Trí Tiêu là người thế nào?
Mấy chục năm trước trên đại lục Cửu Châu, danh tiếng ‘Hồng Nhan kiếm’ không ai không hay không ai không hiểu. Thiếu niên phong lưu, kinh tài tuyệt diễm, danh động Cửu Châu. Được gọi ‘Hồng Nhan mỹ nhân kiếm’. Suýt nữa đã kết thành đạo lữ với Tiêu Vân Dật của Thái Hành. Nhưng sau chuyện đó, bế quan tại Cùng sơn cốc. Khi xuất hiện lại trước mặt mọi người đã tóc trắng đầy đầu, râu dài phiêu phiêu. Rất có bộ dạng tiên phong đạo cốt cao nhân đắc đạo.
Ông vừa ra khỏi Cùng sơn cốc đã nhẹ nhàng nắm giữ đại quyền Côn Luân, trưởng lão trong phái không dám tùy tiện làm ông mất mặt, sau khi Côn Lăng đạo nhân mất đã ổn định tiếp nhận chức vị chưởng môn phái Côn Luân.
Không ai dám xem thường người này.
Phương Khác chỉ biết sư phụ tiện nghi của y có tu vi sâu không thể dò, hơn nữa có địa vị rất cao trong Côn Luân. Vì ngay cả Thái A cũng không thể nói rõ tu vi của Trí Tiêu rốt cuộc đã đến mức nào. Mà Trí Tiêu vừa xuất hiện đã trở thành đầu lĩnh của phe ‘chính thống’ trong Côn Luân, có thể thấy những năm ông bế quan ở Cùng sơn cốc, đã thấm cực sâu vào môn phái, cành nhánh vô số hệ rễ khổng lồ.
Phương Khác biết rõ cái đùi mình ôm rất thô, nhưng rốt cuộc thô đến mức nào y cũng không rõ lắm.
Cũng như Phương Khác không biết hơn mười năm trước Phương Khác được Phương Minh Viễn đích thân phó thác cho Trí Tiêu chứ không phải cho phái Côn Luân. Và Phương Khác cũng không biết giữa Trí Tiêu và Diệp Vu Thời rốt cuộc có bao nhiêu lần tiếp xúc mà y không biết.
Những lần tiếp xúc này có vài lần là vì phái Côn Luân, có vài lần là vì y.
Ráng chiều màu quýt thấu qua giấy cửa sổ mỏng rọi lên gương mặt non mịn như sứ của Diệp Vu Thời, hắn nhẹ chau mày, giữa trán là một nếp nhíu, hắn cực kỳ chuyên chú nhìn thế cờ trước mắt, ngón tay thon dài kẹp một quân đen nhưng mãi không đặt xuống.
Thật lâu sau.
“Đệ tử thua rồi.” Diệp Vu Thời đặt cờ xuống mỉm cười.
Chén trà trong tay Trí Tiêu tỏa ra hơi mù, dâng lên rồi chậm rãi tản ra.
“Phương tiểu tử biết ta thích uống trà, lần này tìm cho ta rất nhiều trà đặc sản của phàm giới. Trà này chính là một trong mấy loại hài tử đó mang từ phàm giới về, tên Vụ Sơn Thanh. Vị đắng dư âm ngọt, lúc pha khói mù dâng lên cực đẹp. Tuy không sánh bằng linh trà tu tiên giới nhưng lại có vị đạo khác.”
“Đệ ấy có lòng.” Diệp Vu Thời bưng trà nhấp một miếng. Làm như không hề phát giác ngữ khí thân mật khi Trí Tiêu gọi Phương Khác là Phương tiểu tử và hài tử đó.
Trí Tiêu nhắm mắt ngửi sâu hương trà, chậm rãi nói.
“Mấy năm trước khi nó còn nhỏ, ta bảo nó học một chữ nhẫn. Nó học rất tốt, có thể nhẫn những chuyện người thường không thể nhẫn mới có thể thành đại sự. Tiếc rằng tính cách hơi chệch, mới khiến cho ánh mắt trở nên nông cạn, ngu ngốc đến mức khiến người ta thất vọng cực điểm. Mà sau nó vào nhà tĩnh tư bảy ngày chưa ra, tu vi thụt lùi, nhưng người đã trưởng thành không ít.”
“Chỉ là tâm quá mềm, với việc nắm bắt lòng người vẫn còn chưa điêu luyện. Tín nhiệm ai rồi, thì gần như hoàn toàn tín nhiệm… Đại khái đây gọi là dùng người không nghi, chỉ cần có tài năng đi? Mà nếu nó đối tốt với một người, vậy sẽ toàn tâm toàn ý. Nó hoàn toàn không giống như hài tử trưởng thành trong đại môn phái. Nếu không phải ta từng xác nhận, ta sẽ thật sự hoài nghi nó có phải là Phương Khác hay không.”
Lời này Trí Tiêu nói vô cùng dịu dàng, dường như còn mang theo tiếc nuối nhàn nhạt. Tiếc nuối Phương Khác vẫn còn những nhược điểm này. Nhưng kỳ thật hàm ý đao kiếm bên trong Diệp Vu Thời lại hiểu được.
“Có một trái tim chân thành đương nhiên là chuyện tốt. Ngươi xem bên cạnh nó bây giờ tụ một đám hài tử ngốc. Nếu trái tim chân thành này bị người lợi dụng vậy sẽ không tốt lắm.”
Nói đến hai chữ lợi dụng, hai mắt Trí Tiêu khẽ trừng, nhìn thẳng vào Diệp Vu Thời, Diệp Vu Thời không hề tránh né, trong miệng lan mùi tanh, nhưng tay cầm ly trà vẫn ổn định. Kiếm ý trong mắt Trí Tiêu quá nặng.
Trên mặt Diệp Vu Thời không dao động chút nào, còn trong lòng thì run rẩy. Hắn đột nhiên nghĩ tới một câu, một câu để hình dung đại năng giả rốt cuộc lợi hại cỡ nào – Chỉ cần bị hắn nhìn trúng một cái, ngươi sẽ phải chết.
Rốt cuộc tu vi của Trí Tiêu ra sao?
Trí Tiêu nhìn cánh tay không run nửa phần của Diệp Vu Thời, cười lạnh một tiếng: “Ngươi lừa La Thanh, lừa trên trên dưới dưới Côn Luân gần ngàn gần vạn người, lừa hài tử ngốc Phương Khác. Nhưng không lừa được ta. Loại người lãnh tâm lãnh tính như ngươi nhiều năm nay rốt cuộc có bao nhiêu người chân chính lọt vào mắt ngươi? Ngươi khoác bộ da tốt đẹp, luôn ra vẻ ôn nhuận hữu lễ. Thực tế bên trong sớm đã bị thù hận ăn mòn, vì báo thù, ngươi không từ thủ đoạn.”
“Người khác chỉ biết Âm gia phản bội Côn Luân, ngươi liền xuất thủ diệt Âm gia. Cho dù biết ngươi và Âm gia có thù, nhưng thế nhân cũng chỉ cho rằng nếu Âm gia đã phản bội Côn Luân thì do tay ngươi diệt Âm gia cũng không có gì đáng trách. Nhưng tại sao Âm gia lại phản bội Côn Luân? Là vì Âm Văn Lục tự biết cái chết của Âm Trầm Ngư không thoát khỏi liên hệ với ông ta. Là ông ta tham sống sợ chết mới thả người của phái Thái Hành vào Côn Luân giết cháu ruột của mình. Nhưng tại sao phái Thái Hành lại muốn giết Âm Trầm Ngư?”
“Không phải phái Thái Hành muốn giết Âm Trầm Ngư, mà là ngươi muốn giết Âm Trầm Ngư. Ngươi tìm được ám đạo trong phế tích Phương gia, cố ý để lộ cho Âm Trầm Ngư biết. Sau đó lại tiết lộ cho phái Thái Hành tin Âm Trầm Ngư đã biết về ám đạo. Kế đến ngươi lại phái người dẫn người của Thái Hành hạ thủ từ chỗ Âm Văn Lục để vào Côn Luân. Mà ngươi lại chọn hôm đó đến phế tích Phương gia lấy đồ, vì ngươi sợ người của Thái Hành sẽ đắc thủ trước, ngươi một mình đi vào ám đạo, bị trọng thương nhưng lấy được đồ. Phương tiểu tử còn ngu ngốc cảm động không thôi.”
“Đây đúng là kế sách một mũi tên trúng mấy con nhạn. Âm Trầm Ngư chết, Âm gia gia chủ nhất định sẽ đích thân đến Côn Luân. Ngươi bèn nhân cơ hội giết ông ta, Âm gia đương nhiên sẽ do Âm Văn Lục làm chủ. Mà Âm Văn Lục lại là người ngươi sớm đã tính kế. Âm gia bị diệt chẳng qua là thiết kế cặn kẽ của ngươi. Một vòng chụp một vòng. Chỉ vì thù hận của ngươi và Âm Văn Linh, có đến mức liên lụy toàn Âm gia không? Âm gia trên trên dưới dưới có hơn ngàn người, trong đó kẻ chân chính có tội lại mấy ai? Có bao nhiêu người vô tội chứ? Thậm chí Âm Trầm Ngư trong môn phái ngoài mặt còn có mấy phần giao tình với ngươi. Tàn nhẫn ngoan độc chẳng qua là thế này.”
Diệp Vu Thời nhếch môi, như một đóa hoa cực đẹp nở rộ.
“Chưởng môn nói phải. Chỉ là, hàm ý trong lời chưởng môn là nếu Âm gia thật sự phản bội Côn Luân vậy diệt Âm gia cũng không có gì đáng trách, nhưng ta vì báo thù mà diệt Âm gia thì lại là ngoan độc tàn nhẫn. Nói vậy chẳng phải chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép bách tính đốt đèn?” Diệp Vu Thời vẫn mỉm cười bình thản, chỉ là lời nói lại mang đao phong.
Trí Tiêu mở to hai mắt, nhẹ quát: “Thù hận cá nhân và phản bội Côn Luân có thể so sánh ngang hàng sao?”
“Phản bội Côn Luân và thù diệt sạch thân hữu có thể so sánh ngang hàng sao?” Diệp Vu Thời bình tĩnh nhìn Trí Tiêu nói, ngữ khí mang theo trào phúng, nhìn mặt Trí Tiêu hiện đầy nộ khí.
Lúc này Diệp Vu Thời mới dịu giọng nói: “Chưởng môn phải biết một câu, người xem nhẹ thù hận cũng sẽ xem nhẹ ân tình.” Hắn luôn biết vị trưởng bối này đánh giá hắn không tốt. Nhưng hắn không muốn làm căng quan hệ với Trí Tiêu, dù sao Trí Tiêu là sư phụ của Phương Khác, là chưởng môn phái Côn Luân.
Trí Tiêu híp mắt nhìn Diệp Vu Thời, nộ khí giảm bớt. Nhưng lại cảm thấy quả nhiên mình không nhìn lầm Diệp Vu Thời. Diệp Vu Thời căn bản không xem bản thân là người Côn Luân, hắn không để ý đến vinh quang hay gì khác của môn phái. Hắn không cho rằng phản bội Côn Luân là tội lỗi to lớn. Người này, đừng nói xem bản thân là người Côn Luân, chỉ sợ hắn chưa từng cho rằng mình là người của đại lục Cửu Châu. Vì thế hắn mới nuôi một đội quân riêng, trong quân còn có ma tu!
Người như thế này, làm sao có thể gánh lấy tương lai của Côn Luân?
“Vậy chuyện phàm giới lần này, ngươi giải thích thế nào? Trên con đường phù chú ngươi đã đi rất xa phải không? Hôm đó lúc xuyên qua giới môn ngươi đã ngộ rồi. Từ lâu ngươi đã có ý định đóng giới môn phải không? Khi đó Phương Khác còn chưa uy hiếp đế vương phàm giới. Ngươi lưu lại giống của phái Côn Luân ta? Ha, chỉ sợ giống này khoác lớp da Côn Luân, nhưng bên trong lại viết một chữ Diệp. Từ lâu ngươi đã nghĩ đợi ngươi xem thấu huyền diệu của giới môn, ngươi sẽ khởi động giới môn, để lưu lại người của ngươi ở phàm giới. Phương tiểu tử ngay cả bản thân cũng không quan tâm chỉ muốn gỡ tội cho ngươi, thật là… ngốc.” Trí Tiêu bình tĩnh nói.
Diệp Vu Thời híp mắt, nhìn lão giả trước mặt. Hắn không ngờ ngay cả những chuyện này mà ông ta cũng biết rõ ràng, suy đoán và sự thật không chênh bao nhiêu. Quả thật từ lâu hắn đã có suy nghĩ sẽ đóng giới môn, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Sau khi Phương Khác uy hiếp đế vương, hắn mới chân chính bắt đầu thực thi kế hoạch này.
Trí Tiêu vừa dứt lời, tiếng gõ cửa đã vang lên, Tào Đoạt bước vào, nhẹ giọng nói vài câu. Diệp Vu Thời nhíu mày, hàn quang loe lóe trong mắt, lạnh lùng nhìn Trí Tiêu.
“Chưởng môn sư thúc bồi dưỡng đồ nhi như vậy sao?” Lúc Diệp Vu Thời nói câu này ngữ khí rất bình thản, nhưng ánh mắt lại hơi cong.
Trí Tiêu liếc Diệp Vu Thời một cái, hừ lạnh: “Ngọc không mài, không thành khí. Ưng con sau khi học được cách bay, ưng mẹ sẽ ném nó từ chỗ cao hoặc vách vực xuống. Sau đó sẽ bẻ gãy cánh ưng con rồi tiếp tục ném từ chỗ cao xuống, chỉ có ưng con được bồi dưỡng như vậy, mới có thể trở thành vương giả chân chính của bầu trời, mới có thể săn được thức ăn trong hoàn cảnh tàn khốc.”
Nói xong Trí Tiêu vuốt râu, nhìn Tào Đoạt: “Phương Khác đã thả đệ tử đó rồi?”
Tào Đoạt gật đầu.
Trí Tiêu lắc đầu.
“Lòng nhân từ đàn bà, loại phản chủ đó sao có thể lưu lại. Chân Thông đó nếu không chịu nói, thì còn tính là có chút cốt khí, nhưng kẻ quay đầu đã bán chủ, làm sao có thể thu giữ cho mình.”
Trí Tiêu cân nhắc một lát mới nói: “Đi khống chế Chân Minh.”
Tào Đoạt đáp lời rồi xoay người rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
“Chưởng môn, chuyện này, hình như ngài nên nói rõ với đệ tử.” Diệp Vu Thời cười nhạt, ánh mắt khóa chặt Trí Tiêu, “Coi như ta đã hiểu tại sao hôm nay mới sáng sớm ngài đã mời ta đến đánh cờ.”
Trí Tiêu cười ha ha vuốt râu nói với Diệp Vu Thời: “Muốn tiểu gia ta nói rõ với ngươi? Ngươi cho rằng ngươi đặt Phương Khác ở bên cạnh, trông chừng bảo vệ, thì nó có thể không lo âu gì hết sao? Tính cách như nó, không mài giũa một phen, làm sao có thể gánh vác trọng trách. Nó làm người chính trực quá mức, suy nghĩ quá nhiều, hành sự luôn bó tay bó chân. Bị người ta lợi dụng thì sẽ chịu thiệt lớn.”
“Nếu ưng con rớt xuống vách núi, không bay lên thì sẽ chết sao?” Diệp Vu Thời nói: “Người vô tình chưa hẳn không phải hào kiệt, bảo vệ hậu bối cớ gì không thể là đại trượng phu. Phương Khác sẽ không trở thành loại người mà ngài muốn. Ngài nói tâm đệ ấy không đủ cứng, nhưng không phải ngài đã nhìn trúng ngay điểm đó hay sao? Vừa rồi ngài còn trách ta ngoan độc tàn nhẫn? Trước giờ ta luôn rất tôn trọng sinh mạng, Chân Thông kia sở dĩ được đệ ấy lưu lại, không phải vì Phương Khác lòng dạ đàn bà, mà vì đệ ấy cảm thấy người có thể vì đệ đệ của mình từ bỏ sinh mạng thì có thể thu giữ. Hoặc đổi một góc độ để nói, người có nhược điểm dùng mới yên tâm.”
“Phương Khác không ngốc, hôm nay sau khi đệ ấy trở về, nhất định sẽ đặt Chân Minh ở bên cạnh mình. Nhưng còn ngài dùng phương thức này thúc đẩy đệ ấy trưởng thành, nếu bị đoán được… ngài biết không ai sẽ thích bị người khác khống chế. Dù Phương Khác có tốt tính, cũng không phải không biết nổi giận.”
Diệp Vu Thời bình tĩnh nhìn Trí Tiêu chậm rãi nói: “Khi dồn đệ ấy vào nguy hiểm, ta hy vọng ngài suy nghĩ chu toàn chút.”
Những lời này Diệp Vu Thời nói rất thành khẩn, dù là Trí Tiêu cũng phải sửng sốt, trong lòng ông Diệp Vu Thời không phải là một người có thể nói ra những lời này.
Kế đó Trí Tiêu nhướng mày lên: “Bình thường người giỏi mưu tính luôn ghét thứ gì vượt khỏi tính toán. Đối với ngươi mà nói, Phương Khác là ngoài dự tính đúng không? Người lãnh tâm lãnh tính như ngươi, ta không tin ngươi sẽ có tình cảm thật sự gì. Có lẽ nên nói tình cảm cũng là thứ trong phạm vi suy tính của ngươi?”
Phân lượng ngôn ngữ quá nhẹ, chỉ có hành động mới có thể chứng minh tất cả.
Sau khi Diệp Vu Thời đi rồi, Trí Tiêu duỗi tay chạm vào ly trà của Diệp Vu Thời, chiếc ly hóa thành bụi phấn trước mắt Trí Tiêu. Đây là kết quả khi Diệp Vu Thời nghe Tào Đoạt nói có ba cây nỏ, lực đạo trên tay không khống chế tốt.
Trí Tiêu nhướng mày mỉm cười: “Trong ba mươi sáu kế, xem mỹ nhân kế thành chiến bại kế không phải không có đạo lý. Vào lúc bên mình không chiếm ưu thế dùng mỹ nhân kế để chiến thắng đối phương là tốt nhất. Phương tiểu tử này so với Diệp Vu Thời quả thật không có quá nhiều ưu thế, cũng không tính là mỹ nhân gì, nhưng xem ra dùng y thực hiện mỹ nhân kế với Diệp Vu Thời hiệu quả không tồi.”
Hiện tại ông rất hy vọng Diệp Vu Thời không phải người lãnh tâm như ông tưởng tượng, có lẽ Phương Khác sẽ trở thành ngoại lệ duy nhất. Nếu không, lỡ Diệp Vu Thời chết, giữa ông và Phương Khác chỉ sợ sẽ trở thành thù hận.
Tào Đoạt nghe được lời Trí Tiêu, khóe môi giật giật, thầm nghĩ chưởng môn lấy đâu ra lòng tin vậy. Đúng là Diệp Vu Thời biểu hiện sự bận tâm khác thường với Phương Khác, nhưng ngài muốn Phương Khác dùng mỹ nhân kế với Diệp Vu Thời, ngài không sợ cuối cùng Phương Khác sẽ bị mỹ nhân kế của Diệp Vu Thời lôi kéo mất sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...