Tui trở lại rồi nè.
Mọi người đợi có lâu không.
Thời buổi dịch bệnh mọi người nhớ giữ sức khỏe,đừng đi ra ngoài nhiều, nhớ đeo khẩu trang, ăn uống lành mạnh nghen.
- --------------------------
Chương 20: Vậy khi nào anh về thế? Có muốn ăn chung không?"
Mệt mỏi một ngày một đêm, Tạ Diễn ngủ say như chết, cậu mơ thấy mình điên cuồng chạy trong đêm tối, phía sau có con chó hoang đuổi theo, nhưng tay chân cậu giống như bị người ta cài đặt chế độ slow motion, làm cách nào cũng không chạy nhanh được.
Chó hoang hung ác sủa to với cậu, cậu vô hoảng sợ.
Ở đằng xa, một luồng sáng chói mắt chiếu đến đây, không biết vì sao, hình dáng của chiếc xe không rõ ràng, nhưng cậu vẫn có thể chắc chắn rằng người đang ngồi trên ghế điều khiển chính là Cù Tranh Viễn.
Cậu giơ tay gọi, chiếc xe dừng lại trước mặt cậu, trong tay Cù Tranh Viễn cầm một cái gậy bóng chày, đuổi con chó hoang kia chạy té khói.
Hai lần cậu mơ thấy chàng trai này, là hai cách hoàn toàn khác nhau.
Lúc tỉnh lại mới vừa hơn 10 giờ, cậu thiếu niên giống như một gốc cỏ dại, tinh lực tràn đầy, ngủ mấy tiếng là đã sạc đủ năng lượng, miệng vết thương trên chân có chút đau, có điều không ảnh hưởng nhiều.
Cửa phòng ngủ của vị dưới lầu vẫn đang đóng, Tạ Diễn gõ cửa mà không ai trả lời, nhưng dép lê của Cù Tranh Viễn còn ở đó, chắc chưa dậy.
Tạ Diễn gặm hai miếng bánh mì, trước khi ra ngoài để lại lời nhắn cho hắn: Tôi đi siêu thị mua vài thứ, tiện thể làm thẻ điện thoại luôn, trưa nay tôi đi ăn cơm với bạn, không về nhà.
Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Cù Tranh Viễn hạ tử lệnh, cậu muốn đi đâu thì báo với hắn một tiếng, còn bắt cậu học thuộc số điện thoại của hắn.
Hôm qua cậu chuẩn bị ngủ thì nhận được cuộc gọi video từ Cù Tranh Viễn, bắt cậu đọc thuộc số của hắn mới được ngủ, lúc ấy cậu buồn ngủ muốn chết, mơ màng đọc hai lần, không ngờ rằng sau khi ngủ một giấc thức dậy càng nhớ rõ ràng.
Ngoại trừ Tạ Mạn, đây là số điện thoại thứ hai mà cậu có thể nhớ.
Làm xong thẻ điện thoại, đăng nhập WeChat mới phát hiện tối hôm qua nhận được một đống tin nhắn, Cù Tranh Viễn ở ngay đầu tiên, mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Thật ra tối hôm qua lúc Cù Tranh Viễn rống lên với cậu, cậu chẳng có cảm xúc gì nhiều, chỉ cảm thấy bởi vì hắn bị bắt ra ngoài sớm nên tức giận, đi đến phố Thất Lí tìm cậu cũng là bất đắc dĩ bị ép, nhưng giờ phút này nhìn này một đống dấu chấm hỏi, từng tin nhắn mới cảm nhận rõ ràng một chút ấm áp
Bầu trời trong xanh như gội rửa, đám mây bồng bềnh, nhiệt độ không khí cũng vẫn nóng như ngày hôm qua, hơn hơn ba mươi độ, xa xa có thể thấy nhựa đường cái đang bốc khói.
Mũ lưỡi trai không ngăn cản được ánh mặt trời chói chang thiêu đốt, Tạ Diễn vào trung tâm thương mại, lỗ chân lông nhanh chóng co rút, cả người như vừa được sống lại.
Thời gian làm việc, người đi dạo siêu thị vô cùng ít, cậu lập tức đi tới khu đồ dùng sinh hoạt, Chung Vị Thời đang ở trong kho hàng, bên chân là xe đẩy nhỏ chứa đầy hàng hóa.
Khóe mắt cảm thấy có người tới gần, Chung Vị Thời xoay đầu cười cười: "Tới rồi, mày chờ tao một chút, tao chuyển xong mấy món hàng này rồi đi ăn cơm với mày."
Tạ Diễn đi qua muốn giúp đỡ, mới phát hiện đó là một thùng "áo mưa", màu sắc sặc sỡ, đủ các hương vị.
Tuổi thiếu niên đối với mấy thứ này tràn ngập tò mò, Tạ Diễn cũng không ngoại lệ, cậu nhìn chung quanh, xác nhận chung quanh không có ai mới cầm lên một hộp Cương Bổn* nhỏ.
"Mấy số 001, 002, 003 nghĩa là gì vậy?" Cậu nhỏ giọng hỏi.
"Độ dày không giống nhau,"Chung Vị Thời đứng bên cạnh giá hàng phổ cập khoa học, "001 biểu thị 0.01 mm, 002 chính là 0.02 mm, càng mỏng càng thoải mái."
Tạ Diễn cười ranh mãnh: "Mày hiểu biết nhiều nhỉ."
"Chắc chắn rồi," Chung Vị Thời ghé bên tai cậu, một tay che lại, nhẹ giọng nói, "Thật ra lần đầu tiên tao thấy cũng tò mò, sau đó lên mạng tìm một chút, mày đoán tao tìm được gì?"
"Gì vậy?"
"Máy rung tuyệt vời, đm, thật là mở rộng tầm mắt, còn có cái loại đạo cụ nhỏ vô cùng kỳ quái," Chung Vị Thời càng nói càng hăng hái, "Hình như là cho nam dùng."
"Cho nam dùng không phải rất bình thường sao" trước kia Tạ Diễn còn sống ở tiểu khu rách nát kia đã thấy cửa hàng đồ dùng người lớn, tò mò đứng chỗ cửa ngắm vài lần, lại ngại không dám bước vào, nhưng cậu vẫn nhớ rõ cái mông giả được làm thủ công kia chẳng có gì đẹp đẽ.
Cậu cảm thấy nếu có người để cái mông đó trong nhà rất kinh khủng.
"Không phải, là cái loại dây trói ấy, còn có khóa......" Chung Vị Thời nhìn khuôn mặt vừa ngơ ngác vừa ngây thơ trong sáng kia:"Bỏ đi, tao không nói nói chuyện với mày nữa, mày vẫn nên làm đề Olympic Toán của mày đi."
*(Tên một hãng áo mưa ở Trung Quốc, chắc hông cần hình minh họa đâu he (///^/~/^///)
Vì để tỏ lòng biết ơn, giờ nghỉ trưa thay ca Chung Vị Thời dẫn Tạ Diễn xuống lầu ăn lẩu cay.
Nhà hàng này buôn bán không tồi, vừa đúng giờ cơm trưa, không gian nhỏ hẹp nóng sôi, điều hòa trên tường căn bản không được việc.
Nước lẩu của Tạ Diễn bỏ thêm rất nhiều sa tế, vừa ăn vừa lau mồ hôi.
"Nói như vậy, tối hôm qua gần sáng mày mới về nhà hả? Vậy sao mày không gọi cho tao, tao đến đón mày về nè." Chung Vị Thời bỏ thêm bò viên vào chén cậu.
"Đại ca! Không phải tao mới nói điện thoại tao bị trộm mất rồi sao, đến đâu gọi điện thoại cho mày, mà tao cũng chẳng nhớ số mày nữa." Tạ Diễn uống miếng nước ngọt, môi của cậu bị cay đến tê dại còn hơi sưng, càng liếm càng đỏ, căng mọng như trái cây chín.
Chung Vị Thời ăn miếng rau: "Xem ra hai ta không phải tình yêu đích thực của nhau, số điện thoại của tao mà mày còn không nhớ."
Tạ Diễn bị sặc Coca mới uống vào miệng, ho đến mặt đỏ bừng, nửa ngày mới dừng lại: "Nhớ số điện thoại chưa chắc là tình yêu đích thực của đời nhau, cũng có thể là bị bắt ép."
Chung Vị Thời nhạy bén ngửi ra có chuyện gì đó: "Ai bắt mày học số điện thoại? Mày đang yêu đương?"
Tạ Diễn bĩu môi: "Chị của tao chứ ai."
"À." Chung Vị Thời không có hứng thú, tiếp tục cúi đầu dùng bữa.
"Đúng rồi, mày còn việc làm thêm bán thời gian nào không giới thiệu cho tao với, tao cũng muốn đi làm." Tạ Diễn nói.
"Gần khai giảng mày còn muốn đi làm thêm à? Tiền tiêu vặt không đủ dùng?"
Cái câu nói tối hôm qua Cù Tranh Viễn "Toàn thân cậu có cái gì là cậu tự bỏ tiền ra mua" làm tâm lí Tạ Diễn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cậu chuẩn bị làm thêm trả nợ, tìm lại lòng tự trọng.
"Không phải do tao còn nợ cháu trai tương lai hơn hai ngàn sao, còn có cái điện thoại này cũng là của hắn."
"Hắn ta đối xử với mày tốt thế à!" Chung Vị Thời nói.
"Cũng được." Tạ Diễn nhớ tới chuyện tối hôm qua, sửa lời, "Thật ra cũng khá tốt."
Chung Vị Thời hỏi: "Mày muốn làm cái gì?"
Tạ Diễn nghĩ ngợi: "Có việc làm thêm nào làm ca tối không, tao tranh thủ làm hết bài tập trước tám rưỡi."
Chung Vị Thời: "Làm ca đêm sau tám giờ rưỡi?"
"Ừm!" Tạ Diễn gật gật đầu, rất nghiêm túc nói, "Còn có làm cuối tuần cũng được, tốt nhất không cần quá mệt mỏi, có thể làm ở nhà, mỗi lần tao ra ngoài phải báo trước, rất phiền phức."
Muốn làm buổi tối, ở nhà, không cần quá mệt mỏi.
Chung Vị Thời nhếch miệng, cười vô cùng đen tối: "Mày muốn đi bán thân sao?"
Dưới gầm bãn, Tạ Diễn đạp cậu ta một phát: "Cút!"
"Ai," Chung Vị Thời xoa cẳng chân, "Tao tìm giúp mày."
___________
Trong trung tâm quản lí nghệ sĩ truyền thông CG, điều hòa ở giữa tỏa ra khí lạnh mát rượi, ngay cả lối đi bên ngoài cửa sổ sát đất, từ trần nhà đến sàn nhà cũng mát mẻ.
Liên quan đến việc kí hợp đồng, Cù Tranh Viễn ăn mặc khá long trọng, mái tóc xoăn bồng bềnh hơi vuốt về phía sau, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen bóng bằng lụa, thập phần gợi cảm, hình thêu ở bên hông sinh động như thật, cổ tay áo đính logo của nhãn hiệu, nhưng bởi vì chất liệu mềm mại, đi vài bước là phần áo trong lưng quần bị tuột ra một chút.
Hắn không quá để ý, đi lên bậc thang, trong không khí lưu lại hương nước hoa nhàn nhạt, tựa như nước biển lạnh lẽo, không biết còn tưởng rằng hắn đang bước trên thảm đỏ.
Lầu ba chủ yếu là phòng kế hoạch, hoạt động và tuyên truyền, đại sảnh và văn phòng được trang trí theo phong cách công nghiệp nhẹ, thiết kể bán mở, màu chủ đạo của tầng là màu xám đậm, trên tường treo đầy poster tác phẩm của rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, nhiều nhất chính là Nam Ngưng, hiện tại cũng coi như diễn viên nữ chen chân vào tuyến đầu, có điều tác phẩm điện ảnh của cô ta không nhiều lắm, phần lớn nổi nhờ các chương trình tạp kĩ.
Cù Tranh Viễn quay đầu nhìn poster trên tường, bên trong cửa sổ sát đất, vài cô gái trẻ tuổi đang ngắm hắn.
Lúc Từ Niệm từ phòng uống nước đi ra vừa vặn thấy hắn, hai người nhìn nhau cười.
"Tới rất sớm nha, vào đây ngồi đi, chị pha cho em ly cà phê."
"Cảm ơn chị."
Lúc nói chuyện, Từ Niệm vẫn nhiệt tình giống như tối hôm qua, thần kinh và cơ bắp căng thẳng của Cù Tranh Viễn rốt cuộc chậm rãi thả lỏng, sau một lúc thì dựa lưng lên ghế da, bắt chéo hai chân.
Trợ lý đưa hợp đồng đã đóng dấu cho Từ Niệm.
"Trước tiên em cầm hợp đồng xem thử, nếu xác định không có vấn đề gì thì kí tên."
Cù Tranh Viễn mở hợp đồng trước mặt cô, mặt trước là hướng dẫn chính thức, hắn coi như là hướng dẫn của phần mềm trò chơi mà người chơi phải biết, đọc lướt qua, liền quan đến nội dung tiền bạc, thời gian và quyền tự do thì chậm rãi đọc cẩn thận.
Có mấy điểm chủ yếu cần chú ý, hợp đồng có thời hạn 5 năm, trước khi kết thúc hợp đồng nếu muốn hủy hợp đồng thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, tính bằng chi phí bồi dưỡng nghệ sĩ, nói đơn giản là đối phương muốn đền bù bao nhiêu thì phải đền bấy nhiêu.
Trong thời gian kí hợp đồng phải tuân theo sự sắp xếp của công ty, không được nhận việc riêng.
Nhưng thật ra không có điều kiện không cho yêu đương.
Cù Tranh Viễn vừa nghĩ đến điều này, Từ Niệm đã hỏi: "À đúng rồi, em có bạn gái chưa?"
Hắn thản nhiên lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi," Từ Niệm cười cười, ánh mắt sắc bén, "Tuy rằng công ty không có văn bản quy định rõ ràng không cho phép nghệ sĩ yêu đương, nhưng chị mong em cũng hiểu cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Đặc biệt là trong nội bộ công ti, không khuyến khích tự sản tự tiêu*."
Tự sản tự tiêu đi đôi với nhau, hòa hợp thì thôi, bất hòa thì sẽ tranh chấp, công ty cũng vì vậy nổi dông nổi bão.Cù Tranh Viễn gật đầu cười: "Đương nhiên rồi."
*(tự sản xuất và tự tiêu thụ)
Việc ký hợp đồng tiến hành vô cùng thuận lợi, thời gian nhanh chóng trôi qua, lúc ra ngoài đã là hoàng hôn.
Tâm tình của Cù Tranh Viễn rất tốt, định mời khách ăn cơm, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Giang Trình, lại nghĩ đến trong nhà còn có đứa con chồng trước chắc là vẫn ở nhà chờ hắn, vì vậy liền đổi thành nhấn vào biểu tượng Wechat.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Cù Tranh Viễn ngồi vào trong xe, đặt điện thoại vào khe chứa đồ.
"Có chuyện gì thế?" tiếng của Tạ Diễn từ trong điện thoại truyền đến, không giống với giọng nói lúc bình thường, hình như ngoan ngoãn hơn một chút.
"Ăn cơm chưa?" Cù Tranh Viễn hỏi.
Bên Tạ Diễn có tiếng Hổ Tử kêu to, nghe là biết đang ở nhà.
"Vẫn chưa nữa, đang chuẩn bị nấu, tôi thấy trong tủ lạnh có bò bít tết, anh muốn ăn không? Tôi nghiên cứu thử."
Cù Tranh Viễn đặt chân lên bàn đạp, tay trái cắm chìa khóa, tay phải thắt dây an toàn, có vẻ có chút nóng lòng muốn về nhà,có điều hắn không nói hắn muốn ăn, cũng chưa nói không muốn ăn, chỉ nhàn nhạt: "Ừ": "Vậy cậu nghiên cứu đi."
Tạ Diễn lại truy hỏi cặn lẽ: "Vậy khi nào anh về thế? Có muốn ăn chung không?"
Cù Tranh Viễn miễn cưỡng trả lời: "Cũng được, bây giờ tôi mới đi về, tầm khoảng nửa tiếng tới."
Tạ Diễn "À" một tiếng.
Cù Tranh Viễn nghĩ ngợi, lại nói: "Trong tủ có rượu vang đỏ, tôi thích ăn thịt hơi đỏ......" Lời còn chưa dứt, phát hiện đối phương còn chưa tạm biệt đã cúp điện thoại.
"Đồ thô lỗ!" Hắn nhìn màn hình tối sầm chửi nhỏ một tiếng, rồi lại mười phần mong chờ dẫm mạnh chân ga.
- --------------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...