Khác Thường


Trần Chỉ Nhu nhặt vòi hoa sen trên mặt đất lên, nhớ tới vừa rồi Giang Dịch Thành dùng nước chơi đùa mình, cảm thấy không muốn nhìn cho lắm, chỉ tùy tiện xối hai cái lên người rồi ném nó qua một bên.

Trần Chỉ Nhu tắt nước xong, kéo khăn tắm trên giá treo lau người, cầm quần áo Giang Dịch Thành bỏ xuống khi mới đi vào, giơ máy sấy sấy tóc.

Sấy tóc xong, cô mở cửa phòng tắm đã thấy anh ngồi trên ghế tự sướng.

Trần Chỉ Nhu không nhịn được mà cười: “Đáng thương quá đi… muốn em giúp anh không?”
Giang Dịch Thành thay quần áo ướt xong, giữa hai chân vẫn cứng ngắc không mềm xuống, đành phải dùng tay xử lý.

Anh ngước mắt nhìn về phía người vừa mới ra khỏi phòng tắm đang tỏa hơi nước, vừa vuốt ‘người anh em’ vừa mở miệng nói: “Anh thích em mặc như vậy.”
Anh dùng ánh mắt mang theo dục vọng nhưng lại không mất đi sự lưu luyến, nhìn cô mặc quần áo rộng thùng thình của mình.

Trần Chỉ Nhu bị anh nhìn nhịn không được dựa vào người anh.

Hai người hôn nhau, tay anh tự nhiên xoa ngực cô, nhũ hoa mềm mại bị xoa nắn, đầu lập tức dựng thẳng lên.

Hôn xong Giang Dịch Thành nhìn thấy quần áo mình bị đỉnh anh đào của cô dựng lên tạo thành một núi nhỏ, tay đỡ bên hông cô, hai người họ trán kề trán, cùng nghe tiếng thở.

“Anh muốn chờ sau khi em đủ tuổi mới làm.” Giang Dịch Thành bất đắc dĩ nói.

“Em cũng nghĩ như vậy!” Trần Chỉ Nhu vui mừng nhìn anh, cong eo hôn lên môi anh, Giang Dịch Thành đáp lại nụ hôn của cô, tay cũng không quên chấm mút trước ngực cô.

Anh đứng lên, đẩy cô ngồi trên giường: “Tự cởi quần đi.”
Trần Chỉ Nhu không làm theo, cô muốn lập hiệp ước ba mục tạm thời với anh: “Sau đó thì sao? Anh muốn nói với em anh chỉ cọ một chút sao, có phải anh cọ một chút là sẽ đi vào không?”
Giang Dịch Thành không bày tỏ ý kiến, câu chỉ cọ sát này nên dùng để làm chứ không phải chỉ để nói.

“Anh nói muốn chờ em đủ tuổi trưởng thành.”
“Đây là do anh nói đó nhé?”
“Đúng, em không thấy vừa rồi trên đường về anh không nói muốn đi mua bao à.”
Cô tin anh: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?” Nói xong cô duỗi tay cởi quần áo vừa mới mặc vào không lâu, trên người chỉ còn lại một chiếc quần lót.


“Ừm… coi như thăm dò cấu tạo sinh lý của nhau một chút?”
Trần Chỉ Nhu nằm trên giường, nghiêng đầu vùi mặt vào chăn anh ngửi, ừ, là mùi của anh.

Giang Dịch Thành nhìn chằm chằm cô gần như đang trần trụi nằm trên chiếc giường mỗi đêm mình ngủ, giọng nói khàn khàn hỏi: “Em từng tự an ủi chưa?”
Trần Chỉ Nhu đỏ mặt: “… Ừ.”
“Vậy… Em tự an ủi cho anh xem nhé?” Câu này vừa nói ra Trần Chỉ Nhu đã lập tức vội vàng từ chối.

“Em không làm được!”
“Vì sao, anh cũng vuốt cho em xem nhiều lần như vậy rồi, em xấu hổ cái gì?” Giọng nói mang theo mùi tình dục của anh vừa trầm vừa khàn, rất gợi cảm.

“Cái đó không giống!”
“Sao không giống?”
“Thì là không giống thôi!”
“Chỗ nào không giống?”
“Thì là không giống có được chưa! Tình huống không giống mà! Anh là cứng nên mới cần vuốt ra… Em lại tự chơi cho anh xem, giống như đang quyến rũ anh vậy! Em không thèm làm!”
“… Tức là anh làm em ướt thì em tự làm được?” Giang Dịch Thành nhướng mày.

“Không phải! … em không biết nói thế nào… Tóm lại em không muốn tự an ủi trước mặt anh… em không được!”
“Vì sao?” Giang Dịch Thành cười: “Anh là người em thích, em làm những việc này bị nhìn thấy cũng có sao đâu chứ?”
“Không phải… ngay cả là cho anh xem em cũng thấy kì kì… xấu hổ lắm… người bình thường tự an ủi đều chỉ biết một mình lén lút làm! Giống như anh đã trốn đi vào lần đầu chúng ta gặp nhau ấy.” Trần Chỉ Nhu nghĩ vậy rồi dừng lại một chút.

“Nói đến đây… vì sao khi đó anh lại đồng ý làm cho em xem vậy? Khi đó chúng ta cũng đâu thích nhau…”
Không ngờ tới lại bị hỏi đến chuyện này, Giang Dịch Thành suy nghĩ rồi mới trả lời: “… Khi đó đồng ý, là muốn lôi em xuống nước cùng, nhưng không phải em thì không được.

Còn vì sao lại là em, anh cũng không nói rõ lý do được, nếu gắng gượng nói thì là, có thể… chính là rất đúng lúc.”
Đúng lúc người xuất hiện là kiểu người như em, đúng lúc vào cái tuổi ngo ngoe rục rịch này: “Không phải em cũng vậy sao? Vì sao lại là anh.”
Trần Chỉ Nhu cũng nhớ tới tâm trạng khi đó: “Ừm… thật sự nói vì sao lại là anh, chỉ có thể nói là có chút coi như thấy sắc nảy lòng tham, dù sao anh cũng đẹp mã.

Còn nữa, ấn tượng của em với anh không tệ.”
Trần Chỉ Nhu cười: “Nói như vậy thật sự đúng là rất đúng lúc, đúng lúc là anh, hơn nữa là anh nửa quen nửa lạ.


Nếu đổi thành người lạ em chạy còn không kịp, còn người thân một chút thì lại càng không thể, em xấu hổ tới chết.”
“Đúng, chính là như vậy, rất đúng lúc.” Anh hôn lên tai cô: “Còn nữa, anh cũng cảm thấy em xinh đẹp.”
“Động vật thị giác… chúng ta thật đúng là hai con chó mê cái đẹp ha ha ha.”
Giang Dịch Thành cảm thán: “Bây giờ nghĩ lại, vận may cũng tốt thật đấy, phải gặp lại gặp được em.

Anh không hiểu sao lại thích em… giống như thích ăn món gì đó vậy, không nói được nguyên nhân mình thích.”
“Em cũng rất thích anh!” Cô nhìn anh lớn tiếng bày tỏ tình yêu, chọc cho dương v*t anh nảy lên.

“Chúng ta có thể tới giải quyết cái thứ cứng rắn này của anh không?” Người anh em của Giang Dịch Thành vẫn cứng mãi, bụng dưới có cảm giác khó chịu không thể giải tỏa.

Trọng tâm câu chuyện sao lại lệch rồi? Ôi.

“Em không chịu tự an ủi cho anh xem là vì cảm thấy xấu hổ, cảm thấy như vậy quá dâm đãng.” Anh nhìn chằm chằm cơ thể chỉ còn quần lót của cô, nói tiếp.

“Nhưng anh thích, em dâm đãng anh thích xem.

Xoa cho anh xem đi, được không? Anh cũng vuốt cho em xem được không?” Giang Dịch Thành nói, tay không ngừng lên xuống ở thân dưới.

Ánh mắt nặng nề, như là không hề ngại khi bộc lộ dục vọng của mình với cô.

Để người khác nhìn thấy mình tự an ủi để đạt được khoái cảm là rất sắc tình.

Trần Chỉ Nhu cảm thấy xấu hổ cũng bình thường.

Giang Dịch Thành cúi người hôn cô, bán thảm với cô: “Anh muốn nhìn em xoa, có được không? Cục cưng, phía dưới của anh cứng đau quá.” Món đồ to lớn cố gắng chọc lên thịt đùi mềm mại của cô.

Cô đỏ mặt nhìn anh, cuối cùng vẫn gật đầu.

Giang Dịch Thành quỳ ngồi lên, cởi quần lót của cô.


Chờ bên cạnh nhìn xem.

Trần Chỉ Nhu chịu đựng cảm giác xấu hổ, nhớ lại lúc trước mình tự an ủi như thế nào.

Hơi mở chân, tay duỗi đến bên huyệt nhỏ, hai ngón tay kẹp mảnh thịt trai rồi chà sát.

Trong đầu tưởng tượng đến cảm giác thân mật với anh, tay từ từ ma sát lên hạt đậu, cọ trái cọ phải.

Cô nũng nịu gọi nhỏ: “Giang Dịch Thành… ưm… Giang Dịch Thành.”
Nghĩ đến nhất cử nhất động của mình đều nằm trong mắt Giang Dịch Thành, cửa huyệt đã ào ạt phun dâm dịch, nước chảy đến rãnh mông, thấm ướt một mảng ga trải giường.

Giang Dịch Thành nhìn cô dâm đãng trước mắt mình, thở hồng hộc vuốt người anh em một cách thô bạo, lực tay mạnh trừ sướng còn có đau, dương v*t lại chỉ vừa cương cứng vừa trướng chứ không bắn.

Không biết nhìn được bao lâu, cuối cùng anh nhịn không được nữa duỗi tay nắm lấy bắp đùi của cô, tới gần dùng phần hông đẩy dương v*t cọ vào bụng dưới của cô, sau khi cọ vài cái lại nắm lấy gốc dương v*t.

Dùng quy đầu ma sát huyệt cô.

Giang Dịch Thành dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy dương v*t, dùng nước chảy ra của cô cọ xát môi âm hộ ướt át, lại giơ dương v*t đánh từng phát vào mu âm hộ, tiếng đánh bạch bạch.

Xong cọ sát lên trên, quy đầu đụng vào âm đế để đùa bỡn.

Anh chỉ muốn cọ một cái, chỉ thật sự muốn chà sát.

Vốn chỉ nghĩ hôm nay không làm cho nên lúc về cũng không mua bao, dù cương muốn nổ tung anh cũng không cắm vào.

Quy đầu cọ mạnh qua âm hộ, vì bị dương v*t của anh ma sát vào môi âm hộ, nên thân dưới của Trần Chỉ Nhu run run, hai người đều không nhịn được mà tuôn mồ hôi không ngừng.

Cô bị anh cọ đến khó chịu, viền mắt ửng nước, chịu không nổi: “Ưm…! Anh vào đi!” Nước của nàng chảy không ngừng, miệng huyệt đói khát co bóp, bầu ngực sữa ngứa ngáy, lập tức nắm một tay anh để anh xoa cho cô, Giang Dịch Thành nghe lời mà xoa nắn.

Anh đưa tay cởi đồ, để cơ thể trần trụi, vừa buông tay nắm lấy dương v*t, cây gậy th*t đã lập tức bắn lên, nghiêng nghiêng vểnh lên.

Anh kéo hai đùi cô qua khép nó lại, gập người cô, nâng chân cô lên cao để cô để lên vai mình, đỡ dương v*t cắm vào khe hở giữa đùi cô.

“Kẹp chặt!” Anh nhìn cô, lạnh lùng ra lệnh, anh biết cô thích dáng vẻ ngang ngược khi trên giường của anh.


Giang Dịch Thành động eo chậm rãi bắt đầu chọc vào rút ra, đâm vào hang thịt giữa hai chân xuất hiện vì hai chân khép lại của cô.

Ở góc này, mỗi một lần cử động quy đầu đều sẽ chà qua âm đế của cô, huyệt thịt mềm mại đói khát mấp máy.

Trần Chỉ Nhu chịu không nổi mà la lên: “Anh vào đi, em muốn, cắm vào đi…”
“Xong việc em sẽ hối hận, còn sẽ mắng anh là tên tồi, anh còn không hiểu em sao!” Anh cũng muốn đi vào có được không?!
Cô bị anh mắng mà im lặng, là như vậy sao, ờm… Hình như đúng là như vậy…
“Kẹp chặt hơn một chút.” Anh tăng thêm sức lắc eo, dương v*t ma sát đùi thịt non mịn của cô, tay nắm xoa nắn ngực cô, dùng sức từng chút đụng vào thịt giữa hai chân cô.

Cứ cử động như vậy vài cái nữa, hai chân cô bị ma sát đỏ lên.

Âm đế của Trần Chỉ Nhu không ngừng bị anh cọ xát, im lặng không bao lâu lại bắt đầu rên rỉ: “Cắm em… bên trong ngứa… ưm…”
“Đừng kêu nữa có được không…” Mặt Giang Dịch Thành đau khổ nghe không lọt nổi.

Rốt cuộc ai cho cô lá gan yêu cầu một người đàn ông có dương v*t cương cứng cắm vào vậy, mà anh còn thật sự không thể đi vào, bọn họ đã nói rồi.

Anh thật uất nghẹn.

Anh đành phải buông chân cô ra, cúi đầu muốn tìm hạt ngọc của cô để xoa nắn, trước tiên dùng tay và miệng để cô ra đã.

Giang Dịch Thành ôm cả người cô đi về phía trước, mặt kề sát giữa hai chân cô, tìm đúng hạt ngọc mà ngậm lấy, ngón tay cọ cọ trên miệng huyết ướt át e ấp, sau đó cũng đút ngón trỏ và ngón giữa vào, sao lại ướt như vậy, thật dâm đãng…
Một tay anh cắm huyệt cô, một tay nắm dương v*t của mình mạnh mẽ vuốt.

Đầu lưỡi cũng không rảnh rỗi, anh không kích thích hạt ngọc liên tục, mà là liếm vòng quanh hạt đậu thịt màu đỏ kia, thỉnh thoảng trực tiếp liếm láp mấy cái cũng sẽ khiến cô bị kích thích mà bụng dưới co rút, lại thỉnh thoảng dùng miệng ngậm lấy liếm mút hai lần, nước phía dưới cô sắp chảy thành sông.

“Ưm ưm… a… sướng quá.” Vì sao anh rành như vậy? Trần Chỉ Nhu bị làm cho thoải mái muốn chết, tay cô nắm ga trải giường, mở chân để anh liếm đến nỗi chảy nước mắt.

Không lâu sau cô lập tức kẹp chặt huyệt liên tục run rẩy, kêu tên Giang Dịch Thành một tiếng rồi bắn.

Lần cao trào này rất hung mãnh, nước trực tiếp phun ra, bắn lên mặt anh, Giang Dịch Thành há mồm nhận lấy, ngón tay anh cắm trong huyệt, bị cái động nhỏ cao trào kẹp chặt chẽ, dương v*t cắm vào sẽ sướng bao nhiêu chứ, anh ngậm lấy hạt ngọc rồi tưởng tượng trong đầu, tay nhanh chóng vuốt dương v*t, cuối cùng thở hồng hộc bắn ra.

Trần Chỉ Nhu híp đôi mắt đẫm lệ duỗi tay với anh đòi ôm, Giang Dịch Thành đứng dậy, đè lên ôm lấy cô.

“Sinh nhật vui vẻ…”
“Ừ…” Giang Dịch Thành hôn lên trán cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui