Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu


Tạ Diễn sinh ra giữa mùa hè, sinh nhật đã qua từ lâu.

Cù Tranh Viễn bóp hai má cậu, tạo thành một cái bánh bao nhỏ: "Còn có sang năm mà, sang năm tôi sẽ cùng ăn với cậu nhé."
Môi Tạ Diễn bị hắn bóp đến biến dạng, cậu ngọng ngịu nói: "Vậy tôi muốn được tặng quà sinh nhật."
"Muốn cái gì anh đây mua cho cậu."
Tạ Diễn "Xứ" một tiếng: "Đừng có lợi dụng thân phận người lớn lên mặt với tôi."
Cù Tranh Viễn cười cười xoa đầu cậu, mái tóc ngắn mềm mại, cảm giác còn mềm hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Hắn vò tới vò lui như đang vò lông Hổ Tử, vò đến mức đầu ai kia xù như tổ chim.

Hai đôi mắt yên lặng nhìn chằm chằm nhau, tư thế thân mật và không gian yên tĩnh làm bầu không khí vốn rất ngưng trọng trở nên hơi mờ ám.

Cù Tranh Viễn thu lại ánh mắt trước: "Cho nên lúc trước cậu nói muốn trở thành người như bố cậu, ra là muốn làm cảnh sát sao?"
"Ừm, người như tôi không có vướng bận thích hợp đi nằm vùng nhất."
Tim Cù Tranh Viễn như bị ai khoét một mảng, hắn rất khó tưởng tượng lời này phát ra từ miệng của một cậu nhóc vị thành niên.

"Cậu còn chị cậu nữa."
"Chị ấy yêu đương rồi, nói không chừng sẽ kết hôn, sẽ......" Sẽ sinh con, nhưng nghĩ đến Cù Tranh Viễn nghe xong có thể sẽ khó chịu, Tạ Diễn sửa lời: "Sẽ sống vui vẻ cả đời."
"Cảnh sát thường phải thấy máu, vậy nếu lúc cậu đang làm nhiệm vụ bỗng nhiên té xỉu thì làm sao bây giờ?"
"Lúc trước bác sĩ trong trường nói lúc bệnh tái phát có thể dùng thuốc ức chế hoặc có thể làm tâm lý trị liệu để khắc phục sợ hãi, nhưng chị của tôi không chịu.

Chị ấy còn hy vọng tôi làm việc trong sở cảnh sát nhân dân hơn, bởi vì tỉ lệ thương vong của cảnh sát chống ma túy rất cao, chị chỉ ước gì đời này tôi không bao giờ điều trị khỏi bệnh sợ máu."
Cù Tranh Viễn từ trước đến nay không thích dùng quyền thế của người lớn áp đặt cuộc đời của con trẻ nhưng giờ phút này hắn cũng không thể lí giải hành vi của Tạ Mạn là đúng hay sai, thương một người, đơn giản chính là nguyện người đó bình an, có thể cả đời nói nói cười cười bên cạnh người.

Nếu hắn là anh ruột của Tạ Diễn, có lẽ cũng sẽ không đồng ý để cậu làm công việc nguy hiểm như vậy.

"Muốn uống nước không? Tôi xuống lầu rót cho cậu." Cù Tranh Viễn nói.


Tạ Diễn đè đôi mắt sưng vù, lắc đầu: "Không cần, tôi mới vừa dùng cái ly của anh súc miệng đó."
"Tôi biết rồi mà."
"Thật sự rất xin lỗi."
Cù Tranh Viễn cười đẩy cái ly của mình qua: "Vậy cậu đưa cái của cậu cho tôi dùng, cái này cho cậu."
Tạ Diễn sửng sốt: "Hả?"
"Chứ giờ phải làm gì?"
"Ò." Tạ Diễn cũng không biết nên nói cái gì, cũng không biết Cù Tranh Viễn chê hay là không chê cậu nữa.

Sau khi về phòng, Cù Tranh Viễn lên Baidu tìm kiếm tư liệu về bệnh sợ máu lại phát hiện đáp án của những bác sĩ trên mạng không đáng tin cậy, tốt nhất là tìm mấy luận văn trong cổng thông tin trường đại học y khoa.

Tìm hiểu tường tận từ nguyên nhân, triệu chứng, ảnh hưởng về tâm sinh lý đối với con người, cách chữa, phòng ngừa, can thiệp đến phương pháp trị liệu.

Năm đó viết luận văn tốt nghiệp cũng chưa từng tích cực như vậy.

Đóng trang web xong, hắn nhấn chuột mở biểu tượng WeChat.

Bố của Lục Quân là phó viện trưởng của một bệnh viện tư nhân trong thành phố, bệnh viện tư tốt hơn phục vụ chu đáo hơn bệnh viện công nhiều, quan trọng là trong đó có một khoa điều trị tâm lí rất có tiếng tăm.

Theo như hắn biết, rất nhiều nghệ sĩ đều được chẩn đoán và tiến hành điều trị tâm lí ở đó.

Cù Tranh Viễn đi thẳng vào vấn đề: Giúp anh lấy số của khoa tâm lí, càng nhanh càng tốt, tốt nhất là bác sĩ nổi danh có kinh nghiệm, đừng có lấy thực tập sinh ra lừa bịp.

Lục Quân: Làm sao vậy? Bị bố anh chọc tức tới trầm cảm luôn rồi à?
Cù Tranh Viễn: Không phải anh, là Tạ Diễn, bệnh sợ máu của cậu ấy rất nghiêm trọng, coi thử liệu có thể tìm thời gian xem bệnh được không.

Lục Quân: Thật ra bệnh sợ máu này không ảnh hưởng gì nhiều tới cuộc sống, không thấy máu là được, có điều phải phụ thuộc vào ý chí mới có thể khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng của cậu ấy, cũng không cần dùng thuốc ức chế như bệnh trầm cảm.

Cù Tranh Viễn: Làm sao mà ảnh hưởng không lớn? Cậu ta mới chỉ xem video thôi mà đã buồn nôn, không cẩn thận cắt trúng tay chảy máu thì làm sao bây giờ? Rồi lỡ dao nhọn rơi trúng chân thì sao? Nguy hiểm quá chừng.


Rất nhiều việc phải khắc phục từ gốc rễ mới có thể tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Lục quân: Vậy được rồi, để em hỏi giúp anh.

Cù Tranh Viễn: Tốt nhất là ngày mai, ngày mốt cậu ấy phải đi học.

Lục quân: Sao tự nhiên anh quan tâm người ta dữ vậy, lúc trước không phải ghét cậu ta lắm à, hồi bữa ăn cơm chung miệng mồm xéo sắc vậy mà.

Cù Tranh Viễn ngẩn người: Chị cậu ta mới là đối tượng của bố anh chớ đâu phải cậu ta, vì sao anh phải ghét người ta?
Hiệu suất làm việc của Lục Quân rất cao, đêm đó đã hẹn được bác sĩ tâm lý.

Sáng hôm sau vừa sớm bảnh mắt, Cù Tranh Viễn lôi Tạ Diễn dậy chạy bộ trong công viên nhỏ mới nhắc tới chuyện này.

"Nhưng tôi không có tiền." Tạ Diễn nói.

"Không lấy tiền của cậu, cậu biết dượng tôi không, là cái người lần trước đi ăn cơm cậu gặp rồi ấy, ông ấy hợp tác với người ta mở ra, năm đó bố tôi cũng có đầu tư."
Tạ Diễn nhướng mày: "Nhưng đó là dượng của anh chứ không phải dượng của tôi, bố cũng là bố anh chứ đâu phải bố tôi."
Cù Tranh Viễn đỡ trán, quà đưa tới cửa cũng không thèm nhặt, hắn cũng không biết nên nói cái gì giờ.

"Vậy cậu có muốn sớm chữa khỏi bệnh không?"
Tạ Diễn khẽ gật đầu, mỗi lần phát bệnh rất thống khổ, đương nhiên cậu muốn chữa khỏi nhưng trong lòng cũng có chút băn khoăn: "Một đồng cũng không cần trả sao?"
"Đương nhiên."
Cù Tranh Viễn tuy rằng quyết đoán trả lời, không phải hắn chắc chắn một trăm phần trăm là sẽ không cần trả tiền, nhưng hắn có thể đi cùng cậu, như vậy là có thể trả tiền giúp rồi.

Tạ Diễn rối rắm một hồi: "Vậy được rồi."
Cù Tranh Viễn nội tâm gào thét: Ông đây hết mình hết sức hầu hạ cậu, cậu còn bày ra vẻ miễn cưỡng như vậy nữa!
Chạy bộ buổi sáng cả một tiếng đồng hồ, cả hai người đều đổ đầy mồ hôi, mỗi người tự trở về phòng tắm rửa.


Thay quần áo xong, Cù Tranh Viễn dẫn Tạ Diễn đến một quán ăn lâu đời gần đó ăn sáng.

Mặt tiền và không gian của quán ăn không lớn bằng mấy quán xung quanh đó, nhưng trang trí rất đẹp mắt, bàn ghế gỗ, quầy thu ngân, thực đơn vừa trang nhã vừa cổ điển.

Phòng bếp thuộc dạng mở, cách một lớp kính tầng thật dày có thể thấy vỉ hấp nóng hôi hổi, đầu bếp làm điểm tâm nhanh đến mức chỉ cần hai giây là có thể gói một cái hoành thánh ném vào trong nồi.

"Một lồng bánh bao súp cua và một phần bánh bao xá xíu, một phần hoành thánh tôm bóc vỏ, một phần bánh chẻo áp chảo và một cái bánh rán hành."
Cù Tranh Viễn vừa vào cửa đã thuần thục gọi đồ ăn, Tạ Diễn đoán hắn nhất định rất hay tới đây ăn.

"Gọi nhiều như vậy anh ăn hết không? Không phải mỗi ngày anh đều lải nhải phải kiểm soát cân nặng hả? Ăn xong bữa này, thì đêm hôm qua mắc công ăn hết mớ rau kia làm gì."
"Cho cậu ăn á" Cù Tranh Viễn vừa nói vừa bày biện chén dĩa, đổ gia vị vào đĩa nước chấm, "Bánh chẻo áp chảo và bánh rán hành ở đây rất nổi tiếng, nhiều người xếp hàng tới mua lắm, buổi trưa không có chỗ ngồi đâu."
Tạ Diễn nghi hoặc nheo mắt lại: "Sao tự nhiên đối tốt với tôi dữ vậy?"
"Mới dẫn đi ăn sáng đã được gọi là đối tốt với cậu rồi hả?" Cù Tranh Viễn đẩy đĩa nước chấm đã pha xong qua, lại gọi thêm hai ly nước mơ chua.

"Không chỉ cái này, còn có chuyện dẫn tôi đi xem bác sĩ nữa." Tạ Diễn không ngờ đối phương để bụng chuyện đó, còn cố ý liên lạc với bác sĩ cho cậu, ngoại trừ Tạ Mạn, chưa từng có ai chăm sóc cho cậu như vậy.

"Cậu đừng nghĩ lung tung, tôi không có ý muốn để cậu đi nằm vùng đâu, với lại mấy công việc nằm vùng này không phải ai thích là có thể làm." Cù Tranh Viễn xoay li nước ô mai trong tay, ánh mặt trời phản chiếu ly thủy tinh, đôi mắt hắn cũng sáng ngời.

"Tôi chỉ cảm thấy bệnh sợ máu này ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống và tương lai sau này của cậu, nếu có thể chữa khỏi sớm bao nhiêu, cuộc sống của cậu sẽ càng có nhiều lựa chọn tốt đẹp hơn bấy nhiêu, nói không chừng lúc điền nguyện vọng, cậu sẽ cảm thấy cứu chữa người bệnh và chữa lành vết thương cho họ cũng là một công việc có rất ý nghĩa.

Mẹ cậu không phải cũng là bác sĩ sao? Làm bác sĩ sẽ an toàn hơn là làm cảnh sát phòng chống ma túy."
Tạ Diễn nhả ống hút trong miệng ra, hương vị của nước mơ chua còn sót lại có hơi chua chát, quẩn quanh trong từng kẽ răng.

Sống lưng Cù Tranh Viễn thả lỏng, thân thể hơi ngả về phía trước: "Nói thật với cậu, tôi đồng ý với quan điểm của chị cậu, chẳng qua cô ấy bỏ qua một vài lựa chọn, còn tôi cho cậu thêm mấy lựa chọn nhưng suy cho cùng, làm người như thế nào cũng là quyết định của cậu, lựa chọn nào khiến cậu cảm thấy thoải mái cũng chỉ có trong lòng cậu biết rõ."
Tạ Diễn cắn ống hút, nặng nề gật đầu.

Cậu vẫn luôn cảm thấy Cù Tranh Viễn là con nhà giàu thiếu hiểu biết, trẻ trâu, ngốc nghếch, thiểu năng, tính tình xấu không ai bằng, chẳng trầm ổn tí nào, nhưng việc tối hôm qua và những lời ngày hôm nay khiến cậu hoàn toàn thay đổi ấn tượng với Cù Tranh Viễn.

Cách nhìn nhận và suy nghĩ của người trưởng thành thật ra sâu xa hơn, lâu dài hơn tuổi vị thành niên.

Cù Tranh Viễn lại nói: "Nếm được hương vị như thế nào cũng chỉ có mình cậu rõ ràng nhất, có phải ly của cậu hơi bị chua đúng không?"
Tạ Diễn "Ừ" một tiếng.


"Đồ đần này, ai biểu cậu không bỏ đường."
"Hả?" Tạ Diễn nghiêng đầu đầu, thấy bên cạnh tường có một lọ đường cát nhỏ.

"Có người thích nhạt, có người thích ngọt, nên lúc nấu chỉ bỏ một chút đường phèn." Cù Tranh Viễn vừa nói vừa múc một muỗng đường cát, "Nếu không đủ thì tự thêm vào."
Ăn một bữa sáng mà gần bằng học một buổi học.

Nguyên nhân là do Cù Tranh Viễn ăn mấy miếng lại bỏ đũa xuống chơi điện thoại, Tạ Diễn không thích lãng phí, sột sột húp sạch sẽ phần súp còn dư lại.

Chưa bước ra ngoài đã ợ hai phát, bị Cù Tranh Viễn nghe được, nhếch miệng cười trộm.

Tạ Diễn chui vào chiếc Audi màu đen ven đường: "Sau này không cần gọi nhiều như vậy, lúc trước chưa tới chỗ anh cân nặng của tôi vẫn luôn ở mức bình thường, kết quả cách đây hai ngày đi cân thử thì phát hiện mập lên ba kí."
Cù Tranh Viễn chân nhấn ga khởi động: "Vậy thì tốt quá, cậu vốn dĩ phải mập lên một chút."
"Không được nhé!" Tạ Diễn có chút lo âu, "Tôi chỉ muốn cao lên chứ không muốn mập, nếu thân thể chỉ phát triển bề ngang thì không phát triển bề dọc được.!"
Cù Tranh Viễn nở nụ cười: "Phát triển bề dọc phải dựa vào số mệnh thôi, bố mẹ cậu có cao không?"
"Bố tôi còn cao hơn anh nữa kìa! Nhưng mẹ tôi chỉ hơn một mét sáu." Tạ Diễn nói.

"Vậy cậu chắc chắn là di truyền từ mẹ rồi, 1m75 cũng không tồi, tôi nhớ cảnh sát nếu là nam 1m7 thì đạt tiêu chuẩn, cậu còn thừa nữa mà lo cái gì? Với lại mới lớp 11, mấy bạn nam trong lớp chắc còn có đứa lùn hơn cậu nữa nhỉ?"
Lời này không sai, nhưng nghe không giống là lời hay ho gì.

Tạ Diễn tuyệt vọng thở dài, ngã lưng vào ghế: "Không thể cứu vãn nữa sao? Tôi cảm thấy chiều cao cũng ảnh hưởng tới khí chất lắm, tiết thể dục lúc đánh bóng rổ với mấy đứa con trai trong lớp, có mấy đứa con gái nói tôi giống như là cọng tỏi non lẫn vào một đống hành lá Đông Bắc*."
Cù Tranh Viễn cười đến chảy nước mắt, hơn nửa ngày mới dừng lại được: "Vậy cậu cứ nhìn vào mặt khác đi, cậu cũng coi như là hạc giữa bầy gà, có một không hai."
Tạ Diễn ôm cánh tay, hừ nhẹ một tiếng, quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Lúc dừng đèn xanh đèn đỏ Cù Tranh Viễn thả tay lái ra, xoa đầu cậu an ủi: "Cá và tay gấu không thể có cả hai*, nếu ông trời đã ban cho cậu nhan sắc xuất chúng và đầu óc thông mình thì chắc chắn phải thu hồi một thứ lại, nếu không người khác sẽ ghen ghét, ví dụ như Mã Vân rồi Hawking nè, cậu hiểu ý tôi không?"
(*Hai thứ quí giá chỉ được một thứ)
Làm sao mà không hiểu được.

Tạ Diễn khẽ gật đầu, trong lòng bỗng nhiên có cái để an ủi: "Ví dụ như anh nè, có chiều cao có giá trị nhan sắc có khí chất, còn là con nhà giàu, nhưng chỉ duy nhất đầu óc ngu si, 3000 trừ 156 mà cũng không biết tính."
"............" Cù Tranh Viễn im lặng suy nghĩ, tỏ vẻ "anh đây không chấp chú" cười cười, "Cậu rốt cuộc cũng chịu thừa nhận anh đây vừa ngon giai vừa có khí chất rồi."
Hai mắt Tạ Diễn trợn trắng, cậu thật sự cạn lời rồi.

- --------------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui