Trên không là một vùng tối đen, bên dưới là phi kiếm giao nhau nhàn nhạt lưu quang, những phi kiếm này đều là thực thể.
Không ngừng xuyên qua tấm lưới đan chéo lưa thưa nhưng lại tràn đầy sát khí, đâu đâu cũng ẩn chứa sát cơ, trong trận pháp, chỉ thấy phi kiếm chứ không thấy bóng người.
Trên chiếc thuyền bay cỡ trung của Âm Văn Phù, người đi theo không nhiều, bao gồm cả Âm Văn Phù trong đó tổng lại là sáu tu sĩ nguyên anh, mười hai kim đan điều khiển thuyền bay, chỉ có Âm Giáp là trúc cơ.
Sáu nguyên anh, tọa trấn môn phái cỡ vừa đã có thể. Nhưng Âm Văn Phù vẫn luôn không có cảm giác an toàn, vì trừ Âm gia ra, lão tổ tông của tứ đại gia tộc khác đều đã đến kỳ xuất khiếu. Nếu phái ra một tu sĩ xuất khiếu, ông sẽ gặp nguy hiểm.
Âm Văn Phù chưa từng nghĩ sẽ có lúc bị tu sĩ kim đan vây khốn, đối với ông nó quả thật là trò đùa.
Âm Văn Phù lạnh mắt nhìn Kiếm Bát trận bên dưới, lại nhìn thuyền bay đã bị vây trong trận, trong mắt không che giấu được nộ ý, ngay cả tu sĩ kim đan nho nhỏ cũng dám đánh chủ ý với Âm Văn Phù ông sao? Âm Văn Phù vừa muốn mở miệng, đã nghe tiếng kinh hô của Tôn Cương, không khỏi giật mình.
Đúng rồi, nếu đối phương chỉ có tu sĩ kim đan, vậy làm sao dám có ý đồ với ông. Có thể giết chết Trầm Ngư, sắp đặt độc kế thế này sao có thể chỉ phái ra mấy kim đan?
Tôn Cương vừa kêu lên, nhất thời, Mục Ảnh đã bị ngăn cách bên ngoài.
Âm Văn Phù nhìn Mục Ảnh, lạnh lùng nói: “Dám hỏi các hạ là thế lực phương nào, có vướng mắc gì với Âm gia ta?”
Mục Ảnh chỉ đưa tay lau lên mặt, liền đổi thành gương mặt khác, không trả lời câu hỏi của Âm Văn Phù, chỉ nhàn nhạt nhìn tu sĩ sau lưng Âm Văn Phù một cái. Âm Văn Phù quay phắt người lại, mấy người Tôn Cương vội bảo vệ Âm Văn Phù, tu sĩ tên Tiền Triều thản nhiên đến cạnh Mục Ảnh.
Lúc này sắc mặt Âm Văn Phù đã biến đổi, có đến hai mật thám! Mà Kiếm Bát trận này lại là sát trận nổi danh.
Trong trận, đột nhiên vang lên thanh âm của tu sĩ bị gọi đùa là mặt trắng: “Hai vị đạo hữu, chuyện này là ân oán riêng của chúng tôi và Âm gia, kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, mong đạo hữu đừng chen vào, đợi trừ Âm Văn Phù rồi, các ngươi có thể đi.”
Tu sĩ bị gọi là mặt trắng tên là La Tất, lúc này đang đứng ở vị trí tương đồng với Phương Khác, vì tu vi của La Tất cực thấp, chỉ mới sơ kỳ trúc cơ mà thôi, cho nên hắn ở chỗ mắt trận mới an toàn nhất.
Mục Ảnh nhìn Tiền Triều một cái, Tiền Triều lắc đầu, tỏ vẻ không nhận được mệnh lệnh hạ thủ. Mục Ảnh cười cười, chắp tay mà đứng, lùi về sau mấy bước, tỏ rõ thái độ của mình.
Âm Văn Phù lập tức hiểu ra, hai bên không phải cùng một bọn. Mục Ảnh làm vậy tỏ rõ sẽ không giúp đỡ bên nào, sắc mặt Âm Văn Phù lập tức trở nên cực khó coi, không biết nên cảm thấy may mắn vì tình hình chuyển tốt hay tức giận vì tu sĩ kỳ kim đan cũng dám có ý đồ với ông.
“Hừ, đợi mà xem, lão thất phu đó không đặt Kiếm Bát trận của chúng ta vào mắt, sẽ chịu thiệt thật lớn.”
La Tất cười vô cùng tà ác, trong ngữ khí tràn đầy lòng tin. Sau đó mang chút ý đồ xấu nhìn Phương Khác, nói: “Ngươi và Diệp sư huynh của chúng ta…”
La Tất còn chưa nói xong.
“Giết!” Mấy tiếng quát phẫn nộ trào lên từ tám phương vị, Phương Khác đồng thời rút Tam ra, trở tay một cái, kiếm ý ngập trời.
La Tất vội ổn định thân hình, kinh ngạc nhìn Phương Khác, bá đạo quá! Xung quanh lập tức dấy lên gió mạnh vờn quanh mắt trận này.
Kiếm Bát trận, trận thành.
Gió lớn nổi lên trong trận, mang theo kiếm khí vô cùng sắc bén, chỉ hơi chạm vào thôi sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ.
Nụ cười trêu cợt lên đến môi của La Tất vẫn đành nuốt trở về. Vị trí mắt trận này trước kia luôn là Hộ đại ca, hắn chưa từng cho rằng Phương Khác có thể so được với Hộ đại ca, nhưng hôm nay xem kiếm ý của Phương Khác…
Tu vi của hắn tuy thấp, nhưng nhãn quang không thấp, kiếm ý của Phương Khác này, dùng để áp trận so với Vô Hồi kiếm ý của Hộ đại ca quả thật càng thích hợp hơn. Kiếm Bát trận vốn là chủ sát trận, muốn áp được trận, thì càng phải bá đạo hơn.
La Tất ngửa đầu nhìn quanh thuyền bay, chỉ có Âm Văn Phù và mấy tu sĩ nguyên anh cùng Âm Giáp còn ở đó, những tu sĩ kim đan kia đại khái đã đi dò thám trận rồi. Lúm đồng tiền bên má La Tất như ẩn như hiện, hắn dứt khoát nhắm mắt lại.
Quả nhiên, tiếng thét vang lên trong trận.
Mục Ảnh híp mắt lại, nhìn quanh một lượt, lầm bầm: “Thái A kiếm ý… thì ra có Thái A kiếm ý áp trận.”
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…
Những tu sĩ đó phát công kích đến góc trận qua những khe hở của phi kiếm, lại bị kiếm không biết từ đâu ra cắt cổ, hoặc chém đầu. Thảm hơn chút nữa là tiếp xúc với gió bị chém thành miếng thịt.
Chỉ thấy kiếm quang không thấy bóng người, người trong trận này, bị tước đoạt sinh mạng đầy quỷ mị… Mười hai tiếng. La Tất lặng lẽ đếm tiếng thét, lúm đồng tiền càng thêm rõ ràng.
Phương Khác nhìn vẻ mặt đầy hưởng thụ của La Tất, bên tai là âm thanh của Thái A.
“Kiếm Bát trận vốn là một đại trận kiếm ý, đội quân dưới tay Cốc Lương Mâu năm đó đều là trận pháp sư và kiếm tu. Mỗi một phương vị đều có trên trăm kiếm tu cùng ngộ ra kiếm ý của một loại kiếm quyết, khi đó chính kiếm trận này dùng không tới ngàn người để giết một nhánh đại quân ma tu gần vạn người. Nhưng Kiếm Bát trận cũng không phải không thể phá, chỉ cần đối phương phá giải từng kiếm chiêu của tám hướng, kiếm trận này sẽ bị phá.” Thái A âm u nói.
“Diệp Vu Thời thật đúng là kỳ tài trận pháp, hắn đã thay đổi Kiếm Bát trận. Người không cần ngộ được kiếm ý cũng có thể bố trận, hơn nữa hắn còn làm sống lại trận này. Có sự khống chế của hắn, Kiếm Bát trận này có thể nói là biến hóa vô lường.”
“Gia chủ, kiếm trận này có cổ quái!” Sắc mặt Tôn Cương biến đổi: “Nếu là Kiếm Bát trận, chỉ cần phá giải từng kiếm chiêu là được, nhưng trận này tự biết biến hóa, ngài tấn công hướng nào, đồng nghĩa với cùng tấn công tám hướng. Uy lực kiếm chiêu của tu sĩ kim đan này đã vượt qua kỳ kim đan!”
Ngự kiếm.
Hộ Lạc rút kiếm ra, không giống như lúc cận chiến bình thường giữ kiếm trong tay, mà ngự kiếm trên không. Một đạo kiếm quang, nhắm thẳng Tôn Cương. Đồng thời kiếm ở tám phương vị cùng tấn công Tôn Cương.
Sắc mặt Âm Giáp tái trắng, rụt rè muốn nói gì đó với Âm Văn Phù nhưng không thể nói ra.
Âm Văn Phù trân mắt nhìn tu sĩ kỳ nguyên anh như Tôn Cương dễ dàng bị giết chết, ngay cả thuẫn do nguyên anh tạo ra cũng bị kiếm quang đánh tan. Ông kéo mạnh Âm Giáp qua, hung tợn hỏi: “Làm sao phá trận?”
Đúng, Âm Giáp tuy phế vật, nhưng hắn vẫn có sở trường, nếu không làm sao lại được Âm Văn Phù mang theo bên người? Nhưng Âm Văn Phù cũng cực kỳ chán ghét Âm Giáp, nếu không sẽ chẳng chờ tới lúc này mới hỏi ý kiến Âm Giáp. Đối với trận pháp, trời sinh Âm Giáp đã có cảm giác nhạy bén, do điểm này, đãi ngộ dành cho Âm Giáp cũng coi như không tồi. Ít nhất người khinh khi hắn cũng chỉ có mấy người Âm Văn Phù.
“Hướng đông nam yếu.” Âm Giáp nói.
Âm Văn Phù vung cây phất trần màu đen trong tay, đụng vào một đạo kiếm quang, khí thế không giảm chút nào, tiếp tục va lên. Cả trận pháp đều chao đảo, quả nhiên hữu dụng.
“Hướng tây bắc… gia chủ, để ta tính toán một phen.” Âm Giáp run rẩy lấy ra một cái la bàn, vẻ mặt lập tức biến đổi, làm gì còn dáng vẻ vâng vâng dạ dạ mọi khi. Ngón tay vô cùng linh hoạt, liên tục tính toán, miệng không ngừng mệnh lệnh.
Kiếm Bát trận chao đảo càng lúc càng dữ dội. Phương Khác vẫn ổn định áp trận, ngưng thành kiếm ý như mới rút một thanh kiếm ra từ hư không, khí thế ngàn vạn tấn công Âm Văn Phù. Tạo không ít vết thương trên người Âm Văn Phù, tiếc rằng đều không nặng gì.
Trận pháp chao đảo, làm lộ ra những người khác, không ít người đã bị thương.
“Mẹ nó, gặp phải kẻ chuyên nghiệp.” An Thường Lạc nuốt máu trong miệng xuống, hung tợn nói.
Bên này, Diệp Vu Thời nhắm mắt, dùng linh thức khống chế trận pháp liên tục biến ảo. Tốc độ không tính là nhanh, nhưng mỗi lần Âm Giáp đó đều có thể tính đúng, Âm Văn Phù đã mấy lần đánh trúng.
Diệp Vu Thời nhếch môi, khống chế trận pháp tiếp tục thay đổi.
“Ngay hướng nam, mắt trận.” Âm Giáp kích động lớn tiếng nói.
Bên này Phương Khác vừa nghe Âm Giáp nói thế, khẽ tặc lưỡi. Y rõ ràng đang ở hướng bắc, cảm ơn, hướng nam, là phương vị Diệp Vu Thời trấn thủ… nơi đó là chỗ lợi hại nhất của trận pháp.
Phi kiếm bay loạn trước mắt Âm Văn Phù đều biến mất, sắc mặt ông ta hòa hoãn lại. Phế vật này cũng có tác dụng, tùy tiện ném Âm Giáp sang một bên, Âm Văn Phù cầm phất trần trong tay vung mạnh.
Âm Văn Phù không dám tin nhìn ngàn đạo kiếm mang đâm xuyên tim, và cả thanh niên tuấn mỹ mặt hắc y đối diện, còn có thứ bị ngọn lửa màu băng lam đốt cháy chính là nguyên anh của ông ta.
“Phía nam là tử địa.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói.
Khi Âm Văn Phù nuốt xuống hơi thở cuối cùng, quay đầu lại nhìn Âm Giáp. Mà Âm Giáp lúc này ở mắt mũi miệng tai đang không ngừng trào máu tươi, tay còn ôm la bàn, bấm ngón tay tính toán, “Không thể nào, làm sao có thể, rõ ràng phía nam là mắt trận…”
Âm Giáp nhìn Diệp Vu Thời, trong mắt đầy khát cầu: “Cho ta biết, làm sao ngươi làm được? Rõ ràng là sinh địa… làm sao có thể bố trí thành tử địa?”
Lúc này, Mục Ảnh lại ra tay, hai ngón tay chặp lại, nhắm thẳng hướng bắc.
Con ngươi Phương Khác co rút, chỉ này không đơn giản, người này tuyệt đối không chỉ là kỳ nguyên anh! Phương Khác vung kiếm trong tay, đối chọi chính diện, rồi lùi liền vài bước, chân hãm sâu vào bùn đất.
Biểu tình thả lỏng trên mặt La Tất thay đổi, hắn không ngờ lúc này Mục Ảnh kia lại ra tay, hơn nữa vừa ra tay đã ngay mắt trận!
Phương Khác còn chưa đứng vững Mục Ảnh đã tiếp một chiêu nữa.
“Chạm.” Phương Khác bị bức lui đến chỗ gió xoáy xung quanh mắt trận, nếu Phương Khác đã ra khỏi mắt trận, vậy không ai áp trận, Kiếm Bát trận này sẽ lập tức sụp đổ.
Phương Khác nhìn trước mắt, lại là một chỉ tập kích, ngón tay đó như đang ở ngay trước mắt y.
[Cửu Thiên Vân Tiêu]
Phương Khác khơi mũi kiếm lên.
“Keng!” Một đạo kiếm ý ngập trời xuất hiện, trong Kiếm Bát trận tối thui, đột nhiên sáng lên một đạo kiếm quang, khí thế như điện, không thể ngăn cản.
Keng một tiếng, Phương Khác cản được một chỉ của Mục Ảnh.
Cùng lúc này, mấy đạo phi kiếm nhắm thẳng vào hai người Mục Ảnh.
Mục Ảnh híp mắt, nhìn tay mình, trên tay là một đường máu cực nhỏ, không phải Thái A kiếm ý… Mục Ảnh cười lớn mấy tiếng: “Hiện tại đã trừ Âm Văn Phù, đạo hữu cũng nên thả hai người chúng ta ra khỏi trận thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...