Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu


Tư thế ngủ của Tạ Diễn cũng ngoan ngoãn như bao người khác, chiếm dụng địa bàn rất nhỏ, thỉnh thoảng chỉ xoay mình vài cái.

Trước đó đi ngủ ở tư thế gì, tỉnh lại trên cơ bản vẫn duy trì tư thế đó, chẳng qua bịt mắt đã rơi xuống cái ót mất.

Hoàn cảnh xa lạ xung quanh làm cậu ngây người một giây, có điều nhanh chóng nhớ lại chuyện xem phim tối hôm qua.

Sự thật chứng minh, ổ chăn của Cù Tranh Viễn thật sự rất thoải mái, tới mức mà mình chưa đánh răng đã chui vào ngủ say sưa.

Cù Tranh Viễn còn chưa tỉnh ngủ, Hổ Tử ngồi ở trên thảm nhìn chằm chằm cậu.


Tạ Diễn nhìn thoáng qua đồng hồ, 6 giờ 15 phút, cậu sờ trán Cù Tranh Viễn, đã hạ sốt rồi.

Hổ Tử bỗng nhiên từ dưới giường nhảy lên, thuần thục nhanh nhẹn bắt đầu công việc vắt sữa của nó, đệm thịt mềm mại lúc thì dẫm cổ lúc thì dẫm ngực, giống một công nhân chịu thương chịu khó vắt sữa.

Tạ Diễn bị một màn tấu hài này làm cho tức cười, nhanh chóng lấy điện thoại quay video.

Hổ Tử khi đi lại không cẩn thận dẫm phải điều khiển từ xa làm bức màn tự động mở ra.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng khiến Cù Tranh Viễn nhíu mày, lúc hắn xoay người lại bị cái cameras đối diện mình làm khiếp sợ.

"Cậu tỉnh hồi nào vậy?" Cù Tranh Viễn xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, còn rất có gánh nặng thần tượng gãi gãi tóc.

"Vừa mới." Tạ Diễn cất điện thoại hỏi, "Hổ Tử vì sao cứ dẫm ngực anh thế?"
Lúc trước Cù Tranh Viễn cũng từng tra tư liệu, nói là thói quen của mồn lèo khi còn nhỏ uống sữa mẹ, động tác này sẽ làm nó sinh ra cảm giác an toàn và sung sướng, có điều hắn lại cong cong khóe môi, rất không biết xấu hổ sờ cơ ngực nói: "Có lẽ cảm thấy tương đối thoải mái đó."
"Ọe."
Trường Tạ Diễn học buổi sáng, cậu vọt lên lầu bắt đầu chiến đấu tắm rửa, đem quần áo lộn tùng phèo ném vào máy giặt, nhắc nhở Cù Tranh Viễn phơi quần áo, tiện thể dọn dẹp chén đũa trong phòng bếp luôn.

Thông qua hơn nửa năm ở chung này, cậu đã hoàn toàn nhìn thấu tính tình của Cù Tranh Viễn, miệng bồ dao găm lòng mềm như đậu hủ, ngoài miệng có bao nhiêu ý xấu thì trong lòng có bấy nhiêu mềm mại.


Cho nên mặc kệ là tâm lý hay là hành động đều từ trạng thái ăn nhờ ở đậu biến thành hợp tác đôi bên đều có lợi, cậu căn bản không sợ đắc tội Cù Tranh Viễn.

Hệt như cậu đoán, Cù Tranh Viễn tỉnh lại thì vừa cáu bẳn càm ràm vài câu vừa ở phòng bếp đeo tạp dề rửa nồi rửa chén.

Truyền mấy túi nước biển, hắn còn có tinh thần hơn trước khi đổ bệnh.

Tạ Diễn để cặp sách trên tủ giày, ngồi chồm hổm xuống cột dây giày: "Tôi đi ra ngoài mua bánh bao ăn, cơm sáng tự anh tìm cách đi tôi không phục vụ anh."
"À" Cù Tranh Viễn từ trong bếp thò đầu ra: "Mấy giờ cậu về?"
Tiết học trong kì nghỉ đông cũng không căng thẳng như lúc đi học bình thường, hình thức kiểu như trường luyện thi, chỉ có sáu tiết bắt buộc, không cần làm bài tập về nhà hoặc học tiết tự học, ký túc xá học sinh cũng tạm thời chưa mở cửa, cho nên lên lớp xong là có thể trực tiếp về nhà.

"Tôi cũng không biết nữa, chắc là tầm ba giờ đó." Tạ Diễn nói.

Cù Tranh Viễn lau tay: "Vậy trên đường nhớ chú ý an toàn, buổi tối cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi."

Tạ Diễn có hơi bất ngờ: "Có chuyện tốt gì vậy?"
Cù Tranh Viễn hỏi lại: "Nhất định phải có lý do mới có thể hẹn cậu đi ra ngoài ăn cơm à?"
"À ờm cũng không phải vậy."
Tạ Diễn vội vàng đi học, cũng không để ý chuyện ăn cơm tối, đến lúc ở trường được mấy bạn nữ tặng chocolate và thư tay mới ngạc nhiên phát hiện hôm nay là Lễ Tình Nhân.

Cù Tranh Viễn và bạn gái chia tay nên rảnh rỗi sinh nông nỗi sao, tự dưng loại ngày lễ như hôm nay lại rủ cậu ăn tối?
Trong giờ vật lý cậu cứ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ mãi nghĩ về vấn đề này.

Trên bầu trời xanh thẳm một đám mây trắng trôi lơ lửng, giống hình một quả dâu tây, lại có hơi giống hình trái tim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui