Cái nắng gay gắt giữa mùa hè chậm rãi thiêu đốt thành phố đông đúc ồn ào, mặt kính của tòa tháp đôi phản chiếu ánh sáng chói chang của nó, cánh quạt của máy điều hòa* quay tít tít, một luồng không khí nóng tỏa ra làm nhiệt độ xung quanh tăng thêm vài độ.
Văn phòng lớn nhất nằm trên tầng 16 thuộc Công ty Điện ảnh và Truyền hình Thủy Hành.
Ở đây có những thanh niên trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng ngăn nắp đang bận rộn với công việc của mình, mùi cà phê thơm nức hòa tan vào không khí, nhè nhẹ bay ra tận hành lang.
Công ty được thiết kế rất hiện đại và đẹp mắt với hàng nghìn ô cửa sổ bằng thủy tinh to lớn.
Phía Đông có một phòng làm việc riêng, cửa kính luôn được lau chùi sạch sẽ, xuyên qua khe hở của tấm rèm là một chiếc bàn làm việc bằng gỗ, phía sau chiếc ghế xoay bọc da là một tủ sách được làm bằng gỗ Hồ Đào, bên trên để hai ba cuốn sách, còn lại đều là cúp và huy chương.
Bàn làm việc rất gọn gàng, trên bàn chỉ đặt một chiếc máy tính, cốc nước, ống đựng bút và một lọ thủy tinh đựng vài viên kẹo sữa hình thỏ trắng.
Công ty đã thành lập được 5 năm, Vương Bất Phàm cũng ngây người ở chỗ này từng đó năm, những chi tiết nhỏ trong căn phòng ấy không ngừng thay đổi, chỉ trừ cái lọ đựng kẹo kia.
Cô cảm thấy chiếc lọ xinh đẹp kia có lẽ đang phong ấn một kỷ niệm tuyệt vời nào đó.
Sau khi rót nước xong, Vương Bất Phàm thu hồi ánh mắt, quay trở lại chỗ ngồi và tiếp tục công việc.
Nửa ngày sau, dãy hành lang vang lên tiếng bước chân, cửa kính của phòng làm việc bị đẩy ra, một đám người đang bận rộn đồng loạt nhìn về phía đó.
Hôm này người đàn ông ấy lại đổi sang tạo hình mới, mái tóc màu xám lạnh bắt mắt đã nhuộm về màu đen.
Trong một đêm, mái tóc dài nuôi nửa năm không còn tung tích, vị trí sau thái dương và tai gần như bị cắt sạch, mớ tóc ngắn còn lại uốn thành độ cong xoăn nhẹ, phía sau giữ tạo hình bồng bềnh tự nhiên.
Trên sống mũi cao đeo một một cặp kính đen gọng vàng kết hợp với chiếc áo sơ mi cotton và quần dài được đặt may riêng trông rất nhã nhặn và lịch sự nhưng vì nụ cười nhạt luôn treo trên miệng và ánh mắt lạnh lùng sau cặp kính khiến hắn hơi giống lưu manh.
“Chào buổi sáng, Cù tiên sinh!” Tiếng chào hỏi nhao nhao truyền đến từ bốn phía.
“Ừ, chào buổi sáng.” Một tiếng rất trầm giống như âm tiết đầu tiên phát ra sau khi thức dậy, còn thêm cả hắn không cài hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi, để lộ một đoạn xương quai xanh, khiến người ta không nhịn được suy nghĩ miên man.
Cù Tranh Viễn giơ tay về phía Vương Bất Phàm rồi ngoắc ngoắc ngón trỏ, sau đó đi thẳng vào phòng làm việc.
Áo sơ mi được sơ vin gọn gàng để lộ một đôi chân thon dài, vai rộng eo thon, từ đầu đến chân chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng cuốn hút.
Khi cánh cửa chuẩn bị khép lại, bé Hổ lon ton chạy ngang qua chỗ để máy lọc nước, suýt chút nữa đâm sầm vào chân Cù Tranh Viễn.
Cù Tranh Viễn nhanh chóng giữ chặt tay nắm và để cửa khép hờ, sau khi nhóc con chui vào, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại giống như chàng kỵ sĩ đang bảo hộ cô công chúa bé bỏng của mình.
Một em gái nhân viên ngồi ở gần văn phòng đã bị mê hoặc khi nhìn thấy khung cảnh lãng mạn ấy, hai má cô gái đỏ ửng, tưởng tượng một ngày nào đó mình làm mẹ của nhóc kia.
Hè năm nay rất nóng, Cù Tranh Viễn nhanh tay bật điều hòa, đồng thời tưới nước cho vài chậu cây xanh đặt trên bệ cửa sổ, sau đó cho nhóc con uống sữa.
Bé Hổ mấy năm nay được nuôi như một linh vật của công ty, nhân viên ở bộ phận nào cũng thích nó, toàn cho nó ăn đồ ăn vặt, cho nhiều đến nổi nó béo múp.
Hiện tại vì tuổi tác hơi cao nên nó không thích nhảy nhót lung tung nữa.
Sau khi uống sữa, bé con sẽ đến ổ mèo, co mình thành một cục lông rồi ngủ say sưa.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên đám lông xù mềm mại của nó.
Cù Tranh Viễn ngồi xuống ghế sau đó mở máy tính lên: “Bản quyền 《 Lưới Trời 》 giải quyết xong chưa?”
“Chưa.” Vương Bất Phàm ngồi đối diện hắn, “Có mấy công ty đang cạnh tranh với nhau, báo giá cũng chưa rõ ràng.
Chị chỉ nghe nói có một công ty báo giá hơn 20 triệu nhân dân tệ.
Nói thật chứ mấy cái chủ đề về tội phạm như này, giá cả đương nhiên sẽ cao.”
Những năm gần đây, theo sự thành công của phim chuyển thể, nhiều công ty Điện ảnh và Truyền hình sa vào trong cơn sốt mua IP, công ty bọn họ cũng đã tích góp được vài bản quyền tác phẩm liên quan đến nhiều chủ đề khác nhau, theo tốc độ thông thường, để chuyển chúng thành tác phẩm phim điện ảnh truyền hình, ít nhất cũng cần năm sáu năm, nhiều hơn thì chỉ có thể để tồn đọng, có khả năng đến khi hết hạn bản quyền cũng không chuyển thành tác phẩm phim ảnh được.
Sau khi nghe xong câu trả lời, Cù Tranh Viễn mở máy pha cà phê lên, bình tĩnh đáp lại: “Không cần vội, công ty mới bên kia em đã thu xếp xong hết rồi, hai tháng sau sẽ hoạt động đồng thời cũng đủ thời gian để thương lượng.”
“Nhưng đây là phim về đề tài trinh thám và có liên quan đến vấn đề chính trị.
Nếu muốn quay, chúng ta sẽ gặp khó khăn trong quá trình cải biên* đấy.” Vương Bất Phàm nói.
*Cải biên là sửa đổi một phần nội dung, chuyển thể loại, thay đổi hình thức thể hiện trên cơ sở bản gốc hoặc một phần bản gốc của tác phẩm văn học nghệ thuật hoặc dựa trên nội dung cơ bản của tác phẩm đó để sáng tạo ra tác phẩm mới.
“Đó là nghề của nhóm biên kịch, chị quan tâm làm gì.”
Lý do Cù Tranh Viễn khăng khăng muốn mua tác phẩm của Vạn Lý Chu đến thế là vì sự kiện thay đổi vai diễn tạm thời năm ra mắt.
Mất hai tháng để chuẩn bị cho vai diễn, cuối cùng bị loại khi phim chuẩn bị quay.
Chuyện đó vẫn luôn là cục đá đè nặng trong lòng hắn, càng nghĩ càng tức.
Đợt này cùng hắn cạnh tranh thu mua bản quyền chính là nhà đầu tư khiến hắn mất vai năm đó – Triệu Thanh.
Gã là nhà đầu tư nổi tiếng trong giới nhưng sự nổi tiếng ấy chỉ là tin tức ngoài lề.
Trong vòng giải trí hỗn loạn này, gã nổi tiếng với việc thích ‘bao nuôi’ tiểu thịt tươi, thích chơi mấy trò kích thích, có đợt gã còn khiến một nam diễn viên nhập viện vì bị bỏng, trên người đầy vết bầm tím.
Ngoài ra, gã và hắn hay xảy ra mâu thuẫn trong việc quảng bá phim.
Bộ phim của Cù Tranh Viễn và Triệu Thanh đầu tư ra mắt cùng một lúc, đoàn đội của gã nhanh chóng tung ra những tin đồn thất thiệt.
Bên Cù Tranh Viễn cũng không chịu thua, đào hết gốc gác của bọn họ lên và chỉ sau một đêm, Triệu Thanh trở thành tâm điểm của sự chỉ trích.
Vương Bất Phàm đã nhìn thấy những việc giống như thế này suốt 8 năm nên cô cũng quen rồi.
Sau khi trải qua một số chuyện không vui, cô cảm thấy tính cách của Cù tranh Viễn thay đổi rất nhiều, cố chấp, mạnh mẽ, kiêu ngạo, bướng bỉnh nhưng ở sâu trong tâm hồn ấy chính là sự ngoan cường và không bao giờ bị khuất phục.
“Vậy 1500 vạn cậu chuẩn bị trước đó chắc chắn sẽ không đủ.” Vương Bất Phàm trả lời.
Cù Tranh Viễn nhấn một nút nhỏ trên máy pha cà phê: “Tiền là chuyện nhỏ, cái em muốn là bản quyền.”
Mua bản quyền mà giọng điệu của hắn giống như đang mua bữa sáng vậy.
Mặc dù không phải là tiền của mình nhưng tim của Vương Bất Phàm vẫn đau đến nỗi rỉ cả máu.
Thấy cô nhăn mặt, Cù Tranh Viễn cười mỉm: “Khi bàn chuyện làm ăn, chị không nên nhắc đến chuyện tiền bạc.
Thứ đáng để bàn luận là chuyện bản quyền, chuyện nhân vật và ai là người có năng lực đem nhân vật, đem cốt truyện chuyển thể thành một tác phẩm tuyệt vời mới là thứ mà những người như Vạn Lệ Châu mong muốn nhất.”
“Sao em biết?” Vương Bất Phàm hỏi, “Nếu có người nguyện ý chi tiền cho tác phẩm của chị, chị sẽ mặc kệ người đó tốt hay xấu, có tiền là ok hết!”
“Chị có phải tác giả đâu mà chị biết.” Mùi cà phê thơm phức hòa quyện vào không khí, Cù Tranh Viễn rót cho cô một tách cà phê nhỏ, “Trước đó Vạn Lệ Châu đã thua lỗ một khoản tiền lớn cho nên đợt này y quan tâm đến năng lực của công ty nhiều hơn.
Hôm chị bàn chuyện thu mua bản quyền, chị hãy nói cho y biết, nếu y nguyện ý bán tác phẩm cho công ty chúng ta, công ty chắc chắn sẽ mời y gia nhập đội ngũ sáng tạo, đặc biệt y sẽ có đặc quyền thêm bớt nội dung trong quá trình cải biên tác phẩm của mình.”
“Và tiền thuê biên kịch của em sẽ ít hơn một chút, đúng không?” Vương Bất Phàm mở lon sữa đặc, đổ nó vào ly cà phê, khuấy khuấy: “Em thông minh hơn chị rồi đấy!”
Cù Tranh Viễn cười khẽ rồi tự rót cho mình một tách cà phê: “À đúng rồi, chiều nay em phải bay đến Hạ Môn để xem xét địa điểm quay phim, chị đặt phòng khách sạn cho em chưa?”
“Đặt từ sớm rồi.” Vương Bất Phàm nhanh chóng gửi địa chỉ qua, “Chị xong việc sẽ đến đó tìm em.”
“Ừm.”
Trong những năm đầu của sự nghiệp, Cù Tranh Viễn bước chân vào giới nhờ sự đánh giá cao của đạo diễn Tôn Thừa Châu, có lẽ vì thế mà hắn được góp mặt trong nhiều bộ phim nổi tiếng, là một trong những nam diễn viên xuất sắc cùng thời và giành được nhiều giải thưởng, huy chương danh giá.
Sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty Truyền thông CG, Thủy Hành được thành lập.
Bộ phim đầu tiên do Cù Tranh Viễn sản xuất, đồng thời cũng do hắn đóng chính đã gặt hái được nhiều thành công rực rỡ.
Sau đó, hắn đem tiền đi đầu tư hết phim này đến phim khác.
Bộ phim gần đây nhất do công ty sản xuất là một bộ phim học đường dành cho giới trẻ kết hợp một vài yếu tố liên quan đến thể thao và Lý Tán được mời làm đạo diễn.
Lý Tán chính là đạo diễn của bộ phim “Những năm tháng ấy”, hắn và y quen nhau từ lần hợp tác năm ấy.
Máy bay xuyên qua hàng nghìn tầng mây bồng bềnh, để lại một vệt dài trắng xoá trên bầu trời xanh thẳm rồi từ từ hạ cánh xuống sân bay Hạ Môn, cách ngoại thành hơn 1000km.
Mùa hè ở vùng biển rất nóng, nhiệt độ còn cao hơn quê hắn gần 10°C.
Cù Tranh Viễn ra khỏi cabin, hơi nóng của gió biển nhẹ nhàng phả vào mặt hắn.
Cù Tranh Viễn rời khỏi khách sạn từ lối đi dành cho khách VIP, tài xế đã đứng ngoài cổng chờ hắn từ lâu.
Tài xế nhiệt tình chào hỏi hắn sau đó nhanh tay đem hành lý bỏ vào cốp xe, người nọ nói chuyện với hắn bằng giọng phổ thông không chuẩn lắm.
“Con gái của tôi thích cậu lắm, trong phòng nó dán đầy hình của cậu.”
Cù Tranh Viễn lấy một tập giấy ghi chú trong túi ra, sau khi ký tên xong, hắn đưa nó cho bác tài: “Cháu tặng con gái chú cái này, tối chú nhớ đưa cho con bé đấy!”
Bác tài vươn tay cầm lấy sau đó rối rít nói cảm ơn Cù Tranh Viễn.
Ông mở tập ghi chú ra, nhìn chằm chằm nó, bên cạnh chữ ký sang trọng là một đôi tai mèo rất dễ thương.
Trong xe có mùi mì ăn liền, tài xế thì nói luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất, khi hắn nghe ông nói về mấy món ăn đặc sản của địa phương thì bụng bỗng thấy đói.
“Gần khách sạn có bán món gì ngon không chú?”
“Có! Vịt quay Đỉnh Hưng Ký là một thương hiệu rất có tiếng ở đây, cậu có muốn đến đó không? Tôi cũng đang định đến đó mua một phần cho con gái tôi đấy.”
“Có ạ!” Cù Tranh Viễn gật đầu, hắn thò tay vào túi móc ra một viên kẹo sữa, xé vỏ và bỏ vào miệng.
Xe băng qua một con phố nhộn nhịp sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ, không khí ở đây rất khác ngoài phố.
Nền cửa hàng thấp, mặt tiền thì cũ kỹ, nhìn có vẻ là một quán ăn lâu năm.
Xung quanh toàn là hàng quán, mùi hải sản và mùi thịt nướng hòa quyện vào nhau rồi bay vào trong không khí.
Quán đã được sửa sang lại cho đẹp mắt hơn, khách tơi nơi này rất đông đến nỗi bên trong không còn chỗ để ngồi.
Trước cửa có kê mấy cái bàn xếp và ghế dài đang có khách ngồi ăn.
“Có cần tôi mua giúp cậu một phần không?” Tài xế nhiệt tình hỏi.
Cù Viễn Tranh đưa tiền cho ông: “Đủ không ạ?”
“Đủ, đủ mua hai phần luôn đấy!” Tài xế cười cười, vươn tay lấy tiền.
“Cháu mời bác một phần ạ.
Hôm nay trời nóng lắm, chắc bác cũng mệt rồi!”
“Không, không được! Công việc mà, mệt gì chứ.”
Quầy hàng chật ních người qua người lại, bác tài trong lúc chen lấn vô tình dẫm phải chân người khác, ông lập tức quay lại nói xin lỗi.
“Không sao ạ!”
Tài xế ngước mắt nhìn về hướng phát ra giọng nói vừa rõ vừa sáng ấy, phát hiện đối phương là một nam sinh có thân hình cao ráo, trông có vẻ 25,26 tuổi, có một đôi mắt thuỵ phượng tuyệt đẹp, mái tóc tuỳ ý duỗi thẳng, đường nét hai cánh tay dưới áo thun rắn rỏi mượt mà..
Một chút da lộ ra ở phần tiếp giáp giữa ống và cổ tay áo có màu khác với phần da thịt còn lại, có vẻ thường phải ra ngoài làm việc.
Trong khi đám đông chen chúc giơ điện thoại lên tranh nhau mua hàng thì thằng nhóc này lại đứng dạt sang một góc, im lặng nhìn người ta đi tới đi lui.
Ông phát hiện nhóc con này tuy đang cầm điện thoại di động giống mọi người nhưng khi nhìn đám đông, ánh mắt của cậu rất sắc bén.
Thấy ngoài cửa quán có thêm vài vị khách tới, bác tài nhanh chân vọt đến quầy hàng, nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi hai phần vịt quay!”
“Vâng! Hai phần vịt quay.
Bác còn cần gì nữa không?”
“Không! Hai phần mang về nhé!”
Trong lúc nói chuyện với phục vụ, sau lưng bỗng nhiên vang lên vài tiếng hô thất thanh, bác tài theo phản xạ quay đầu lại nhìn và thấy cậu nhóc vài giây trước mình gặp đang ghì cổ hai vị khách đang ngồi ăn cơm.
Hai người kia rất to con, cánh tay toàn cơ bắp và mấy hình xăm xanh lè bắt mắt, khi bọn họ giằng co, bàn ghế phát ra những tiếng ‘két’ rất chói tai.
Mọi người trong quán giật mình ngơ ngác đứng im không động đậy, cô bé ngồi bàn bên cạnh tưởng bọn họ đánh nhau nên vừa chạy vừa hét lớn.
Một gã to con bỗng gầm lên: “Mày đang làm cái mẹ gì vậy? Tại sao lại bắt tao?”
“Anh không biết mình sai ở chỗ nào à?”
Chiều cao của hai người họ chênh lệch rất lớn, không biết cậu nhóc ấy lấy sức từ đâu ra mà siết chặt nổi cánh tay của gã đàn ông sau đó đeo cho gã một chiếc còng số 8 xinh đẹp, động tác nhanh chóng, dứt khoát của cậu nhóc khiến bác tài chết lặng.
Thì ra là cảnh sát mặc thường phục, đây là lần đầu tiên trong đời ông nhìn thấy.
Đợi đến khi có thêm vài người mặc thường phục đến áp giải hai vị khách kia đi, mọi người trong quán mới hoàn hồn, nhao nhao hỏi nhau chuyện gì vừa xảy ra ở đây vậy.
“Bác ơi, vịt quay của bác…” Phục vụ gọi đến lần thứ ba mới gọi được hồn vía đang ở trên mây của bác tài.
“À à.”
Sau khi hóng được một ít drama, bác nhanh chóng leo lên xe: “Cậu thấy thơm không?”
Cù Tranh Viễn đáp: “Thơm ạ!”
Bác tài khởi động xe, hưng phấn kể: “Này, cậu biết gì không, lúc nãy tôi thấy được khung cảnh cảnh sát bắt trộm trong truyền thuyết đấy.
Sau đó có hai người mặc thường phục, không biết chui từ đâu ra áp giải hai người kia đi, động tác của bọn họ siêu nhanh, tôi chưa kịp moi điện thoại ra quay thì hai gã kia đã bị đưa đi luôn rồi.
Không biết hai tên đó có phải dân ăn trộm không chứ tôi nhìn họ không có miếng thiện cảm nào hết.”
Hắn trả lời cho có lệ: “Thật ạ?”
“Ừ! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cảnh sát mặc thường phục đấy.
Tôi cứ tưởng cảnh sát là mấy ông chú già già như tôi nhưng không ngờ nhóc cảnh sát hôm nay tôi gặp lại trẻ như vậy, chắc bằng tuổi con gái tôi thôi.”
Cù Tranh Viễn tiếp tục hỏi cho có lệ: “Con gái chú bao nhiêu tuổi vậy?”
“Hai mươi ba.” Tài xế vừa đáp vừa lái xe ra khỏi hẻm nhỏ sau đó bác thấy vài bóng người ở phía xa: “Cậu mau nhìn! Là bọn họ đấy!”
Tốc độ của xe hơi nhanh, sau khi trả lời tin nhắn xong, khi hắn ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy hai gã đàn ông to lớn đang bị ba người đi sau áp giải.
Người đứng giữa cao nhất, người nọ đang nghiêng đầu nói chuyện với ai đó, sườn mặt lộ ra rất rõ ràng.
Chẳng biết họ đang nói về chuyện gì mà người kia bỗng cười lớn.
Góc nghiêng có chút quen mắt nhưng màu da, dáng người lại khác với tưởng tưởng của hắn cho nên rất khó để nghĩ hai người là một.
Tuy nhiều năm trôi qua, hắn nhớ người rất nhiều, cũng thất vọng rất nhiều…
Nhưng hắn vẫn luôn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi về một ngày người sẽ đến tìm hắn.
Xe nhanh chóng ra khỏi con hẻm và chạy băng băng trên đường lớn.
Cù Tranh Viễn thu hồi tầm mắt, ngồi dựa vào ghế.
Viên kẹo hình thỏ trắng bị hắn ngậm trong miệng đã tan hết, chỉ còn lại một mùi sữa nhàn nhạt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...