Mà lúc này, ngoài cửa lại phát sinh một chuyện. Trong hai cánh cửa Diệp Vu Thời cho là tử môn, cánh cửa bên trái nổ cái ầm. Từ bên trong đi ra một người, trên mặt vị tu sĩ tuấn mỹ này có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt trái đến khóe môi. Người này chính là trưởng lão phái Thái Hành, Tiêu Vân Dật.
Do Phương Khác và Diệp Vu Thời đang ở trong phòng này, nên hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài.
Đạo bào xanh xám bị xé rách vài chỗ, có vài nơi da thịt nứt ra lộ cả xương trắng. Tiêu Vân Dật hừ một tiếng, ho khan ra máu. Quay đầu nhìn nơi ông bước ra, ánh mắt âm lạnh như băng.
Giỏi cho một Phương Minh Viễn, dù đã chết rồi cũng có thể tính kế ông. Theo lý mà nói nhục thể kỳ phân thần rất cường đại, mà những ‘trò vặt’ Phương Minh Viễn lưu lại thế mà có thể làm ông trọng thương, chỉ suýt nữa đã vĩnh viễn lưu lại chỗ này. Nhớ đến hàng chữ thấy được trong trận liên hoàn, Tiêu Vân Dật lại ho một tiếng.
[Có bằng hữu từ phương xa tới, thật vui mừng.]
Mười chữ lớn tiêu sái, không phải từ tay Phương Minh Viễn sao? Phương Minh Viễn này thật là đáng giận cực điểm! Nếu không phải ông đã thiêu cháy cả phân chi Phương gia này, vậy người muốn lôi thi thể Phương Minh Viễn ra đánh nhất định không ít.
Tiêu Vân Dật lấy ra mấy lá phù kỳ, mở ra lập tức thành một trận pháp, Tiêu Vân Dật ngồi dưới đất đả tọa, điều tức. Mà nhìn từ bên ngoài, lại không thể nào phát giác nơi này có thêm một người.
Phương Khác không nén được nỗi chua xót không ngừng trào lên. Hài tử ngốc, y xuyên đến đây, không biết tại sao chiếm lấy nhục thân của Phương Khác, hơn nữa còn lưu lại không ít ký ức của Phương Khác. Những ký ức này ban đầu ảnh hưởng rất lớn đến y, tới bây giờ mới nhạt đi.
Có lúc y nghĩ, tại sao lại xuyên qua? Hơn nữa người này, dung mạo, thanh âm, tên đều giống với y. Có lúc y sẽ hoài nghi, thật ra Phương Khác và y là cùng một người của thế giới bất đồng. Nhưng y may mắn hơn Phương Khác ở thế giới này.
“Hình như đệ biết rất nhiều chuyện của ta?” Diệp Vu Thời đột nhiên hỏi.
Phương Khác chớp mắt, phát hiện mình đã xuất thần rất lâu, bị một câu nói của Diệp Vu Thời gọi về, nhưng y không còn chột dạ như trước nữa, ngược lại cảm thấy mình rất thoải mái. Vì thế đáp: “Đúng, sư đệ ta trước kia cực kỳ chú ý sư huynh.”
Diệp Vu Thời nghe thế, nhàn nhạt nhìn Phương Khác một cái. Phương Khác sửng sốt, trong đầu nhanh chóng lóe qua gì đó, hàm nghĩa trong ánh mắt vừa rồi của Diệp Vu Thời… tiếc rằng không thấy rõ, quá nhanh.
“Ta vốn là người phàm giới. Tên là Đông Phương Vu Thời, xếp thứ hai. Lúc ta ba tuổi mẫu phi của ta bị ban lụa trắng. Lúc bốn tuổi đến hoàng miếu tế lễ bị tập kích. Trên đường chạy về phía tây, người hành thích đến không ngừng, phụ hoàng ta lại chưa từng tìm kiếm. Năm sau, chiêu cáo thiên hạ, nhị hoàng tử Đông Phương Vu Thời, chết yểu. Lúc trước bên cạnh ta đều là tâm phúc của mẫu phi, còn là võ giả cực giỏi ở phàm giới. Nhưng, Âm Văn Linh phái người toàn là người tu tiên. Cuối cùng chỉ còn lại mình ta, từ đó, ta và Âm gia, là thù địch không chết không thôi. Lúc sáu tuổi, ta vào tu tiên giới. Bảy tuổi, bái sư Côn Luân.” Ngữ khí Diệp Vu Thời rất nhạt, “Qua thời gian này, ta muốn đi phàm giới.”
“Đến khi đó ta đi cùng huynh.” Phương Khác nói: “Ta còn chưa từng thấy phàm giới ra làm sao.”
Sau đó mỉm cười với Diệp Vu Thời.
Phương Khác không nói gì khác, hiện nay Âm gia gặp kiếp nạn này, không cần bọn họ ra tay cũng khó tránh lụi bại. Âm sơn có nguồn tài nguyên phong phú, những thế lực khác thấy Âm gia gặp nạn, tự nhiên sẽ tới phân một chén canh. Nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Âm gia trừ Âm Văn Phù vẫn còn người khác, muốn lụi bại tự nhiên cần một thời gian. Nhưng bây giờ, nếu Diệp Vu Thời đã xuất thủ, với tính cách của Diệp Vu Thời, thà là không làm, đã làm thì phải làm đến tuyệt. Diệp Vu Thời tuyệt đối không đợi Âm gia tự lụi bại.
Cho nên hắn nhất định sẽ chọn giết tới cửa.
Trên mặt Phương Khác vẫn là nụ cười, nhưng nội tâm có hơi lo lắng. Dù Diệp Vu Thời lợi hại, nhưng Âm gia cũng không phải ăn chay.
Diệp Vu Thời cười cong môi, khẽ nhướng mày nói: “Được.”
Thật kỳ dị, sau khi nghe Diệp Vu Thời đáp ứng, nội tâm y chợt bình tĩnh lại.
Cuối cùng, Phương Khác đóng gói hết giá sách mang đi. Sách Phương Minh Viễn lưu lại, có lẽ đều không phải phàm vật, đặc biệt trong đó còn có không ít bản chép tay. Nhìn bút tích là do Phương Minh Viễn đích thân chép, giá trị này rất lớn.
Hai người cùng ra khỏi mật thất.
Trong trận pháp, Tiêu Vân Dật mở to mắt, nhìn hai người đang lại gần. Vị trí của Tiêu Vân Dật vừa khéo ngay bên phải ba bức tường vây.
Diệp Vu Thời và Phương Khác tự nhiên nhìn thấy cánh cửa bị nổ thành mảnh vụn. Hai người nhìn nhau một cái, lập tức linh lực toàn thân bắt đầu vận chuyển đến cực điểm.
Tiêu Vân Dật nhắm mắt lại, bắt đầu điều tức. Ông chưa từng nghĩ nơi này vẫn còn người, nhưng cũng khó trách, không có sinh môn, sinh môn vốn dĩ đã bị người phá đi. Chẳng qua là hai tiểu bối mà thôi, ông còn chẳng đặt vào mắt. Nếu ông không bị trọng thương thì có thể sẽ khảo vấn một phen, nhưng bây giờ ông bị trọng thương, không tiện xuất thủ.
“Mau rời khỏi chỗ này thôi, tu sĩ kỳ phân thần không dễ chọc.” Thái A lên tiếng, Phương Khác sửng sốt, vội ngừng việc tìm kiếm, kéo Diệp Vu Thời đi về phía mật đạo.
Mắt Diệp Vu Thời lóe lên, tay nhẹ động, liền hiểu rõ. Phù kỳ trận, xem ra vị tiền bối này gặp nạn ở đây. Nếu là ngày trước….
Tiêu Vân Dật tự phụ tu vi, không xem hai người ra gì, ông ta làm sao biết hai người này đều phát hiện sự tồn tại của mình, thậm chí một trong đó còn có ý đồ với ông chứ?
Đợi ra khỏi mật đạo rồi, hai người ngự kiếm đi.
Diệp Vu Thời lập tức lên kiếm, mỉm cười nói: “Mười ngày sau gặp ở Côn Luân.”
Mà trong tông gia Phương gia ở thành Tần Lĩnh gần phế tích Phương gia nhất. Phương Hiền Thanh lúc này đang nghe cha là Phương Minh Hòa dạy bảo.
“Con rốt cuộc có bảo Phương Khác về Phương gia không, nó về Côn Luân đã mấy ngày rồi, sao một chút tin tức cũng không truyền tới?” Phương Minh Hòa vừa thấy Phương Hiền Thanh vào đã hỏi.
Phương Hiền Thanh nhíu mày có hơi khó tin nói: “Cha sẽ không phải vì chuyện này mà gọi con về chứ? Lẽ nào cha không biết hôm trước Âm Trầm Ngư đã chết, con đang phải tiếp nhận một phần thế lực của hắn sao?” Chỉ vì chuyện vặt là Phương Khác không về mà cần phải cấp tốc gọi hắn về sao?
“Thôi đi, ta sẽ đến Côn Luân một chuyến. Lần này Âm gia gặp chuyện rồi, Âm Văn Phù cũng chết, gia chủ Âm gia đời sau, chỉ sợ sẽ là Âm Văn Lục. Động tác của con ở Côn Luân đừng quá lớn, cần phải từ từ.” Phương Minh Hòa nói: “Mẹ con gần đây cứ mãi nhắc tới con, con đi thăm nàng đi. Đừng chọc nàng tức giận. Hiền Hoa cũng về rồi, đang ở viện của mẹ con. Con làm ca ca cũng nên quản nó, đừng để nó cả ngày không ra gì.”
“Đã biết.” Phương Hiền Thanh đáp xong thì ra ngoài.
Phương Minh Hòa nhìn Phương Hiền Thanh đi, mới thở dài đầy xa xăm. Nhi tử này của ông chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi quá mức ngạo khí, hơn nữa chỉ nghĩ tới cái trước mắt.
Nó làm sao biết, nếu Phương Khác biết Thái A kiếm quyết. Vậy đồng nghĩa Phương gia bọn họ có một con đường khác. Dấu ấn truyền thừa, nhân tộc thượng cổ phân làm bộ lạc. Yêu tộc có huyết mạch truyền thừa đặc thù. Vì thế nhân tộc cũng có một cách truyền thừa, gọi là dấu ấn. Lấy tinh túy công pháp, ấn vào trong thức hải, để tăng cơ duyên ngộ đạo.
Mà hiện tại, nếu nói trên đời có ai ngộ được Thái A kiếm ý, vậy Phương Khác có khả năng lớn nhất. Dù sao y là nhi tử của Phương Minh Viễn. Mà Phương Minh Viễn, coi như là người hàng đầu hiểu rõ dấu ấn truyền thừa trên thế gian này ngoài những tên như lão quái vật. Cho nên ông vừa nghe đến Thái A kiếm ý, tự nhiên nghĩ đến Phương Khác, tên tiểu bối bọn họ chẳng đặt vào mắt.
Huống chi theo như tin tức dò thám được, một vài biến hóa của Phương Khác quả thật phù hợp suy đoán của ông. Chẳng hạn, làm sao y đột nhiên từ tu sĩ ngũ hành biến thành kiếm tu, rồi chuyện ở di phủ lần đó, sao có thể từ hư không hiện ra Thái A kiếm ý?
Nếu ai ai cũng có thể ngộ ra Thái A kiếm ý, vậy Phương gia sẽ ra sao? Nội tâm Phương Minh Hòa kích động không thôi. Như vậy có thể sẽ tạo nên một đội quân kiếm tu cường đại nhất. Lúc đó, Phương gia ông có thể thực hiện đại nghiệp to lớn. Danh hiệu ngũ đại thế gia tu tiên giới nhỏ bé này tính là gì chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...