Khác Thủ Tiên Quy

Thái A túm Phương Khác ngự kiếm bay đi, trong mấy tức đã cách Tuyết Đỉnh sơn cả ngàn dặm. Hắn buông Phương Khác xuống tại một khe núi.

Lúc này trên người Phương Khác vô cùng đáng sợ, huyết quản màu xanh nổi lên, trên da không ngừng tràn máu.

Ngô Thất vội đi tới, nhét viên ngưng thần đan duy nhất trên người vào miệng Phương Khác. Tình trạng Phương Khác như thế, đan dược bình thường hắn không dám cho y dùng. Chỉ có đan dược ngưng thần tĩnh khí mới dùng được. Nhưng loại đan dược này lại cực kỳ quý giá, trên người hắn cũng chỉ còn lại một viên. Ngô Thất thở dài xa xăm, Phương Minh Viễn thật đủ nhẫn tâm, không biết đã thông qua phương pháp nào phong mấy loại linh dược vào trong kinh mạch huyết dịch Phương Khác. Ngày Phương Khác lấy kiếm chính là ngày linh dược kích phát. Nhưng Phương Minh Viễn không biết bổ quá mức sẽ chết người sao?

Chỉ là Ngô Thất không biết, Phương Minh Viễn làm tất cả là xây dựng trên cơ sở Phương Khác và Thái A đã kết thành khế ước. Như vậy linh lực mà kiếm chủ không thể hấp thu tự nhiên sẽ được kiếm linh hấp thu. Dù hắn có tính toán giỏi thế nào chỉ sợ cũng không tính được Phương Khác không kết khế với Thái A đã thả Thái A ra.

Thái A nhìn Phương Khác gần như không còn khí tức, da thịt toàn thân y vì đau đớn quá lớn mà đang co giật. Hắn điểm ngón tay lên trán Phương Khác, quyết định cho dù Phương Khác cự tuyệt hắn cũng phải kết khế ước với y. Chỉ cần có thể sống, chuyện sau này về sau nói.

“Bạch nhãn lang.”

Vào lúc này, Phương Khác mà họ cho rằng đã ngất đi chậm rãi mở mắt ra. Tơ máu trong mắt khiến cả con mắt trở thành màu máu. Mà biểu cảm trên mặt lại vô cùng bình tĩnh.

Phương Khác vỗ tay xuống đất, khoanh chân ngồi dậy: “Ta sắp kết anh.” Nói xong lấy từ tay áo ra bình sứ nhỏ màu trắng mà y hay nghịch.

Ngô Thất trầm mặc một lát, đứng lên đi tới chỗ cách Phương Khác mười mét bắt đầu bày trận pháp. Lợi dụng lượng linh lực cần phải hấp thu khi kết anh để làm dịu tình trạng linh lực quá mức sung mãn lúc này là chọn lựa không thể tốt hơn. Chẳng qua thống khổ mà Phương Khác phải thừa nhận sẽ gấp mấy lần người khác. Nhưng, nếu lúc này Phương Khác cũng vẫn có thể giữ được bình tĩnh, hắn tin y có thể kết anh.

Trong con mắt tối tăm của Thái A xuất hiện một tia u quang nhàn nhạt nói: “Ngô hộ pháp cho nhữ.”

Nói xong liền khoanh chân lặng lẽ ngồi đối diện Phương Khác, trường kiếm trên lưng reo một tiếng xuất khỏi vỏ, bay lên giữa không.

Phương Khác nhíu chặt mày, xếp đan dược cần dùng thành hàng. Máu chảy ra từ mặt, t mắt tai mũi miệng, ngón tay nhỏ xuống đất. Vị máu tanh càng lúc càng nồng, ngón tay mở bình đan dược khẽ run rẩy, nhưng rất vững.

Nhìn thế này, không ai có thể tưởng tượng được thống khổ y phải thừa nhận kịch liệt cỡ nào.


Phương Khác nhìn Thái A, nhếch môi, thở dốc nói: “Hình như trong tu tiên giới… sau nguyên anh kết đạo lữ là một thông lệ… Bạch nhãn lang ngươi đến lúc đó đừng quá nhỏ nhen, tặng lễ quá mỏng… không thể nuốt lời.”

Thái A thờ ơ đảo mắt nhìn Phương Khác, rồi nhắm mắt lại.

Phương Khác thở dốc vài hơi lại nói: “Vừa rồi ngươi lại chuẩn bị lừa ta phải không… cho ngươi biết, ta gọi ngươi là bạch nhãn lang không phải muốn ngươi thật sự làm bạch nhãn lang.”

Thái A nhíu mày, môi mỏng mở ra phun hai chữ: “Câm miệng.”

“Tuy ta biết nếu ta thật sự sắp chết… quả thật ta sẽ chọn nghe theo. Nhưng hiện tại không phải vẫn còn cách sao… Ta cũng bội phục chính mình, vào lúc này lại nghĩ ra cách tốt như thế.”

Thái A nhíu mày, hắn biết lúc này tinh thần Phương Khác đã đến cực hạn, mới nói mấy lời không biên giới, có lẽ là để phân tán đau đớn.

Phương Khác trút ra một viên kết anh đan nhét vào miệng rồi nhắm mắt lại, nhịn đau đớn kịch liệt bắt đầu chải vuốt linh lực như gió lốc trong kinh mạch.

Phương Khác bắt đầu trữ lực, điều chỉnh nội tức. Tâm vong lự niệm, tâm vong gia cảnh, tâm vong kỷ tâm, chính là tam ly, ly hư, ly cảnh, ly tâm. Rời khỏi tam giới, phá kim đan, hóa nguyên anh.

Kim đan trong đan điền y chậm rãi xoay chuyển, bắt đầu điên cuồng hấp thu linh lực. So với độ lớn lúc trước, bây giờ đã phồng hơn gấp đôi.

Phương Khác hiểu, y cần phải nhanh chóng hấp thu linh lực bành trướng trong người, nếu không trước khi nổ tan xác mà chết, kinh mạch của y sẽ đứt hết. Đến khi đó linh lực sẽ không cách nào khống chế, càng khỏi nói đến kết anh.

Y nên thấy mừng vì hiện tại vẫn còn kịp, cũng may mà lúc này y chỉ kém nguyên anh một bước.

Ngô Thất nhanh chóng thiết lập đại trận ngũ trọng tụ linh, sau đó lại thiết lập hai trận pháp ẩn náu. Chỗ này thuộc nội cảnh phái Thái Hành, nếu bị người phát hiện sẽ không tốt. Sau khi làm xong tất cả hắn liền ẩn sang một bên bảo hộ. Lần thủ này, là mười ngày mười đêm.


Mười ngày sau Ngô Thất cảm thấy dị động, mới nhẹ thở ra. Linh khí của tụ linh trận bắt đầu vận hành, nói rõ linh lực trong người Phương Khác đã được chải vuốt xong, cũng hấp thu xong, tức là cách này quả thật có tác dụng.

Mà lúc này đám Tiêu Xương Thu đã đến Mạc thành, bầu không khí Tả Thần Sách Doanh trên trên dưới dưới vô cùng nặng nề, trên chiến ngoài Trường Thiên Hiệp cốc, Tả Thần Sách Doanh tử thương thảm trọng, chỉ có thể nói là thất bại rút lui.

Đám Vương Lạc Dương tụ lại trong doanh của Tiêu Xương Thu.

Vương Lạc Dương ôm quyền hành lễ nói: “Tiêu sư bá, xin hỏi Phương sư thúc của chúng tôi hiện đang ở đâu? Tại sao còn chưa về doanh?”

Tiêu Xương Thu nhàn nhạt đáp: “Phương Khác tự có việc trọng yếu, đợi sau khi làm xong sẽ trở về. Các ngươi cứ yên tâm chờ đợi trong doanh.”

Nói xong vung tay lên, đám Vương Lạc Dương chỉ có thể lui ra ngoài. Lúc này Tiêu Xương Thu mới chậm rãi đưa tay xoa góc trán, trên mặt mang vẻ mệt mỏi.

Nàng nhìn Hộ Lạc đứng một bên nói: “Bây giờ ngươi muốn về chỗ Diệp Vu Thời sao?”

Hộ Lạc lạnh nhạt đeo hai thanh trường kiếm đứng một bên, khí tức toàn thân thu liễm cực hạn. Hắn trầm mặc đứng một bên doanh trướng, gần như giống một trụ gỗ… đến mức đám Vương Lạc Dương vừa rồi bước vào không hề phát giác hắn cũng ở trong doanh trướng.

Chỉ là trong mắt hắn lại lóe hàn quang như kiếm, hắn bình tĩnh nói: “Ta muốn lưu lại Tả Thần Sách Doanh, khiến Vương Dĩ An xuất ra hết toàn lực.”

Tiêu Xương Thu cong khóe môi nói: “Cũng tốt.”

Đám Vương Lạc Dương ra khỏi doanh trướng, mặt mang vẻ lo âu quay nhìn lẫn nhau. Đã qua hơn nửa tháng, sư thúc một chút tin tức cũng không có. Làm sao chúng có thể không lo lắng?

“Sư thúc rốt cuộc đi làm chuyện gì?” Hách Liên Đồng nhìn Chu Lập Đức chất vấn.


Chu Lập Đức thầm than một tiếng nói: “Thực sự không thể nói. Tin rằng đại nhân nhất định sẽ bình an trở về. Các ngươi theo ta về môn phái thôi, lúc đó đại nhân đã dặn rồi, bây giờ các ngươi lưu lại trong quân doanh, đến khi đó chúng ta làm sao báo cáo?”

“Bây giờ sư thúc một chút tin tức cũng không có, chúng tôi làm sao yên tâm về môn phái? Huống chi, hiện tại biên cảnh đang lúc thiếu người, chúng tôi lưu lại cho dù không thể lên chiến trường cũng làm chuyện vặt được mà.” Vương Lạc Dương nói xong chính nó cũng sửng sốt, nếu là lúc trước nó tuyệt đối sẽ không tin mình lại nói ra câu này. Đường đường là con một của phong chủ Võ Kỹ phong lại nguyện ý làm việc vặt cho người khác? Nếu ai dám nói như thế với nó, nó nhất định sẽ khiến người đó không thể nói được nữa.

Chu Lập Đức nhìn những ánh mắt lo lắng của đám hài tử, cân nhắc một phen rồi hàm hồ nói: “Hôm đó ta ở trên chiến trường thấy mấy thân ảnh… đại nhân có lẽ không đáng ngại. Lúc này không có tin tức có lẽ do đã bị thương. Diệp đại nhân sớm đã phái người đi tìm kiếm rồi. Chắc sẽ có tin tức ngay thôi.”

Diệp Vu Thời trầm mặc nhìn Tuyết Đỉnh sơn tan hoàng tiêu điều. Ở chỗ này hắn cảm giác được Thái A kiếm ý cực nhạt còn tàn lưu. Ngừng lại một chút, Diệp Vu Thời tìm kiếm về phía nam. Trong biên cảnh phái Thái Hành, người hắn phái ra không thể khua chiêng gõ trống tìm người. Cho nên chỉ với phạm vi ngàn dặm quanh Tuyết Đỉnh sơn, mà đã qua hơn mười ngày vẫn không tìm được người.

Mà lúc này không chỉ có người của Diệp Vu Thời đang tìm Phương Khác. Phương Hiền Thanh thống lĩnh mấy trăm tu sĩ cũng đang lục tìm trong phạm vi ngàn dặm quanh Tuyết Đỉnh sơn. Còn phụ thân của hắn, gia chủ hiện nhậm Phương gia Phương Minh Hòa cũng có mặt.

Phương Hiền Thanh tin chắc Phương Khác tuyệt đối không thể rời khỏi phạm vi ngàn dặm quanh Tuyết Đỉnh sơn, mà hắn phải bắt cho được Phương Khác. Không chỉ vì Thái A kiếm quyết trên người Phương Khác, còn vì hào quang ngập trời hôm đó đại biểu cho dị bảo cùng với Thái A kiếm.

Vào lúc Phương Hiền Thanh tìm kiếm Phương Khác khắp nơi, Phương Minh Hòa nâng tay lên.

Phương Hiền Thanh nhìn xung quanh không thấy có gì dị thường, bất giác nghi hoặc nhìn Phương Minh Hòa.

Một vị trưởng lão tung phi kiếm ra, chỉ thẳng phía trên khe núi.

Cảnh sắc trước mắt bắt đầu vặn vẹo, chỉ thấy một thanh trường kiếm lơ lửng trên không tạo thành thế thủ hộ. Mà dưới kiếm, một yêu tộc hắc bào ngân phát ngồi khoanh gối, người đối diện hắn chính là Phương Khác!

“Kết anh… y thế nhưng kết anh rồi.” Phương Hiền Thanh nhất thời thất thanh hô lên. Rất nhanh hắn đã ý thức được mình mất khống chế, bèn mím môi.

Phương Minh Hòa híp mắt tán thưởng nhìn thanh kiếm trên không nói: “Chí tôn chí quý, nhân thần đều kính. Thái A kiếm, Phương gia ta có hy vọng hưng thịnh rồi.” Phương Minh Hòa cười ha ha, mở quạt ra, hai mươi bốn thanh nan quạt bay về Thái A kiếm.

Thình lình, ba vị trưởng lão sau lưng Phương Minh Hòa, có hai người bị rạch lên cổ, không dám tin che cổ ngã xuống.

Lúc này Thái A đã cầm Thái A kiếm đánh rớt từng nan quạt.

Phương Hiền Thanh nhìn hai trưởng lão ngã xuống, hít ngược một hơi, lùi liền vài bước.


Mà vị trưởng lão khác sau lưng hắn cầm sáo nhẹ điểm vào một chỗ. Thân hình Ngô Thất liền hiện ra.

“Không ngờ, Địch lão tổ Phương gia cũng rời khỏi Tần Lĩnh.” Ngô Thất cầm Nga Mi kích lạnh lùng nói.

Thì ra vị trưởng lão vừa xuất thủ chính là Địch lão tổ trấn thủ Phương gia.

“Lão phu cũng không ngờ, sẽ có thể gặp được Ngô trưởng lão một trong Tam Lệnh phái Côn Luân tại đây.” Địch lão tổ bước về trước một bước.

Ngô Thất phát ra hai tiếng cười thấp khàn, cầm Nga Mi kích lùi lại, rồi chợt biến mất tăm.

Mà khi nghe được Ngô Thất chính là Ngô trưởng lão một trong Tam Lệnh, Phương Hiền Thanh lui liền vài bước. Danh tiếng của Ngô Thất, sớm đã truyền khắp Côn Luân. Nếu nói Duy Pháp đường là nơi quang minh chính đại nhất Côn Luân, vậy thì hai Ti Minh Ám dưới tay Ngô trưởng lão chính là nơi hắc ám nhất Côn Luân. Sáng và tối tương khắc, hắn chính là cái bóng của Duy Pháp đường.

Địch lão tổ không chút dao động, chỉ nhìn Phương Minh Hòa đang bị Thái A cản ngoài trận nói: “Minh Hòa, ngươi không phải đối thủ của linh kiếm này, để lão phu tới lĩnh hội Thái A kiếm ý này.”

Nói xong ông liền tung ra một quyền.

Địch trưởng lão họ Phương tên Địch, thường cầm một cây sáo. Chẳng qua vũ khí của ông lại là nắm đấm. Vì ông là tu sĩ luyện thể.

Quyền này nhìn cực kỳ bình thường, nhưng lại cực không bình thường. Trên đại lục Cửu Châu người có thể cản được quyền này, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Người có thể tránh quyền này thì hầu như không có.

Lúc Thái A giơ kiếm ngang trước ngực, quyền đã đến nơi.

Thái A cản lại quyền, chân mày hơi chau lại.

Linh khí xung quanh bắt đầu sinh ra biến hóa kịch liệt, điên cuồng tụ tập đến chỗ này. Tầng mây trên trời cũng tản ra. Phương Khác kết anh đã đến thời điểm mấu chốt!

Phương Khác hoàn toàn không cảm giác được ngoại giới, trước đó y tiêu hao rất nhiều thời gian để hấp thu linh lực, sau Sâm La kiếm quyết phải mất rất nhiều khí lực mới áp chế được Thái A kiếm quyết bạo khởi. Hai loại kiếm ý lại trở về trạng thái cân bằng lúc trước. Mà linh lực hấp thu, hiện tại chính là thời kỳ mấu chốt y phá kim đan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui