Khác Thủ Tiên Quy

Nghĩ nghĩ, Phương Khác nói: “Cảm giác vừa rồi của ngươi chính là tức giận.”

“Đó là sát khí.” Thái A nói.

Phương Khác bẹt môi: “Vì tức giận, cho nên phóng sát khí.”

Thái A cũng mím môi, so với trước kia bớt đi mấy phần cứng nhắc, nhưng trông vẫn rất không hài hòa. Hắn nói chậm lại: “Là vì ngô muốn tấn công nhữ, mới có sát khí.”

Nhìn Thái A, Phương Khác câm nín nghẹn họng, hồi lâu mới nói: “Ngươi muốn tấn công ta lẽ nào không phải vì tức giận sao?”

“Muốn tấn công thì tấn công thôi, liên quan gì đến tức giận?” Thái A hỏi ngược lại.

“Vậy tại sao ngươi muốn tấn công ta?” Phương Khác hỏi.

“Ngô không biết.” Thái A dường như hơi khó hiểu, suy tư một lát mới nói.

Lúc này, Phương Khác thật sự câm nín nghẹn họng, bất đắc dĩ gãi đầu, nhìn võ đài trước mắt hóa thành linh quang tản đi, trước mắt lại là biển hoa quen thuộc.


“Ngô không biết tại sao nhữ cự tuyệt kết khế với ngô, cũng không biết tại sao lúc đó nhữ nguyện ý dùng một nửa huyết mạch năm mươi tộc bảo ngô cứu Diệp Vu Thời, lại không biết tại sao lòng phòng bị của nhữ với ngô càng lúc càng mỏng. Ngô không phải linh kiếm của nhữ, có liên quan gì đến nhữ?” Đáy mắt Thái A không có chút ánh sáng nào.

Phương Khác mấp máy môi, lời này Thái A nói rất bình thản, hắn là thật sự đang nghi hoặc. Hơn nữa là nghi hoặc không có cảm xúc nào khác. Y nên nói gì đây? Nói tất cả đều là tình cảm? Nhưng ngay cả tình cảm Thái A đều không thể lý giải được. Hóa ra linh kiếm là thế này sao?

“Nhữ nhìn biển hoa này, màu sắc có phải càng lúc càng nhạt không.”

Khi bên tai truyền đến câu nói này, Phương Khác mở mắt đã ở trong tu thất. Sau đó bất luận gọi Thái A thế nào đều không có một chút phản ứng.

Mang Thái A ra khỏi di phủ. Phương Khác mím môi, y không biết năm đó nếu Phương Minh Viễn đã xây dựng liên hệ cho họ thì tại sao không mang Thái A ra khỏi di phủ luôn? Mà tại sao Thái A sau khi thấy cuộn tranh của Phương Minh Viễn, lại bắt đầu trở nên trầm mặc. Vốn cho dù Thái A ít nói, nhưng ít nhất đối với ngoại giới cũng rất quan tâm, nếu không sẽ không thường xuyên xuất thần nhập quỷ thỉnh thoảng lải nhải vài câu bên tai y. Cũng sẽ không nói muốn xem thẻ ngọc du ký này nọ.

Mà Thái A hiện tại, dường như càng lúc càng thờ ơ với ngoại giới.

Miệng của Thái A cũng quá khó cậy rồi nhỉ? Gần ba năm trời mà y không moi được một câu nào hữu dụng từ miệng Thái A. Tất cả mọi chuyện về Thái A, đến hiện tại y cũng chỉ biết một phần mà thôi. Mà nội tình của y… trừ việc xuyên việt, Thái A biết tất cả đúng không?

Phương Khác âm thầm ra quyết định, sau khi đột phá kim đan, bất luận thế nào y cũng phải đến di phủ một chuyến.

Một nơi tối tăm đưa tay không thấy năm ngón, đột nhiên sáng lên. Viên đá mỹ lệ trên trụ tròn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.


Giờ phút này, xuất hiện trước mắt là một gian đại điện. Đỉnh điện cực cao, cũng rất trống trải. Phù điêu mỹ lệ, bố trí xa hoa, còn có phía cuối đại điện, thuận theo bậc thang lên một bệ tròn, năm cái đỉnh lớn ba chân hai tai vây quanh đài tròn đó. Phía trên đỉnh là phù văn bay vòng vòng, trong năm đỉnh có các ngọn lửa hình thái màu sắc khác nhau. Đây chính là một trận pháp, dưới đất còn có rất nhiều rãnh, trong rãnh khảm cực phẩm linh thạch.

Giữa trận pháp này là một thanh trường kiếm màu bạc có vết máu, trường kiếm nằm ngang lơ lửng giữa trận pháp.

Trên trường kiếm là một người ngồi khoanh gối, tóc dài màu bạc, giữa trán là đường vân màu máu quái dị, chính là Thái A.

Thái A duỗi tay ra, tách. Một đốm lửa nhỏ lập tức đáp lên mu bàn tay Thái A, rồi cháy bùng lên. Thái A thờ ơ nhìn nhưng không rút tay lại. Không bao lâu trên mu bàn tay có thêm bốn đốm lửa khác nhau, tay Thái A dần hiện ra một vùng màu xanh trắng, cho đến khi mu bàn tay như bị cháy khét, Thái A mới rút tay về.

Thoáng cái tay đã hồi phục lại nguyên dạng, chỉ là Thái A có vẻ suy yếu đi vài phần.

Năm đỉnh này bày thành Ngũ Hành Thần Hỏa đại trận, không phải ba ngàn năm trước đã có. Mà hơn mười năm trước, Phương Minh Viễn tiến vào di phủ đã lưu lại.

Nhân yêu ma ba tộc, tình cảm. Thái A ngẩng đầu, hắn không hiểu, Cốc Lương Thương không hiểu, Phương Minh Viễn cũng không hiểu. Nhưng Cốc Lương Thương có, Phương Minh Viễn cũng có, chỉ duy hắn không có.

Không hiểu, không có, đều không quan hệ. Đây là nhược điểm của nhân tính, có tình cảm rồi thì có chỗ đột phá.

Hôm sau.


“Huyền huynh, Huyền Kiếm phái của ngươi thật sự thời vận không tốt số mạng không hay. Mỗi lần đại hội Cửu Châu đều không qua nổi sơ thí, theo ngu kiến của lão đạo, Huyền Kiếm phái ngươi nên nhân còn sớm gia nhập Sở Kiếm môn đi. Ha ha.” Ở gần phần cuối của đài quan sát trên cao, Huyền Cực ngồi trên vị trí của Huyền Kiếm môn, bên cạnh là chưởng môn của những môn phái khác tại dãy núi Hoành Đoạn. Mà Sở Kiếm môn lại là một môn phái kiếm tu cỡ vừa của dãy núi Hoành Đoạn, nghe Lý Hiên nói thế, Huyền Cực còn chưa mở miệng, Huyền Dung đứng sau lưng ông đã nhịn không được.

“Đừng cho rằng môn phái của các người bám lấy Sở môn làm tay… ưm.” Chữ sai còn chưa nói ra miệng, Huyền Dung đã bị Khổng Du Thanh bịt miệng, kéo ra sau lưng.

“Lý chưởng môn, sư muội tính cách hơi bộp chộp. Nhưng sơ thí lần này còn chưa ra kết quả, Lý chưởng môn nói vậy còn hơi sớm đó.” Khổng Du Thanh nói đến đây, mỉm cười. Môn phái của Lý chưởng môn này luôn bất hòa với Huyền Kiếm môn của họ, bình thường xung đột không ngừng.

“Tiểu bối, ta đang nói chuyện với sư phụ các ngươi, khi nào thì đến phiên các ngươi lên tiếng.” Lý chưởng môn sầm mặt, lạnh lùng nói.

“Ôi, hai lão huynh, xem tỷ thí đi. Mọi người đều thuộc dãy núi Hoành Đoạn, dĩ hòa vi quý thôi.” Vương chưởng môn bên cạnh giảng hòa.

“Hừ, ta là hảo ý khuyên giải đệ tử môn hạ của Huyền huynh, lần này vẫn uổng công ba phái cùng tiến cử mới có tư cách tham gia đại hội Cửu Châu, vậy mà ngay trận đầu tiên đã gặp phải đệ tử Cổ Sát tự, tuy Trụ Không đó chẳng qua là hậu kỳ trúc cơ, nhưng là tu sĩ luyện thể. Mà đối thủ trận thứ tư lại là đệ tử nhập môn của cao tăng Cổ Sát tự Trần Phủ.” Lý chưởng môn nói, đáy mắt thoáng qua khoái ý. “Thế mà Huyền huynh đến lúc này vẫn nhàn nhã ngồi trên đài quan sát để xem vòng tỷ thí thứ tư. Theo ta thấy, hôm nay Huyền huynh không thể thấy La Thiếu Loan đồ bỏ đó xuất hiện ở chỗ này đâu.”

Đài quan sát này là bố trí cho vòng cuối cùng, cũng có nghĩa là chỉ có thể xem vòng tỷ thí thứ tư của tu sĩ, chỉ có tu sĩ thắng ba vòng trước mới có thể đến diễn võ tràng này tỷ thí.

“Lý huynh không cần lo lắng, Thiếu Loan nhất định sẽ tới đây so cao thấp với Trần Phủ đệ tử nhập môn của cao tăng.” Huyền Cực nói, đệ tử phái Côn Luân phái tới, sao có thể phái ra một đệ tử ngay cả sơ thí cũng không qua được? Chẳng qua… sao lại gặp phải Trần Phủ chứ? Qua nghe ngóng của ông, Trần Phủ này thực sự lợi hại. Thôi thôi thôi, chỉ cần lần này Huyền Kiếm môn có thể ngồi trên đài quan sát này nhìn thấy danh hiệu của bổn phái thì đã không tệ, hơn nữa nếu thua dưới tay Trần Phủ thì truyền ra ngoài vẫn dễ nghe hơn.

Huyền Dung gạt tay Khổng Du Thanh ra, hung hăng đá Khổng Du Thanh một cái, trong lòng thì bắt đầu lo lắng.

“Sư huynh, huynh nghĩ chúng ta thật sự đợi ở đây không sao chứ? Chúng ta có cần đi xem La Thiếu Loan thi đấu không?”


“Muội cứ yên tâm đợi đi, nếu La Thiếu Loan có thể thắng, chúng ta ở đây thì có thể thấy y bước lên tỷ thí. Nếu cả ba trận đầu y cũng không thắng nổi, chúng ta cần gì phải đi xem?” Khổng Du Thanh thờ ơ nói, nhưng bàn tay dưới tay áo lại siết chặt thành nắm đấm. Nghĩ không thông, hoàn toàn nghĩ không thông, hắn lúc trước xuất phát từ lễ tiết không dùng linh lực thăm dò tu vi của La Thiếu Loan. Hôm nay từ miệng sư muội mới biết La Thiếu Loan đó chỉ là tu sĩ hậu kỳ trúc cơ. Chỉ là tu sĩ hậu kỳ trúc cơ! Rốt cuộc sư phụ đang nghĩ gì.

Nửa tháng trước hắn đã kết đan thành công, nhưng sư phụ lại bảo hắn giấu các sư đệ sư muội trong môn phái, nói với bên ngoài rằng hắn kết đan thất bại. Tìm La Thiếu Loan đến tham dự đại hội Cửu Châu, hắn vốn cho rằng tu vi của La Thiếu Loan ít nhất phải ở trên hắn. Ai ngờ lại là thế này.

Trong mắt Khổng Du Thanh tràn đầy nghi hoặc.

Dưới đài tỷ thí ở xa, lại xuất hiện một thoáng ngưng đọng, sau đó chính là tiếng kêu la than thở.

“Má ơi, lão tử thế mà lại đi đặt năm mươi linh thạch cho tên ngốc đó. Bây giờ đổ sông đổ biển hết rồi.”

“Ta cũng vậy thôi, tên ngốc Cổ Sát tự này nhìn thì không tồi, sao lại thua cơ chứ? Quá đáng tiếc, chỉ kém một chiêu.”

Trụ Không chắp hai tay thành chữ thập, thi lễ với Phương Khác. Trong mắt người ngoài gã chỉ thua một chiêu, nhưng tự gã hiểu, gã thua triệt để. Kiếm tu này quả thật lợi hại. Có thể dùng một kiếm phá khí Kim Cương của gã. Còn chiêu cuối cùng kia, nhìn thì như hai người họ giằng co không ngừng, gã cũng giữ được mạch môn của Phương Khác. Nhưng gã biết nếu kiếm tu này phóng kiếm khí ra lòng bàn tay gã đã không giữ được.

Người này che giấu thực lực.

Phương Khác cười cười nói một câu khiêm nhường rồi đi xuống đến sân đấu tiếp theo.

Một tu sĩ diện mạo thanh tú mặc đạo bào xanh trúc đứng dưới đài, đưa tay hất tóc bên má, nhìn Phương Khác lầm bầm: “Tìm được ngươi rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui