Khác Thủ Tiên Quy

Phương Khác chậm rãi mở mắt ra, y cảm thấy toàn thân thoải mái, linh lực sung túc. Hơi đưa linh lực ra xa, sẽ cảm thấy tu vi lại tăng lên không ít. Nhưng chính vì tốc độ tăng này khiến y cảm thấy bất an, lúc trước y đã cảm thấy được tu vi của mình tiến triển quá nhanh, nhanh không hợp lý. Y từng quan sát tu vi người khác tiến triển, không có tu sĩ tam linh căn nào tăng tu vi nhanh như y, tốc độ của y thậm chí bằng với tu sĩ song linh căn, có lẽ nên nói là ở giữa song linh căn và đơn hệ linh căn.

Y thử áp chế tu vi của mình, nhưng loại áp chế này không khiến tốc độ chậm xuống, ngược lại khiến y thời thời khắc khắc giống như một quả khí cầu bị thổi phồng, đã thế từ sau hôm kết đan, Sâm La kiếm khí trong hạ đan điền sau khi có ý bao dung thì mơ hồ không thấy nữa, bên cạnh kim đan chỉ có thể thấy Thái A kiếm ý màu bạc.

Y cũng từng nghĩ có lẽ do nguyên nhân tu luyện kiếm quyết. Nhưng… là Thái A kiếm quyết hay Sâm La kiếm quyết? Nhưng y chưa từng gặp qua người luyện hai loại kiếm quyết, đương nhiên cũng không thể so sánh. Sư phụ của y cũng không biết Sâm La kiếm quyết. Còn chưởng môn Côn Luân tại sao lại lưu lại khẩu quyết Sâm La kiếm quyết cho y?

Phương Khác lấy quyển trục ra, nghiêm túc nghiên cứu từng câu từng chữ, lại không có cảm giác được rót đầy như hôm đó nữa.

Bỗng tay Phương Khác khựng lại, nhìn câu cuối cùng của Sâm La Vạn Tượng kiếm quyết. Sâm La Vạn Tượng tổng cộng mười hai thức, nhưng trừ khẩu quyết ra thì còn một câu thứ mười ba tựa như tổng kết cũng chẳng chút quan trọng [Vạn pháp quy nhất, vạn tượng sâm la].

Trình độ lợi hại của Sâm La Vạn Tượng kiếm quyết đã sắp vượt qua Thái A kiếm quyết. Nhưng kiếm quyết lợi hại như thế tại sao không có ai biết? Xem Thái A kiếm quyết đi, tóm một tu sĩ hỏi đối phương nhất định đã từng nghe.

Chuyện rất bất thường.

Phương Khác nhíu mày, sau đó ném quyển trục vào nhẫn Nạp Hư. Nghĩ cũng vô dụng, vẫn nên hỏi Thái A là hơn, rốt cuộc hắn cho y kiếm quyết gì. Y không tin Thái A thật sự không biết chút nào. Nhớ lại rất lâu trước đó y từng thề thốt sắt son rằng nhất định sẽ làm rõ lai lịch Thái A. Kết quả trừ biết Phương Minh Viễn có động tay động chân ra, bên Thái A vẫn là một đống sương mù.

Đợi Diệp Vu Thời trở lại thì thấy bộ dáng không vực nổi tinh thần của Phương Khác, hắn kinh ngạc nhíu mày.

Phương Khác ngẩng đầu nhìn Diệp Vu Thời, hỏi: “Bàn thế nào rồi?”


“Không có bất cứ ý nghĩa gì.” Diệp Vu Thời rũ mắt. Đông Phương Vu Mộc dường như đã muốn hành động lắm rồi.

Một quân chủ thân thể không có bất cứ chỗ nào khó chịu, hành sự không bận tâm tình nghĩa phụ tử. Cùng với kẻ thừa kế đã có đủ vây cánh, lòng ôm đầy sự bất mãn đối với quân chủ. Nhìn thế nào cũng đều rất nguy hiểm.

“Thái tử và lục điện hạ không biết chút nào về lực lượng tu tiên giả bên cạnh Đông Phương Nguyên Bốc. Bọn họ chỉ biết hoàng miếu nghe lệnh Đông Phương Nguyên Bốc.”

“Bọn họ muốn mượn chúng ta liên kết với sức mạnh của tu tiên giới, đối phó hoàng miếu?” Phương Khác suy nghĩ một lát, nói rồi cười, muốn nghĩ thông không phải rất đơn giản sao? Nhưng rõ ràng biết hoàng miếu là người của Đông Phương Nguyên Bốc còn muốn xuất thủ, như vậy không hay lắm.

“Chúng ta không thể tham gia vào.” Diệp Vu Thời cười nhẹ: “Tu sĩ có phương pháp hành sự của tu sĩ. Mưu kế giữa người bình thường… bọn họ vẫn không quá hiểu rõ tu sĩ. Nghĩ tu sĩ chỉ là người bình thường có võ lực siêu quần sẽ phải chịu thiệt lớn.”

Phương Khác gật đầu. Quả thật là thế, thái tử và lục điện hạ này muốn hợp tác với họ có lẽ là muốn mượn một đao, nhưng chưa từng nghĩ đến khác biệt giữa tu sĩ và người bình thường. Bọn họ không trả được con bài mà tu sĩ muốn.

Diệp Vu Thời lại nói: “Tin tức xác thực, Đông Phương Nguyên Bốc đúng là người chủ đạo của chuyện này. Dưới tay ông ta ít nhất có gần hai trăm tu sĩ. Người có tu vi cao nhất là nguyên anh, tên Đao Tam Thiên. Mấy năm nay, không ít tu sĩ thường trú ở phàm giới đều là tu sĩ xuất thân từ phàm giới chứ không phải tu sĩ tu tiên giới. Những người này phần lớn đều là con cờ Đông Phương Nguyên Bốc sớm cài vào. Sau khi có đợt tu sĩ đầu tiên, lại chọn vài người có linh căn tại phàm giới đến tu tiên giới học pháp quyết, chậm rãi bồi dưỡng… lại cài vào tu tiên giới sẽ không bị bại lộ thân phận. Một tay đạo diễn vụ tu sĩ đóng ở phàm giới bị mất liên lạc. Không phải chết, mà là phản bội môn phái, tự hủy thẻ ngọc. Còn những người khác, khiến đệ tử phái Côn Luân và Thái Hành chém giết là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần một tin tức giả.”

So với thái tử mà nói Đông Phương Nguyên Bốc quá nguy hiểm, ông đã có đủ con bài để đối kháng với tu tiên giả, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Phương Khác chớp mắt, chỉ mới một lát Diệp Vu Thời đã có thể làm rõ đầu cua tai nheo, so ra có phải y quá yếu rồi không?


Diệp Vu Thời nhìn biểu tình của Phương Khác, khẽ nhếch môi nói: “Đệ cho rằng huynh ở tu tiên giới nhiều năm như thế, một chút hành động ở phàm giới cũng không có sao? Đông Phương Nguyên Bốc cài người vào tu tiên giới, tại sao huynh không thể cài người trà trộn vào người của ông ta?”

Phương Khác nhíu mày, liên hệ tiền nhân hậu quả. Quả nhiên là thế, trước khi phàm giới xảy ra chuyện, Diệp Vu Thời đã nói hắn muốn đến phàm giới một chuyến, hiển nhiên đã biết gì đó. Hơn nữa theo tính cách của Diệp Vu Thời, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?

“Cho nên huynh nói mượn đao giết người vô cùng chắc chắn, là đã biết từ trước rồi sao?” Y đã nói Diệp Vu Thời không phải là người bị động chờ đợi, tại sao lần này lại chọn lựa chờ đợi bất thường như thế. Hóa ra điều hắn đợi căn bản không phải là tu sĩ thủ hạ của Đông Phương Nguyên Bốc chủ động xuất kích mà đợi người hắn an bài truyền tin về.

“Không, đó là huynh suy đoán. Vì nếu là huynh, cũng sẽ chọn phương thức này, bớt lo âu lại bớt lực.” Diệp Vu Thời nói.

“Thông tri môn phái phái người qua đây.” Phương Khác nói, đây đã không phải là vấn đề chỉ dựa vào hai người họ là có thể giải quyết. Không nói hơn hai trăm tu sĩ, chỉ riêng tu sĩ nguyên anh kia họ đều khó đối phó. Còn cả… lão lừa trọc. Nghĩ đến đây, Phương Khác lập tức không vui, hôm đó chịu thiệt lớn như vậy không thể cứ bỏ qua như thế.

Hai người quyết định xuyên qua giới môn gửi hạc giấy truyền tin tức về.

“Vừa rồi tại sao tâm trạng đệ suy sụp như vậy?” Diệp Vu Thời thấy đã nói xong hết, bèn làm bộ lơ đãng nhắc một câu.

Phương Khác bèn thuật lại một năm một mười những chuyện y vừa nghĩ.


Chỉ thấy nụ cười của Diệp Vu Thời càng lúc càng ôn hòa.

“Cho nên ý của đệ là, đệ còn chưa làm rõ thân phận của Thái A? Hơn nữa Sâm La kiếm quyết cũng là Thái A cho đệ? Hắn cho đệ đệ liền luyện, nghĩ cũng không nghĩ đã luyện kiếm quyết không rõ lai lịch?” Diệp Vu Thời nói rất nhẹ.

Dưới từng câu hỏi của Diệp Vu Thời, lòng tin của Phương Khác càng lúc càng yếu.

“… Đệ cảm thấy kiếm quyết đó rất hợp với mình.” Phương Khác nói.

“Ha… cảm thấy?” Diệp Vu Thời khẽ cong môi, nhẹ cười: “Để huynh thử gặp vị Thái A kiếm linh thần bí đó được không?”

“Không vấn đề, chẳng qua sau khi đến phàm giới, liên hệ của đệ và hắn đã đứt rồi.” Phương Khác nói, Diệp Vu Thời rõ ràng là rất tức giận. Chẳng qua để Thái A gặp Diệp Vu Thời y cũng từng nghĩ đến. Bọn họ đều biết sự tồn tại của nhau, để họ gặp mặt có lẽ cũng không tồi.

Phương Khác đột nhiên trở nên mong đợi, nếu Thái A gặp Diệp Vu Thời sẽ thế nào đây?

Diệp Vu Thời híp mắt, như cười như không nhìn Phương Khác.

“Đợi chuyện phàm giới hoàn tất.” Phương Khác cười nói, y bị nụ cười của Diệp Vu Thời dọa dựng lông. “Giới thiệu hai người không vấn đề gì. Thật ra Thái A đã biết về huynh, Diệp sư huynh không cần lo lắng, sẽ không có quá nhiều vấn đề. Trí Tiêu sư phụ cũng nói kiếm quyết này rất thích hợp với đệ. Hơn nữa đệ nghĩ nếu kiếm quyết này thật sự có vấn đề, Côn Lăng đạo nhân sẽ không lưu quyển trục như thế cho đệ.”

Nói đến đây mặt Phương Khác đã có chút đặc sắc, y đột nhiên nhớ tới chuyện Thái A tiến cử người song tu cùng mình.

Diệp Vu Thời là người thích hợp nhất…


“Tốt nhất là thế.” Diệp Vu Thời nói, trong lòng lại cảm thấy không ổn lắm, sau đó hắn nhìn Phương Khác: “Đệ cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện tu vi, đừng ảnh hưởng đến tâm cảnh của bản thân. Đệ kim đan sơ thành, dễ sinh tâm ma. Đến lúc đó lưu lại lỗ hỏng tại tâm cảnh, sẽ không tốt cho kết anh.”

“Hiểu chưa?” Diệp Vu Thời nhẹ nhướng mày hỏi.

“Hiểu hiểu.” Phương Khác vội vã gật đầu. Cười híp mắt nói: “Tất nhiên là hiểu.” Nói rồi gác tay lên vai Diệp Vu Thời.

“Diệp sư huynh quan tâm sư đệ, đệ đương nhiên hiểu. Nhưng Diệp sư huynh sau này muốn làm gì có phải cũng nên chia sẻ với sư đệ không? Chẳng hạn lão lừa trọc của hoàng miếu, chẳng hạn Đông Phương Nguyên Bốc?”

“…” Diệp Vu Thời nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Phương Khác, hồi lâu mới nói: “Đương nhiên có thể, nhưng Phương sư đệ có thể nói cho sư huynh nghe tại sao hành vi và ngữ khí của đệ càng lúc càng tùy tiện? Chẳng lẽ bị lục điện hạ ảnh hưởng?”

Phương Khác chớp mắt, ho một tiếng thanh giọng rồi chậm rãi rụt tay về ấp úng đáp: “Rất tùy tiện sao?” Y quên mất tiêu… đúng là y hơi tùy tiện chút.

Diệp Vu Thời nhẹ nhíu mày, cầm cái tay định rút về của Phương Khác gác lại lên vai: “Không, huynh chỉ nhắc nhở đệ một câu thôi. Đừng quá thân cận với lục điện hạ. Tránh bị ảnh hưởng, đệ như bây giờ rất tốt.”

Phương Khác nhướng mày nhìn ra cửa, có người bước tới, nghe tiếng bước chân chính là lục điện hạ. Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời cười lộ răng.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.

“Diệp mỹ nhân, Phương tiểu mỹ nhân. Ngồi trong phòng có bức bối không, cần bổn điện hạ tận trách nhiệm chủ nhà dẫn hai vị đi du ngoạn Phụng thành không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận