi nắng đến nỗi đen sạm, khi cười lên cả mặt đầy nếp nhăn.
Cù Tranh Viễn để ý thấy trước khi gã lên xe còn bóp mông của cô gái người nước ngoài kia, rõ ràng có quan hệ không bình thường.
Sau khi hôn tạm biệt, Đào Dã khởi động xe, còn cô gái kia thì rời đi theo một hướng khác.
Dưới sự che đậy của đêm tối, xe của Tạ Diễn một đường đi theo Đào Dã lên cao tốc, Cù Tranh Viễn không nhanh không chậm theo ở sau cùng.
Mắt thấy xe của Đào Dã chạy vào một khu chung cư cao tầng, Cù Tranh Viễn hơi căng thẳng trong lòng, hắn lo mình không có thẻ thì không vào được, không ngờ rằng Tạ Diễn cũng quay đầu xe ở cổng rồi lái về.
Mùi thịt của sạp đồ ăn khuya bên đường tận dụng mọi khe hở chui vào trong xe, Cù Tranh Viễn vô thức quay đầu qua nhìn thử, một bác gái có tuổi đang bận rộn làm bánh cuộn, sau lưng bác chính là một tấm bảng công trường đang thi công.
Gió đêm thổi qua dấy lên khói bụi mịt mù, Cù Tranh Viễn vừa lo về vấn đề vệ sinh của bánh cuộn vừa đặt ánh nhìn lên một chỗ xa hơn.
Bên ngoài công trường có vây một vòng hàng rào cao chừng bốn mét, trên hàng rào xám bạc còn in kết xuất đồ hoạ* của dự án.
*Kết xuất đồ họa: gọi tắt là kết xuất, là một quá trình kiến tạo một hình ảnh từ một mô hình (hoặc một tập hợp các mô hình) thành một cảnh phim hoặc hình ảnh nào đó bằng cách sử dụng phần mềm máy tính.
Lãng Nguyệt Loan.
Đây chẳng phải là bất động sản mới khởi công mà Tạ Diễn ghi trên sổ ghi chép đó sao?
Giữa ánh đèn điện chớp nháy, Cù Tranh Viễn chạm đến cánh cửa định mệnh, ngón tay hắn run rẩy nhấn mở định vị điều hướng xe.
Quả nhiên là thế.
Rẽ phải ở chốt đèn đỏ này là đi vào đường Sơn Thành.
Tạ Diễn vẫn luôn theo dõi Đào Dã cả một quãng thời gian dài như thế!
Thứ ghi trong cuốn sổ ghi chép trên bàn là quy luật làm việc nghỉ ngơi của Đào Dã.
Trong một giây lắng đọng, khi phúc đến thì lòng cũng sáng, hắn nhớ ra vài chuyện, từ lúc hắn và Tạ Diễn bắt đầu gặp lại nhau, Tạ diễn đã từng nói rất nhiều lời lẽ với thái độ khác thường.
Em không đáng để anh như thế.
Em không tốt đẹp giống tưởng tượng của anh đâu.
Em thật sự rất tồi tệ.
Ban đầu hắn cứ tưởng đó là tâm lý áy náy nảy sinh sau khi Tạ Diễn thích người khác, sau này lại tưởng rằng Tạ Diễn vì sợ hãi biến mất tám năm mà ân hận tự trách.
Nhưng tám năm ấy đã không có phản bội cũng không lãng quên nhau, vậy rốt cuộc lý do cậu cứ chậm chạp không chịu trở về gặp hắn là gì?
Có khả năng không phải Tạ Diễn đang từ chối khéo, mà là thành thật chối bỏ bản thân cậu.
Đã làm chuyện gì đi ngược tâm nguyện ư?
Hoặc là… đang chuẩn bị làm chuyện gì đó có thể khiến cậu cắn rứt lương tâm.
Xe của Tạ Diễn trở về theo con đường ban đầu, khi Cù Tranh Viễn tưởng cậu muốn về nhà nghỉ ngơi, Tạ Diễn lại lần nữa dừng xe gần đó.
Đêm đã khuya, bên đường chỉ có cửa hàng tiện lợi và tiệm thuốc còn sáng đèn, Tạ Diễn ngây ngốc ở tiệm thuốc một hồi mới xách theo một túi nilon màu trắng của tiệm ra ngoài.
Ngay sau đó, chiếc xe chạy thẳng về khu chung cư.
Sau khi Cù Tranh Viễn xác nhận đèn trong phòng ngủ của Tạ Diễn sáng lên, hắn lại lái về tiệm thuốc nọ.
Trong tiệm đèn đuốc sáng chưng, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đẩy mắt kính hỏi: “Muốn mua gì?”
“Vừa nãy có phải có một chàng trai đã đến mua đồ không ạ?” Cù Tranh Viễn miêu tả quần áo Tạ Diễn mặc cho bác, “Bác lấy lại cho cháu một liều thuốc em ấy mua với ạ.”
“Anh là gì của cậu ấy?”
“Cháu là bạn em ấy.” Cù Tranh Viễn cái khó ló cái khôn, bày ra kỹ năng diễn xuất cấp bậc Oscar, “Thuốc của em ấy bỏ vào túi rồi lúc về nhà vào nhà vệ sinh không để ý làm rớt viên thuốc xuống bồn cầu, cháu giúp em ấy mua lại một liều.”
Người đàn ông nửa tin nửa ngờ quay người, rút từ trên tủ xuống một hộp thuốc viên rồi đẩy qua cho hắn, dặn đi dặn lại: “Sau khi ăn cơm uống một viên là đủ rồi.”
“Cảm ơn bác.”
Cù Tranh Viễn ra khỏi tiệm thuốc, lật qua mặt khác của hộp thuốc, mượn ánh đèn đường vàng mờ nhìn chăm chú nửa ngày mới phát hiện là hộp thuốc hạ sốt.
Tạ Diễn sốt rồi?
Cảnh đêm như mực, trăng tròn giữa trời, Khương Phi cũng giẫm lên ánh sao đến khu chung cư Tạ Diễn thuê.
Hai mươi phút trước cậu vô tình lướt trúng một bài trạng thái trong vòng bạn bè mới biết Tạ Diễn sốt rồi.
Ai cũng biết đàn anh của cậu là một cô nhi đáng thương, không cha yêu không mẹ thương, kiếm sống nơi đất khách quê người chẳng dễ dàng, ngã bệnh cũng không ai quan tâm là một chuyện cô đơn biết nhường nào, vậy nên cậu hùng hổ đến nhà vuốt mông ngựa* đây.
*Vuốt mông ngựa: ý nói nịnh bợ, tâng bốc, a dua.
Sắc mặt Tạ Diễn có vẻ không ổn lắm, Khương Phi duỗi tay chạm vào trán cậu: “Nóng phỏng luôn rồi, nhiệt kế đâu anh, anh đo lại thử xem, nếu nghiêm trọng thì em đưa anh đến bệnh viện truyền nước nhé, lần trước em sốt truyền một bình nước là khoẻ ngay.”
“Anh vừa đo xong, hơn ba mươi tám độ,” Tạ Viễn ngồi về trên ghế thở dài một hơi, yếu ớt nói, “Anh đã mua thuốc hạ sốt rồi, chịu đựng qua tối nay sẽ ổn thôi, trong lòng anh tự có tính toán.”
Khương Phi để ý thấy trên bàn có cái bánh màn thầu trắng ăn dư hơn nửa, còn là loại không có nhân, cậu lập tức y như người mẹ già nhọc lòng lo lắng: “Đừng nói anh ăn mỗi cái này cho bữa tối đấy nhé?”
Trái lại Tạ Diễn vẫn là dáng vẻ mặc kệ: “Anh không có khẩu vị, bụng rỗng uống thuốc hạ sốt sẽ tổn thương dạ dày nên anh hấp một cái màn thầu.”
“Ăn mỗi cái này đâu có được! Em nấu cho anh chút cháo nhé.” Khương Phi thường đến nhà Tạ Diễn chọc mèo, quen đường quen lối rút từ trong tủ ra một túi gạo, đựng trong cái nồi nhỏ bỏ vào nồi cơm điện.
“Tự anh làm được mà.” Tạ Diễn nói.
“Đến thì em cũng đến rồi, sao có thể để một người bệnh như anh làm việc được?” Khương Phi chỉ huy cậu nhanh chóng lên giường ngủ, “Lát nữa nấu xong em bưng qua cho anh, đợi anh hạ sốt thì em về.”
“Vậy thì làm phiền em quá…”
“Với em mà anh còn khách sáo gì nữa, bình thường không phải anh cũng luôn quan tâm em à.”
Tạ Diễn đang chuẩn bị về phòng, ngoài cửa lại vang lên một tràng tiếng bước chân thong thả nhưng có quy luật, âm thanh nọ ngừng ở cửa.
Ngay sau đó là tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Trong ngực Tạ Diễn “thình thịch” một hồi.
Cậu ngàn tính vạn tính cũng không tính được Cù Tranh Viễn sẽ bất chợt tìm đến cửa, một cảm giác quẫn bách khi làm chuyện xấu bị bắt tại trận đã vét sạch cậu.
Cậu chớp lấy chút thời gian từ khi chìa khóa tra vào ổ đến khi cửa chính bị đẩy mở để vội cân nhắc đối sách cùng cái cớ rồi xông đến cửa, chủ động kéo mở cửa nhà.
Cù Tranh Viễn bị cậu doạ ngửa về phía sau một hồi, vỗ rồi xoa chỗ trái tim: “Anh f*ck, em dọa anh nhảy dựng cả lên.”
Tạ Diễn chặn ở cửa hỏi: “Sao anh qua đây?”
Cù Tranh Viễn nhấc túi mèo của bé Hổ lên, điềm nhiên như không nhếch mày: “Muốn cho em một bất ngờ, không phải em luôn nói rất nhớ nó sao, anh mang nó qua đây cùng em đón giao thừa.
Sao em về nhà rồi cũng không biết nói với anh một tiếng, nếu vậy anh đã qua đây từ sớm rồi.”
Cuối cùng Tạ Diễn cũng hiểu khổ mà không nói được là mùi vị thế nào, cậu nhỏ giọng nói: “Hôm nay em với Khương Phi có chút chuyện quan trọng phải bàn, nếu không thì ngày mai nhé anh, ngày mai em…”
Cậu còn chưa dứt lời, Khương Phi đã đi ra từ nhà bếp, thấy Cù Tranh Viễn, cậu để lộ vẻ kinh hỉ: “Ây! Trùng hợp ghê, sao anh đến đây!”
Cù Tranh Viễn hỏi ngược lại: “Sao cậu cũng ở đây?”
“Tôi thấy đàn anh của tôi đăng lên vòng bạn bè nói cơ thể không thoải mái nên vội qua đây xem thử, anh cũng nhìn thấy trên vòng bạn bè nên qua thăm hỏi hả?”
“Tôi qua đây đón giao thừa với em ấy.” Cù Tranh Viễn quay đầu nhìn Tạ Diễn, “Cảnh sát Tạ em sốt hả?”
“Dạ…” Tạ Diễn chột dạ đỡ trán xoa nhẹ, Khương Phi giành trước nói: “Đúng rồi, sốt cao lắm luôn, tôi nấu cho ảnh chút cháo thịt nạc.”
“Bị sốt mà sao không nói với anh?” Cù Tranh Viễn giơ tay đặt lên trán Tạ Diễn, không hề cảm nhận được nhiệt độ bất thường, thậm chí còn thấp hơn lòng bàn tay anh một chút.
Một tia căng thẳng lướt qua nơi đáy mắt Tạ Diễn, cậu nói với người bên cạnh bằng vẻ trốn tránh: “Em mới đo rồi…”
Cù Tranh Viễn thấy được một ít manh mối từ ánh mắt cậu, nhưng hắn vẫn rất phối hợp nói: “Nóng lắm đó.”
Tạ Diễn hơi hé miệng, nhìn hắn chăm chú, nụ cười của Cù Tranh Viễn vẫn ấm áp như bình thường.
Hắn giơ tay vuốt ve gáy Tạ Diễn, để lại một câu không rõ ý nghĩa: “Em vất vả rồi, còn lại cứ giao cho anh.”
Còn chưa đợi Tạ Diễn hiểu được tại sao Cù Tranh Viễn lại đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc câu nói này có ý nghĩa gì thì Cù Tranh Viễn đã bày ra thái độ làm chủ, bước vào nhà bếp bận rộn, vả lại còn ném cho Khương Phi một câu: “Đã không còn sớm nữa, cậu nhanh chóng thu dọn rồi về nhà đi, cháo với rau để tôi nấu là được.”
Kế hoạch nhanh chóng không bắt kịp sự thay đổi, Tạ Diễn xoa hai má mỏi mệt, cúi người vòng tay qua bụng của bé Hổ ôm nó về phòng.
Dường như mèo ta thật sự có thể nhận ra cậu, cái đầu đầy lông không ngừng dụi vào mu bàn tay cậu, nghểnh cổ kêu to.
Nhưng tối nay Tạ Diễn không có tâm tình ôn lại chuyện xưa với nó.
Ngày kia Đào Dã sẽ phải bay ra nước ngoài, bỏ lỡ tối nay, cậu không biết còn phải đợi bao lâu mới có thể đợi được cơ hội tiếp theo.
Cậu cũng không biết một bản thân của mai này chìm đắm trong tình yêu đong đầy có còn dũng cảm như thế không.
Không lâu sau, Khương Phi chào tạm biệt cậu rồi về nhà, Tạ Diễn cũng thử thăm dò hỏi khi nào thì Cù Tranh Viễn chuẩn bị về.
Cù Tranh Viễn mở nắp nồi, khuấy cháo nóng rồi nói: “Tối nay anh không về.”
“Anh không về?”
“Đúng vậy, anh đã trả phòng ở khách sạn rồi, anh ra ngoài giờ này có mà ngủ ngoài đường.” Cù Tranh Viễn nhếch mày, “Không lẽ em không chào đón anh?”
Khóe miệng Tạ Diễn hơi co rút: “Tất nhiên không phải…”
Cù Tranh Viễn bỏ cháo vào một cái bát khuấy cho nguội rồi mới đưa lên bàn: “Em qua đây uống cho hết cháo đi, sau đó ngủ một giấc.”
Tạ Diễn bất lực lắm, ngoan ngoãn nghe theo, Cù Tranh Viễn ngồi ở một bên yên tĩnh xem điện thoại.
Một người cái gì cũng không hỏi, một người cái gì cũng không nói nhưng đều hiểu lẫn nhau, thế giới trước cơn bão vẫn yên bình như thường.
Một bát cháo nóng đã thấy đáy, Cù Tranh Viễn đặt điện thoại xuống, nhẹ ngước cằm: “Em về phòng ngủ đi, anh rửa xong bát rồi qua.”
“Anh ơi…” Tạ Diễn nắm lấy cổ tay hắn, muốn nói lại thôi.
“Ơi?” Chân mày Cù Tranh Viễn khẽ nhếch, hắn có thể nhìn thấy trong con ngươi sóng nước lưu chuyển của Tạ Diễn có một phần cảm xúc đang đấu tranh, hình như có nỗi xúc động muốn nói rõ tất thảy, nhưng sau cùng lý trí vẫn chiến thắng.
Tạ Diễn bình tĩnh nói: “Em muốn uống sữa.”
Cù Tranh Viễn không quá bất ngờ, hắn gãi cằm cậu, nở nụ cười trêu ghẹo nói: “Loại sữa nào thế em?”
“Sữa bò nóng.”
“Được, anh hâm nóng cho em.”
Cửa phòng ngủ đóng lại.
Cù Tranh Viễn nhìn về phía điện thoại Tạ Diễn bỏ quên trên bàn, do dự một hồi rồi vẫn cầm lên.
Tạ Diễn chỉ từng nói mật mã một lần, nhưng hắn ấn tượng rất sâu, lúc đó vì tưởng rằng đó là ngày kỉ niệm sau khi cậu quen người khác, về sau mới biết là ngày giỗ của Tạ Mạn.
Trạng thái của Tạ Diễn vẫn chưa kịp xóa, trạng thái sau cùng chỉ có một dòng chữ.
Cài đặt chỉ mình Khương Phi có thể xem.
Sữa bò trong nồi bắt đầu cuồn cuộn bốc hơi, Cù Tranh Viễn tắt bếp, dựa theo sở thích của Tạ Diễn mà bỏ vào trong một muỗng đường cát nhỏ.
Trong phòng, Tạ Diễn đã chuẩn bị gối và khăn trải giường mới cho hắn.
“Tối nay hai đứa mình ngủ hai cái mền nhé anh, em uống thuốc rồi, ra mồ hôi xong chắc chắn sẽ dinh dính đó.”
“Được rồi.” Cù Tranh Viễn không mảy may do dự, ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy anh đi tắm trước nhé.”
Tạ Diễn ngơ ngác nhìn theo bóng dáng thon dài ấy đến xuất thần.
Mặc dù thường ngày Cù Tranh Viễn vẫn rất nghe lời nhưng hắn vẫn phải trêu ghẹo cậu một lượt, chuyện chia hai cái mền ngủ thế này chắc chắn hắn sẽ giãy dụa một hồi, thậm chí cưỡng ép dính vào một chỗ với cậu, thoải mái đồng ý thế này trái lại có vẻ hơi kỳ lạ.
Đặc biệt là cái chạm lúc vào cửa, đến giờ cậu nghĩ lại còn thấy sợ.
Nhưng trong ấn tượng của cậu, đầu óc của Cù Tranh Viễn không nhạy bén lắm, không thể ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của cậu.
Tiếng nước truyền ra từ nhà tắm, Tạ Diễn kéo mở hộc tủ, rút ra một gói thuốc nghiền thành bột, đổ vào trong sữa bò nóng rồi khuấy nhè nhẹ.
Đợi sau khi thuốc bột tan hoàn toàn, cậu nhấp một miếng, chắc chắn nếm không ra vị đắng mới đặt về trên tủ đầu giường.
Trước đó cậu đã từng thử hiệu quả của loại thuốc ngủ này, chỉ cần nửa viên là có thể vững vàng ngủ bốn, năm tiếng đồng hồ, trong sữa bò là lượng của một viên, đủ để Cù Tranh Viễn ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông.
Bé Hổ mở to đôi mắt tròn xoe óng ánh nhìn cậu, nghiêng đầu, nó không hiểu lắm.
Mèo nhỏ không thể uống sữa, Tạ Diễn lại không chuẩn bị dư sữa chua và thuốc an thần để cho nó ăn nên cậu hơi lo.
Nhỡ đâu nữa đêm nó nghe thấy tiếng gì rồi kêu gào loạn cả lên thì làm thế nào?
Ngủ không được lại quẩy trên người Cù Tranh Viễn thì làm sao?
“Làm mày tủi thân rồi cục cưng.” Tạ diễn nhẹ giọng nói, hôn cái đầu nhỏ của bé Hổ, ôm nó lên ban công.
Thấy Tạ Diễn muốn đi, bé Hổ nhe nanh múa vuốt lay cửa kính kêu ầm cả lên.
Tạ Diễn nhắm mắt, một trận đau đầu.
Hoá ra một lớn một nhỏ đến đây để khắc cậu.
Hẳn là vì lần đầu đến nơi xa lạ nên bé Hổ rất không có cảm giác an toàn, để nó trên ban công căn bản không có tác dụng.
Tạ Diễn chỉ đành ôm nó về phòng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Cù Tranh Viễn, nó mới dần buông bỏ cảnh giác, nằm ườn trên chăn lăn vòng.
Tiếng nước trong phòng tắm đột ngột im bặt, đổi thành tiếng máy sấy, Tạ Diễn vội nhào vào ổ chăn, đè túi nước nóng mới thay lên trán để tăng nhiệt độ của mình, còn dùng bình phun sương phun chút nước vào chân tóc và cổ.
Lần này, Cù Tranh Viễn rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể khi cậu bị sốt, lo lắng dém kĩ chăn cho câu, hắn vừa quay mặt qua đã thấy ly sữa bò còn đầy trên bàn, hắn hỏi: “Sao em chẳng uống bao nhiêu thế, anh không bỏ đủ đường hả em?”
Nửa khuôn mặt của Tạ Diễn giấu trong chăn, chỉ để lộ hai con mắt: “Em lên mạng tra thử rồi, bị sốt không thể uống sữa bò, anh uống giúp em nhé.”
“Anh không thích uống đồ ngọt mà em.” Cù Tranh Viễn nói.
“Đổ đi lãng phí lắm.” Tạ Diễn lại thẳng người, “Nếu không thì anh đút em uống đi.”
Cù Tranh Viễn cười như không cười ngồi xuống, một tay chống bên giường từ từ sáp lại gần, hỏi với vẻ hơi mờ ám: “Sao hôm nay em chủ động thế?”
Hiếm khi Tạ Diễn hiểu rõ phong tình: “Không phải anh thích em thế này à.”
Mùi sữa bò ngọt lịm, dưới ánh nhìn mong ngóng của Tạ Diễn, Cù Tranh Viễn ngẩng cổ, yết hầu nhấp nhô lên xuống, một ngụm sau cùng cũng trượt vào dạ dày.
Cù Tranh Viễn đến bên bồn nước súc miệng, an phận nằm vào ổ chăn, rèm phòng ngủ không che được hết ánh sáng, chỉ có một lớp mỏng manh, ánh trăng thanh lãnh dễ dàng chiếu vào trong phòng.
Cù Tranh Viễn không thể thích ứng được cảm giác chia chăn ngủ với Tạ Diễn, một cánh tay dài chui qua giữa kẽ hở, khoác lên eo Tạ Diễn, như thế sẽ khiến hắn nảy sinh mấy phần cảm giác an toàn khó tả.
“Anh ơi…” Tạ Diễn dùng chút móng tay ngăn ngắn cọ lên làn da nơi cổ tay hắn, dựa gần bên gối Cù Tranh Viễn thêm một xíu.
Cù Tranh Viễn cũng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, Tạ Diễn lại không nói gì.
Cù Tranh Viễn đoán trong lòng cậu giờ đây chắc chắn vô cùng phức tạp, bởi vì một người che giấu bí mật luôn đau khổ hơn người bị che giấu, mỗi một phút mỗi một giây đều bị cảm giác áy náy giày vò.
Mỗi người đều sẽ có một ngóc ngách không muốn bị thăm dò của riêng mình, tựa như hắn không dám nói cho Tạ Diễn biết mình đã từng lừa cậu rất nhiều lần.
Hắn nói với bản thân mình hết lần này đến lần khác, phải tôn trọng mỗi lần lựa chọn của Tạ Diễn.
Mặc dù khu chung cư đã cũ, vậy mà trong đêm lại yên tĩnh đến lạ, phòng ngủ chỉ còn lại tiếng hít thở liên tục không ngừng, thuốc dần phát huy tác dụng của nó, mí mắt Cù Tranh Viễn ngày càng nặng.
Hắn cảm thấy người bên cạnh hẳn là ngủ rồi, vậy nên trái tim của hắn cũng dần chìm xuống.
Giữa ánh trăng mờ ảo, một góc chăn bị ai đó nhấc lên, tim Cù Tranh Viễn nảy lên, nhạy bén mở to hai mắt trong đêm tối như chim cú mèo, cái đầu của Tạ Diễn nhẹ cử động, tựa như động vật thân mềm từ một bên khác của chiếc chăn hì hục chui vào ngực hắn.
Cù Tranh Viễn ôm lấy cậu rất tự nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Mơ thấy ác mộng hả em?”
“Không có.” Tạ Diễn nhẹ ngẩng cổ, hôn lên cằm hắn, “Sao anh còn chưa ngủ?”
“Chuyện này phải là anh hỏi em đó, em uống thuốc hạ sốt chưa?” Cù Tranh Viễn hỏi.
“Đã uống rồi mà…” Đêm tối khiến Tạ Diễn bình tĩnh hết sức, “Em cảm thấy thuốc đã phát huy tác dụng rồi.”
Cù Tranh Viễn giống như dỗ bé Hổ ngủ vậy, dịu vàng vỗ lưng Tạ Diễn: “Thế này thoải mái không em?”
Tạ Diễn học theo bé Hổ phát ra tiếng ngáy khò khè, thành công chọc cười Cù Tranh Viễn.
Chờ đợi có thể khiến một dài kéo dài đến vô tận, đúng như Cù Tranh Viễn suy nghĩ, Tạ Diễn thấp tha thấp thỏm cả một đêm, nhưng không phải lo Cù Tranh Viễn có thể ngủ ngon hay không mà là lo kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi hay không.
Từ trước đó, trong đêm tối yên tĩnh như thế ngày, cậu chỉ cần nghĩ đến mặt mũi của Đào Dã là lửa giận tràn ngập bị khơi dậy, hận không thể phân thây ngàn đoạn.
Nhưng từ sau khi Cù Tranh Viễn xuất hiện, cậu nhận ra nỗi hận của mình đang biến mất từng chút một.
Cậu không biết mình có còn sở hữu lòng can đảm như tám năm trước hay không, đặt dấu chấm hết cho kế hoạch chưa thể hoàn thành năm ấy.
Đồng hồ trên tường âm thầm chuyển động, hơn ba giờ rạng sáng, Tạ Diễn một lần nữa mở to mắt trong ngực Cù Tranh Viễn, lặng lẽ mò xuống giường.
Mặc dù bé Hổ đã lớn tuổi nhưng thính giác của nó vẫn xem như nhanh nhạy, nó bị tiếng mở cửa đánh thức từ trong cơn mơ, rung rung cái tai nhỏ, ngẩng đầu, cặp mắt nhỏ tròn óng ánh tựa như dạ minh châu toả ra tia sáng mờ ảo trong bóng tối.
Bàn chân trần của Tạ Diễn giẫm lên mặt đất, mò được công tắc ở phòng sách thì nhấn mở đèn.
Cái bàn sách này do cậu tự tay làm, tận dụng vài kĩ thuật nhỏ, lấy cái ngăn kéo cuối cùng làm thành ngăn kéo bí mật, người bình thường sẽ không dễ dàng phát hiện.
Áo, quần, vớ và giày,… cậu thay quần áo theo thứ tự rồi đặt về lại ngăn bí mật.
Mặc dù trước đó cậu đã từng diễn tập kế hoạch này vô số lần, nhưng đến lúc phải tiến hành thật sự, máu lại tăng tốc độ lưu chuyển, ngón tay không nén được run rẩy.
Không biết vì căng thẳng hay vì giận dữ, lòng bàn tay cậu đã đổ mồ hôi.
Hoặc là bởi cả hai.
Mũ, khẩu trang, găng tay, vỏ giày, dao phẫu thuật, thuốc mê, dây thừng, chìa khoá xe, chìa khoá gara…
Cậu kiểm tra một lần sau cuối toàn bộ dụng cụ mang theo trên người, lần nữa kéo mở cửa phòng – – một người đang đứng trong phòng khách.
Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tạ Diễn sợ đến nỗi bờ vai run rẩy.
Toàn bộ kế hoạch của cậu ổn rồi, nhưng chuyện mà cậu không tính đúng là Cù Tranh Viễn dùng thuốc an thần bổ trợ giấc ngủ quanh năm, lượng thuốc chỉ một viên của tối nay căn bản không đủ đưa hắn vào trạng thái ngủ sâu.
Tạ Diễn phát hiện Cù Tranh Viễn không phải vì đi qua nhà vệ sinh, lúc ánh mắt sáng rõ dò xét nhìn cậu, sau lưng cậu tê dại một mảng, tốn mấy giây mới phản ứng lại từ trong đủ loại cảm xúc chột dạ và sợ hãi kinh hoàng vân vân, cậu bình tĩnh hỏi hắn: “Sao anh còn chưa ngủ!?”
Cù Tranh Viễn thấy cả người trang bị đi đêm của Tạ Diễn thì biết phương hướng phán đoán của mình đã đúng, hắn hỏi ngược lại: “Em định làm gì?”
“Em – -” Tạ Diễn hé miệng nhưng kẹt cứng, cậu để ý thấy cách hỏi của Cù Tranh Viễn rất bất thường, một người bình thường ba giờ sáng nhìn thấy người yêu đột nhiên thay quần áo hẳn sẽ hỏi đã xảy ra chuyện gì, hoặc là quan tâm đối phương vì sao không ngủ.
Thêm vào đó thứ cậu đọc được trong ánh mắt của Cù Tranh Viễn không phải là tò mò, mà là một loại sợ hãi xuất phát từ sâu trong tâm hồn.
Chính ánh mắt này đã giúp cậu xác nhận, Cù Tranh Viễn biết nhiều hơn không ít so với dự đoán của cậu.
Tối nay Cù Tranh Viễn cũng không vô duyên vô cớ xuất hiện.
Tạ Diễn còn đang cân nhắc đối sách, Cù Tranh Viễn đã dẫn trước đánh vỡ sự trầm mặc: “Em qua đây với anh.”
Tạ Diễn cảm thấy bây giờ cậu hẳn phải vẫy tay một cách cool ngầu để hắn khỏi lo chuyện bao đồng mà nhanh chóng đi ngủ hoặc là cho hắn thêm chút Sevoflurane* cưỡng ép hắn ngã lên giường, nhưng trên thực tế cậu cực kỳ giống một chú chó lớn cắn sô pha bị chủ phát hiện, kéo khẩu trang xuống im lặng đi theo sau Cù Tranh Viễn.
*Sevoflurane: là một chất gây mê, loại thuốc này được dùng để gây mê toàn thân trước và trong quá trình phẫu thuật..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...