- --------------------------------------------------------------
Trên con đường thông thoáng của ngày xưa bày đầy sạp nhỏ của tiểu thương, chỗ nào cũng có đèn lồng chói lọi lộng lẫy, những tiếng hò hét và tiếng nói chuyện không ngừng vang lên, thỉnh thoảng lại có tiếng cãi vã xen lẫn vào trong đó, còn có mùi thơm của thức ăn, mọi thứ đều rất chân thật… Giống như không phải là thế giới trong sách.
Ta có chút hoảng hốt, không biết Trang Chu chiêm bao là bướm hay bướm đang chiêm bao là Trang Chu đây?
“Diên Bảo à.” Dưới ngọn đèn, vị sư phụ đột nhiên ta có được đang nhướng mày đưa chiếc bánh quế hoa cho ta và nói: “Cẩn thận nóng đấy.”
Được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, còn không ngon ngọt bằng một cái bánh quế hoa thật sự.
Ta nhận bánh quế hoa rồi cắn một miếng, cảm giác mềm dẻo với mật ong sền sệt, còn có mùi hương hoa quế trong veo, thật sự là…
Ăn ngon quá đi hu hu hu hu!
“Diên Bảo à, con có muốn lên thuyền đèn lồng chơi không?”
Đến rồi đến rồi, nội dung cốt truyện đến rồi!
Ta cắn miếng bánh quế cao thơm ngon và mơ hồ không rõ đáp lại: “Muốn ạ!”
Sư phụ nắm tay của ta đi đến bên cạnh chủ thuyền và giao cho gã mấy lượng bạc vụn, chủ thuyền có làn da ngăm đen ước lượng số bạc trong tay rồi ra hiệu cho người lái thuyền, người lái thuyền lắc lư mái chèo, chiếc thuyền gấm hoa treo đầy đèn lồng chậm rãi dừng lại bên bờ.
Sau khi lên thuyền, người lái thuyền hét to một tiếng, chiếc thuyền cũng chậm rãi lắc lư tiến về phía giữa hồ.
Tiểu Lục trèo ra khỏi ống tay áo của ta rồi ngồi phịch xuống chiếc bánh quế hoa thơm ngon ấy.
Sư phụ chọc chọc vào bụng Tiểu Lục, Tiểu Lục sốt ruột lắc lư qua lại né tránh.
“Bụng lớn như thế này rồi, Diên Bảo à, con mang theo bao nhiêu tử cổ lận thế.”
Thà thừa còn hơn ít mà: “Khụ khụ, đều là người một nhà cả mà sư phụ, con chỉ muốn bọn nó cũng được trải nghiệm lễ hội đèn lồng mà thôi.”
“Đúng rồi Diên Bảo à, con có muốn nghe sư phụ xướng khúc không?”
“Chuyện đó hả, sư phụ à…”
Sư phụ nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu hát: “A…”
Tiếng “A” giống như tiếng heo giãy giụa gầm rú lúc bị mổ họng vừa mới cất ra khỏi cổ họng của sư phụ thì con thuyền đã lập tức lay động kịch liệt.
Không thể nào… Bây giờ ma âm của sư phụ khi rót vào tai đã tiến hóa đến loại trình độ này rồi à, thật sự là khủng bố quá đáng!
“Diên Bảo cẩn thận đấy!” Sự phụ bế ta lên, một thanh đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đâm vào vị trí mà ta đang ngồi.
“Ầm!” Bên tai vang lên tiếng đánh nhau dồn dập, ta vội vàng vén rèm lên xem xét, người chèo thuyền đều đã nhảy xuống hồ bỏ trốn mất rồi, bên bờ vang lên tiếng hét chói tai, một đám người áo đen cầm đao đứng trên thuyền đánh đấm tới mức quên cả trời đất, bên trong số đó có một người áo đen đặc biệt một tay cầm đao, dưới nách kẹp chặt một tiểu nam hài đầu tóc rối bời, hình như là đã ngất xỉu.
Hệ thống nhắc nhở: Nam nhân áo đen NPC đưa cho bạn một [Nam chính], bạn có muốn nhận không?
Hệ thống nhắc nhở: Đã nhận [Nam chính]x1.
“Diên Bảo, con chờ ở bên trong và đừng ra ngoài đấy.” Sư phụ vén rèm lên, ánh mắt chợt trở nên nặng nề.
Sư phụ à, con xin lỗi người, nếu con không đi ra ngoài đó thì không thể nào tiếp xúc với nam chính được đâu.
Bên trong nguyên tác, bởi vì nữ chính tuổi còn nhỏ lo lắng cho sư phụ nên mới chạy ra ngoài, kết quả là bị bắt lại.
Ừm, được rồi, tới đây đi, ai sợ ai chứ!
Nghe thấy tiếng đánh nhau càng ngày càng trở nên kịch liệt, ta dùng sức bấm mạnh vào đùi, vừa khóc nức nở vừa đi ra ngoài gọi: “Sư phụ ơi!”
Nam nhân áo đen đang bắt giữ tiểu nam hài và đồng bọn của gã lướt tới trước mặt ta, một tay gã nhấc ta lên và nói: “Tên đó khó đối phó lắm, trước tiên cứ bắt tiểu cô nương này rồi tính tiếp, rút lui thôi.”
Nam nhân áo đen vừa nói xong thì đã phi người bay lên, sư phụ nhìn ta, động tác dưới tay càng lúc càng hung ác, sư phụ muốn đuổi theo nhưng lại bị những nam nhân áo đen còn lại ngăn cản bước chân.
Ta đạp đá loạn xạ, cũng đá trúng nam chính mấy đá.
Đá xong rồi mới cảm thấy, quá đã chân luôn!
“Đừng cử động.” Nam nhân áo đen nhấc đao lên bổ về phía ta, khi lưỡi đao chỉ cách cổ ta một khoảng thì gã chợt ngừng lại.
“Tiểu Lục.” Ta gọi tên của cổ trùng.
Tiểu Lục chậm rãi bò ra từ cổ tay của gã nam nhân áo đen.
“Đã khống chế được gã rồi chứ?”
Tiểu Lục lắc lắc cái đuôi.
“Tiểu Lục làm tốt lắm, mụ mụ yêu con.”
Tiểu Lục có hơi xấu hổ, nó chui vào ống tay áo của ta chỉ để lộ cái đầu nhỏ nhắn. Ta chợt nhớ lại tình tiết trong nguyên văn, nam nhân áo đen bắt nam nữ chính rồi đi gặp trùm cuối đứng sau tất cả chuyện này, nam nữ chính đều bị đánh đến mức hấp hối, sau khi sư phụ đuổi theo cứu nam nữ chính thì lại bị bọn khốn nạn ấy bắn lén ở sau lưng và bị thương rất nặng.
Ừm, không để để gã áo đen này tiếp tục đi theo con đường tập hợp với trùm cuối được.
“Hai người các ngươi, chạy qua tú trang ở phía đông đi.”
Cảm giác đầu tiên của nam nhân áo đen là cánh tay của gã đột nhiên trở nên tê rần, sau đó gã lại hoảng sợ phát hiện bản thân đột ngột xoay người chạy như điên về phía hoàn toàn ngược lại với nơi mà bọn họ đã quy ước.
Ta vùi mình trong ngực nam nhân áo đen rồi bẻ một miếng bánh quế hoa đút cho Tiểu Lục, vừa đút Tiểu Lục ăn vừa suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể trở thành ân nhân cứu mạng trong lòng nam chính, quan trọng nhất chính là, phải giải quyết tình tiết mất trí nhớ máu chó trong nguyên tác thế nào đây.
Trùm cuối của tiểu thuyết này là người trong cung, lần này ra tay trên đường nam chính hồi cung là vì gã nghĩ rằng hoàng đế không thể với tay tới tận đây được cho nên không sợ, cho dù người khác muốn điều tra thì cũng chẳng tra được cái gì cả, không chỉ có như thế, vì muốn phòng ngừa lỡ như có chuyện không hay xảy ra mà trùm cuối còn mua chuộc người bên cạnh nam chính.
Người bị mua chuộc là quản gia vẫn luôn chăm sóc nam chính, cũng là gã, sau này khi sư phụ đã cứu được nam chính, trên đường trở về gã đã ném nam chính ở bờ sông dẫn đến việc nam chính sốt cao rồi mất trí nhớ. Bởi vì việc này mà nam chính được Lâm tướng quân cũng đang trên đường đến Lâm Thành cứu giúp, và đây cũng là lần đầu tiên nam chính gặp được bạch nguyệt quang trong lòng hắn, Lâm Viện Viện. Hoàn toàn quên sạch nữ chính đã đồng cam cộng khổ* với hắn.
*Cùng nhau chia sẻ niềm vui, cùng nhau nếm trải nỗi buồn.
Nam chính đáng thương lại là hoàng tử lưu lạc dân gian, có thể nói rằng cuộc sống của hắn những ngày đầu thật sự rất thê thảm.
Nhưng cho dù có thảm thế nào đi nữa thì đấy cũng không phải là cái cớ để hắn có thể trắng trợn tổn thương người khác.
Nam nhân áo đen mặc y phục đi đêm, gã lướt qua nóc nhà, ta ló đầu nhìn thoáng qua rồi nói: “Dừng ở đây đi.”
Nam nhân áo đen ngoan ngoãn đứng ở vị trí mà ta đã chỉ định, cứng đờ không nhúc nhích.
“Thả nam hài kia ra đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...