Ở tầng một chỉ toàn mấy thiết bị căn bản, lên tầng hai có mê cung nhà kính khá thú vị.
Lâm Thuyết cầm tờ giới thiệu của bảo tàng để xem bản đồ, trước mặt là cây cầu thủy tinh bắc ngang qua đại sảnh bảo tàng, hắn chỉ về phía bên kia: "Đằng đó có Cung Thiên Văn đấy, sang xem đi."
Mễ Lạc bước lên trước ngó thử chiếc cầu thủy tinh, sau đó cậu lùi lại nhìn quanh một vòng: "Còn đường khác không?"
"Cái cầu này hay ho thế cơ mà." Lâm Thuyết nhìn ra Mễ Lạc đang nghĩ cái gì, hắn cười cười trông đến là mất nết, "Đường khác xa lắm, rất mất thời gian."
Mễ Lạc nhìn cái điệu cười của Lâm Thuyết thấy khó chịu hết cả người, cậu rảo bước lên cầu.
Chắc đi được vài bước, Mễ Lạc dừng lại bám vào lan can, cậu mắc kẹt ở chỗ tiến không nổi mà lùi cũng chẳng xong.
"Ôi, bên kia có lối nhỏ kìa, tôi đi từ bên đó sang nhé." Lâm Thuyết vẫy vẫy bản đồ trong tay, hắn cứ thế xoay người đi luôn.
"Đệt." Mễ Lạc lại nhìn xuống dưới một cái, cậu bối rối đứng trên cầu, "Đừng đùa nữa, mau tới đây."
Lâm Thuyết không đi tiếp, hắn đứng đấy rút điện thoại ra chụp cho cậu mấy tấm, chụp xong hắn mới ngẩng đầu lên, chân thành bảo: "Thực ra tôi sợ độ cao."
"Cút." Mễ Lạc bám chặt vào lan can, nhìn cậu có vẻ đã sợ đến mức run cả chân, ngay cả giọng nói cũng mềm mỏng hơn, "Này, cậu mau qua đây đi mà..."
Cuối cùng Lâm Thuyết cũng chịu đi tới, nhưng dù hắn làm thế nào thì Mễ Lạc cũng không chịu bỏ tay ra để đi.
Lâm Thuyết khuyên mãi, dỗ dành bao lâu mới tách được tay cậu ra khỏi lan can.
Tiếp đó hắn nắm tay Mễ Lạc, dắt cậu đi tới bên kia cầu từng bước từng bước một: "Cậu cứ nắm tay tôi là được, không rơi xuống đâu, có tôi dắt rồi thì cậu còn sợ cái gì nữa."
Mễ Lạc không dám nhìn xuống chân, cứ ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía trước, hai tay cậu nắm thật chặt tay hắn, chỉ dám nhích về phía trước từng bước nhỏ xíu xiu.
"Nếu cậu sợ thì cứ nhắm mắt lại, nhắm mắt vào là không thấy gì nữa, tôi dắt cậu đi."
Mễ Lạc nhắm mắt vào thật, thậm chí cậu nhắm tịt vào luôn: "Ôi sao xa thế, sao đi mãi chưa tới vậy..."
Tự dưng có hai đứa nhỏ chạy từ phía sau lên, thấy hai người lề mề mãi, bọn chúng cười to nghe cực kỳ ngứa đòn, lúc đi ngang qua chỗ hai người, chúng còn nhảy mạnh mấy cái.
Mễ Lạc nghe thấy tiếng giậm chân thì mở choàng mắt, lúc thấy hai đứa bé kia nhảy rầm rầm, cậu tí thì quỳ rạp xuống.
Cậu không thể tin được, trừng mắt nhìn bọn nhỏ chạy đi xa.
Mễ Lạc chẳng thể nói lời nào, cậu quay đầu về phía Lâm Thuyết, vẻ mặt đáng thương như đang mách: cậu nhìn chúng nó kìa!!!
Lâm Thuyết nghĩ, lúc mới gặp người này, hắn không thể nào tưởng tượng được là sẽ có ngày hôm nay.
Vất vả lắm mới đi được hết cái cầu, trên đường đi tới Cung Thiên Văn, Lâm Thuyết lấy bản đồ để che mặt suốt thôi, nhưng mà đôi mắt cong cong đã bán đứng hắn rồi.
Mễ Lạc chán không buồn ngăn hắn cười, chẳng qua là cậu đã tìm về được năng lực ngôn ngữ vừa nãy bị rớt mất, cứ nói liên miên không ngừng, tụng đi tụng lại tính chất tạo ảnh của thủy tinh với cả đừng để tôi gặp lại hai thằng ranh con kia
Đỉnh Cung Thiên Văn hình vòng cung, trong phòng xếp rất nhiều ghế lười hình tứ giác, cứ mỗi hai mươi phút sẽ chiếu video một lần.
Hai người đi tới giữa phòng chọn hai cái ghế để nằm, đúng tầm video được chiếu lại, cả Cung Thiên Văn trở nên tối đen.
Nằm trên ghế lười rất thoải mái, cả hai ngước nhìn những chấm sáng lốm đốm trên trần nhà, Cung Thiên Văn không có nhiều người lắm, nhưng lẫn trong tiếng nhạc vẫn nghe thấy ở đằng sau có một người cha khẽ nói cho đứa con nhỏ của mình nghe, đây là chòm sao Đại Hùng, kia và nhóm sao Bắc Đẩu...
Trời sao trước mắt thay đổi góc độ, bắt đầu phóng to từng hành tinh trong hệ mặt trời, các tinh cầu với những màu sắc và hoa văn khác nhau chậm rãi xoay đến rồi dần đi xa, phía sau là biển sao bất tận của vũ trụ, trong Cung Thiên Văn tối tăm, người ta thực sự có cảm giác rằng mình đang trôi nổi ngoài vũ trụ.
Hai người lặng lẽ nằm yên, không ai nói gì.
Bầu không khí này quả thực rất thần kỳ, có chút cảm giác lãng mạn không thể nói rõ.
Lâm Thuyết chưa đi ngắm sao thật lần nào, hắn bỗng cảm thấy chờ đến lúc thi đại học xong, hắn rủ Mễ Lạc cùng đi ngắm sao cũng là một ý tưởng không tệ.
Tự dưng Mễ Lạc duỗi tay sang chọt chọt hắn, cậu lại gần thì thầm: "Sao họ không ghi tham số? Chỉ cho xem mỗi hình dạng với màu sắc, không thèm đưa bán kính với lực hút, tôi nhìn mà khó chịu hết cả người."
Lâm Thuyết bị câu nói này của cậu kéo thẳng ra từ không gian ngoài thiên thể về lại trước bàn học của mình trong giờ tự học, chút cảm giác lãng mạn trong lòng đều bị quét đi sạch sẽ.
Hắn lẳng lặng quay sang nhìn Mễ Lạc: "Cho cậu một cơ hội, nghĩ kỹ lại rồi hẵng nói."
Mễ Lạc nhíu mày nhìn hắn, cậu nằm lại ghế, không thèm nói nữa.
Ngay khi Lâm Thuyết sắp quên chuyện này thì hắn lại thấy Mễ Lạc dịch lại gần, cậu nói khe khẽ: "Cảm ơn cậu hôm nay đã đi cùng tôi."
Giọng nói khẽ khàng như gãi nhẹ qua tai.
Lâm Thuyết bỗng thấy hơi ngại, hắn không nhịn được, khẽ hắng giọng: "Không có gì, cũng vui lắm mà."
"Tôi vẫn luôn muốn tới bảo tàng Khoa học Công nghệ." Mễ Lạc bảo, "Lúc bé có một lần trường tổ chức đi bảo tàng trong thành phố mình, nhưng tôi không đi được."
Giọng của Mễ Lạc rất nhỏ, còn có cả chút âm gió nữa, nghe có vẻ vừa tiếc nuối vừa bi thương.
"Tôi đi bảo tàng đó rồi." Lâm Thuyết cũng nhẹ giọng, "Cũ cực, nhỏ hơn bảo tàng này nhiều.
Hôm nay đến đây vẫn thích hơn."
Mễ Lạc yên lặng một lát mới lên tiếng: "Tôi cũng thấy vậy."
Đến tối, khi tập hợp với giáo viên và các bạn ở trường đại học C, hai người mới biết đã có điểm tổng rồi.
Thành tích của cả hai không chênh lệch là bao, một người đứng thứ ba, một người đứng thứ năm, họ cũng là hai người có điểm số cao nhất trong số những học sinh của Trung học số 18 đến đây thi lần này.
Nhìn giáo viên dẫn đoàn có vẻ vui lắm, nghe bảo trong top 10 thì trường mình đã chiếm được bốn chỗ, năm nay có bốn người được vào đội tuyển tỉnh.
Giáo viên dẫn đoàn rất coi trọng hai bọn họ, thầy ngồi làm công tác tư tưởng cho hai người suốt quãng đường trở về, bảo cả hai phải duy trì trạng thái, vào đội tuyển tỉnh đã không còn là vấn đề nữa rồi, rất có thể sẽ vào được đội tập huấn, ít nhất cũng phải giành được huy chương.
Mễ Lạc nghe được năm phút đã bắt đầu thả hồn lên mây, Lâm Thuyết cứ phải nở nụ cười lễ phép với thầy suốt cả buổi, thế nhưng hắn cũng rất mong chờ việc sau này bọn họ cùng nhau vào đội tập huấn.
Về đến trường, hai người hỏi thăm tình hình thi của của mấy môn khác, quả nhiên thành tích của Hướng Hoành cũng ở top.
Con số ghi trên bảng đen càng ngày càng nhỏ, qua cuộc thi mô phỏng lần này, có người càng vững lòng tin, cũng có người cảm thấy vô cùng hối hận.
Cùng là một cuộc thi nhưng mỗi người lại có một cảm xúc khác nhau, nhưng cuộc thi lần này mới chỉ là khởi đầu thôi, có người lựa chọn rút lui, cũng có người không từ bỏ, đi tìm đủ loại lớp ôn thi.
Lâm Thuyết với Mễ Lạc không định đi đăng ký lớp học nào ở ngoài, cả hai vẫn luôn ở trong phòng tự học.
Sách vở trên bàn học của hai người càng ngày càng nhiều, thời gian rảnh rỗi để ra ngoài dạo chơi càng ngày càng ít, bỗng ngày nọ nghe thấy bên ngoài có tiếng ve kêu thì bọn họ mới nhận ra, chẳng biết mùa hạ đã đến từ bao giờ.
Tối đó, lúc Hướng Hoành đang vùi đầu giải đề bỗng có một cục giấy nhỏ rơi xuống bàn ngay trước mặt cậu ta.
Hướng Hoành ngẩng đầu lên nhìn một vòng, trông thấy có hai người đang đứng ngoài cửa nhảy tưng tưng để tạo cảm giác tồn tại.
Hắn vừa ngẩng đầu lên, hai người lại càng nhiệt tình ném thêm một đống giấy.
Thấy có học ở bên cạnh đã bực tức ngẩng đầu lên nhìn, Hướng Hoành vội đặt bút xuống đi ra ngoài.
"Gửi cái tin nhắn có phải xong chuyện không, hai đứa mày rảnh rỗi sinh nông nổi à." Hướng Hoành vừa nói vừa duỗi lưng, "Có chuyện gì đây?"
Lâm Thuyết kéo cậu ta về phía cầu thang: "Không có chuyện gì hết, ra ngoài lượn một vòng, ngày kia mày phải đi rồi còn gì."
Lớp dự thính của trường đại học T sắp bắt đầu, ngày kia Hướng Hoành phải đi qua đó, nghĩ tới việc sau khi về mới gặp nhau được, cậu ta bèn đi xuống lầu với hai người.
Cả ba đi vào siêu thị nhỏ để mua ít đồ ăn vặt, sau đó vừa ăn vừa đi quanh trường một lúc lâu, kể cho nhau nghe mấy tin vỉa hè dạo này mình mới biết, thế nhưng vẫn cảm thấy chẳng có gì thú vị hết.
Lúc đi quanh sân thể dục đến vòng thứ ba, Lâm Thuyết chợt đề nghị hay là ra ngoài bờ sông đi.
Thế là bọn họ lọ mọ chạy ra bờ sông thật, thấy trên vỉa hè có xe đạp công cộng, cả ba lại ngứa ngáy bỏ điện thoại ra quét mã, mỗi người đạp một con xe phóng vèo vèo.
Buổi tối đầu hạ không quá nóng nực, gió ven sông thổi còn mang theo hơi nước man mát, tốc độ đạp xe khiến cho cơn gió đêm càng thêm mát mẻ.
Hướng Hoành ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố qua các góc nhìn khác nhau, cậu ta cảm thấy tát cả những thao tác làm thí nghiệm mình đã nhớ từ lâu hay những bài tập mãi không giải ra được đều chợt biến mất.
Thân thể trở nên nhẹ bẫng, dường như chỉ cần đạp nhanh thêm chút xíu thôi là có thể bay lên theo ánh đèn dọc bờ sông.
Lâm Thuyết với Mễ Lạc ở phía trước đang vừa đạp xe vừa đẩy nhau, đá nhau trông rõ là ấu trĩ.
Đột nhiên Hướng Hoành tăng tốc lao lên vút qua giữa hai người họ, không thèm quan tâm tiếng kêu la oai oái ở sau lưng, cậu ta đạp xe càng ngày càng xa.
Lâm Thuyết và Mễ lạc chẳng muốn bị cậu ta bỏ lại nên cũng đạp nhanh hơn, chẳng ai biết là đang đấu cái gì, chỉ muốn lao nhanh về phía trước thôi.
Trước mặt có cây cầu bắc ngang sông, bờ bên kia là ánh đèn rực rỡ sáng sủa, Hướng Hoành không cần nghĩ đã gào lên rồi phóng thẳng lên cầu.
"Cậy ấy bị sao vậy?" Mễ Lạc vừa thở hồng hộc vừa hỏi.
"Không biết, chắc do áp lực quá nên phát điên đấy." Lâm Thuyết cũng thở hồng hộc đáp, thế nhưng hắn không giảm tốc, phóng lên cầu theo Hướng Hoành.
Mễ Lạc trơn mắt, cậu cố nhịn cảm giác đau ê ẩm ở chân, ráng đuổi theo hai người kia.
Cầu rộng hơn bọn họ nghĩ nhiều, đường lên hơi dốc nên lúc phóng tới nơi cao nhất, cả ba đều thở không ra hơi.
Mễ Lạc thấy Hướng Hoành ở trước mặt bỗng phanh kít lại, Lâm Thuyết cũng dừng xe bên cạnh cậu ta.
Mễ Lạc đạp xe đến chỗ hai người kia, không biết nghĩ sao mà cậu với Lâm Thuyết cùng ngó về phía Hướng Hoành.
Hướng Hoành quay đầu lại nhìn hai bọn cậu, nhìn cậu ta có vẻ rất phấn kích, chỉ tay về con dốc phía trước, tông giọng cao hơn bình thường một chút: "Cùng hét nào! Tao đếm ba hai một!"
Lâm Thuyết với Mễ Lạc nhìn nhau, tuy cả hai không hiểu gì nhưng vẫn bị cảm giác kích động của Hướng Hoành ảnh hưởng.
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
"Aaaaaaaaaaa!"
Chẳng biết là đứa nào hét trước, sau khi Hướng Hoành đếm ngược xong, cả ba cùng gào lên rồi đạp xe xuống dốc, trong tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi và tiếng gào hét của nhau, trước mắt chỉ trông thấy đèn đuốc sáng trưng trong đêm ở bên kia cầu, trong thoáng chốc, bọn họ như đã thực sự bay lên.
Đoạn đường xuống dốc cũng rất dài, ba người vừa hét, vừa gào, vừa cười.
Không rõ đã ném được cái gì ra sau lưng, vứt vào trong mặt nước mênh mông, chỉ còn lại ánh đèn đường sáng rọi.
Mãi đến khi đi tới con phố bên cầu, bọn họ đã cười đến mức không ngừng lại nổi.
Cuối cùng, Lâm Thuyết vẫn là người dừng xe trước, hắn đỗ xe ở ven đường, bước thêm mấy bước ngồi dựa vào lan can bên bờ sông, hắn vừa cười vừa thở dốc chỉ hai người kia: "Cười gì mà cười, lát còn phải đạp xe về đấy."
"Đạp về làm gì, đi lên trước một đoạn là có thể trả xe rồi, mày vứt não xuống sông rồi hả?" Hướng Hoành cũng dừng xe ở cạnh đó, đi tới dựa vào lan can.
Vừa nói xong, cậu ta vội vàng né cái tay của Lâm Thuyết đang vung tới.
Mễ Lạc vẫn ngồi trên xe, cậu chống một chân xuống đất, cả người gục xuống ghi đông xe: "Tôi đệt, tự dưng hai người trúng gió hả, chân tôi sắp bị chuột rút rồi đây này."
Lâm Thuyết lại bật cười thêm một lát, hắn đưa tay đẩy Hướng Hoành: "Tại nó hết."
"A!" Hướng Hoành không thèm để ý hắn, cậu ta lại chống tay lên lan can, hét về phía con sông thêm một tiếng nữa.
Lâm Thuyết cách cậu ta gần, hắn vội bịt chặt tai: "Mày điên hả, tao đã bảo mày đừng học Sinh..."
"A!" Mễ Lạc ở phía sau cũng hét lên một tiếng.
"Này, không phải chứ." Lâm Thuyết buồn cười, "Sao hôm nay đứa nào cũng phát rồ thế này."
Ba người lại đứng bên bờ sông hò hét một lúc lâu, ồn ào đến lúc bị gió đêm thổi cho đau đầu mới chịu dừng.
_ _ _.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...