"Lũ nhóc các người cả ngày chỉ giỏi gây chuyện, một việc đứng gác ngoài đường cũng có thể chọc phải phiền phức, tôi cảnh cáo anh đấy, sau này tránh xa Milo nhà chúng ta ra, đừng có rủ nó đi gây chuyện nữa!"
Đêm khuya, trên con đường lớn ướt át của khu thành thị, một người đàn ông trung niên vạm vỡ khoác áo choàng, chạy một mạch.
Đi theo sau ông ta là Yan, kẻ đã bị mắng suốt dọc đường.
Sau khi màn đêm buông xuống, sương mù dày đặc bao trùm thành phố Nanwei, người hai người họ ướt sũng, trông chẳng khác gì chuột lột.
"Chú Kang, lần này oan cho tôi quá, sáng nay là chấp pháp quan làm việc, chúng ta là vệ binh được gọi đến để giữ trật tự, ai mà biết được tiểu thiếu gia nhà ngài bị làm sao mà xông vào hiện trường vụ án, cũng chẳng biết đã nói gì mà bị người ta tống vào sở chấp pháp, thật sự là không liên quan đến tôi."
Yan lắc lắc mái tóc xám ướt nhẹp, trên mặt đầy vẻ bất lực.
Hắn ta cả ngày hôm nay đều cảm thấy bất an, hắn cũng không hiểu tại sao vụ án mạng lại giống với giấc mơ của Milo đến vậy, nhưng loại chuyện này chỉ có thể quy cho trùng hợp, căn bản là không cách nào giải thích rõ ràng được.
"Anh im miệng cho tôi, cái thằng nhóc thối tha kia tính tình thế nào tôi còn không rõ sao, chẳng có bản lĩnh gì, chắc chắn là anh bày trò quỷ quái gì đó cho nó, lão tử ở công xưởng luyện kim làm việc cực nhọc lắm mới được tan ca thế mà lại phải đi lau đít cho chúng bay, chết tiệt!"
Chú Kang ngậm điếu thuốc lá, quệt vệt nước trên cái đầu trọc lốc của mình, vẻ mặt đầy bực bội.
Một già một trẻ vừa đi vừa cằn nhằn đến sở chấp pháp.
Sảnh chính của sở chấp pháp u ám đến lạnh sống lưng.
Ngay khi chú Kang và Yan hoàn tất thủ tục đăng ký và bước vào, một đám chấp pháp quan đen kịt, trang bị vũ trang đến tận răng, xô ra ngoài, kẻ dẫn đầu gào lên: "Lục soát cho tôi tất cả mọi ngóc ngách dẫn đến giáo hội!".
Hai người họ nép sang một bên nhường đường cho toán người đang hộc tốc, đợi đến khi bóng dáng họ khuất hẳn mới tiến đến quầy tiếp tân giữa sảnh.
"Xin lỗi, chúng tôi đến bảo lãnh cho một người.
Hắn tên là Milo - Varrocan, sáng nay bị bắt vào đây."
"Varrocan?"
Một chấp pháp quan đeo kính, mặc áo sơ mi và gile, ngồi sau quầy, nhướng mày nhìn hai người đàn ông ướt sũng trước mặt qua gọng kính, rồi lại liếc nhìn hai dấu chân đen kịt in trên sàn nhà sáng bóng, nhíu mày:
"Của nhà Varrocan trong Vương thành?"
"À không không...!Chỉ là trùng họ thôi, không phải là dòng họ Varrocan nổi tiếng kia đâu.
Chúng tôi chỉ là dân thường, không leo cao đến thế...." chú Kang cười gượng gạo, xua tay lia lịa.
"Milo - Varrocan phải không?", chấp pháp quan lờ đi lời giải thích của chú Kang, cúi xuống lục tìm trong tập tài liệu.
Sau khi đẩy gọng kính lên, hắn ta lắc đầu.
"Hai người về đi, hiện tại anh ta bị cấp trên liệt vào diện tình nghi quan trọng, không thể bảo lãnh được."
"Cái gì…...!Sao có thể như vậy?" Gương mặt thô ráp của chú Kang giật giật.
Yan nhích người lên, muốn nhìn vào tập tài liệu trong tay chấp pháp quan.
"Không thể nào! Nhất định là hiểu lầm gì rồi, ngài à.
Milo cũng như tôi, đều là vệ binh Giám thành, làm sao có thể là nghi phạm được?"
Chấp pháp quan ném tập tài liệu xuống bàn, liếc xéo bộ đồng phục trên người Yan, lạnh lùng nói, "Vệ binh thì không thể phạm tội à?"
"Này…" Yan cứng họng, phải cố lắm mới nuốt xuống được câu chửi thề định bật ra, gượng cười nói: "À thì… Ý tôi là… không biết đã xảy ra chuyện gì… Không có ý gì khác."
"Phải đó ngài, thằng nhóc nhà chúng tôi tính tình hơi kỳ quặc, nghe nói sáng nay nó cứ bám riết lấy hiện trường vụ án...!Nếu nó có gì lỡ lời lỡ miệng, kính xin ngài cho biết vị lãnh đạo phụ trách, tôi sẽ đến tận nơi nói chuyện phải trái với họ..."
Chú Kang dù sao cũng là lão cáo già dạn dày sương gió.
Ông ta vỗ nhẹ lên cánh tay chấp pháp quan, một cử chỉ rất đỗi bình thường, nhưng trong lúc nói chuyện, hai tờ tiền mệnh giá lớn đã được nhét vào ống tay áo sơ mi được xắn lên của đối phương.
Yan nheo mắt đứng bên cạnh, lòng thầm nhủ: Má ơi, chưa thấy mặt người đã hai trăm Rune ra đi.
Tiền đúng là tiên dược.
Chấp pháp quan một lần nữa đẩy gọng kính.
Hai tay hắn ta đảo vị trí, rút cánh tay đang cuộn tiền về.
Giọng nói dịu đi rất nhiều.
"Không phải là tôi không muốn giúp, mà Milo các người nói, anh ta không phải phạm tội gì cả.
Anh ta liên quan đến một vụ án rất phức tạp.
Gần đây ở ngoại ô xảy ra liên tục năm vụ giết người hàng loạt, tính thêm vụ sáng nay nữa là vụ thứ sáu.
Cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ, nhưng mà hiện tại cả sở chấp pháp lẫn giáo hội đều đang nhìn chằm chằm, cấp trên tạo áp lực phải phá án, mấy người ngoan ngoãn về nhà đợi tin đi."
Nói xong, hắn lại lật giở tập tài liệu trong tay, hướng về phía chú Kang và Yan giơ ra năm ngón tay nói:
"Đừng có mà bảo lãnh gì hết, tôi tính sơ sơ cho hai người nghe nè, tiền bảo lãnh ít nhất là ngần này, mà kiểu đưa tiền chưa chắc mang người về được đâu nhé, hiểu chưa? Tôi chỉ nói được thế thôi."
"5000 Rune á?".
Yan trợn mắt.
Chấp pháp quan nheo mắt nhìn Yan, "Thêm một số 0 nữa".
"Ối!"
Vừa mới rên rỉ một lúc, Yan tổng rốt cuộc cũng thốt ra một câu chửi thề.
Hai phút sau.
Chú Kang và Yan bị đuổi ra khỏi sở chấp pháp vì tội danh cản trở công vụ, ngồi xổm bên đường buồn bã hút thuốc.
"Sát nhân hàng loạt? Rốt cuộc chuyện gì thế này, tôi đúng là...." chú Kang đưa tay liên tục đập đầu.
"50.000 Rune, số tiền đó có thể ngủ hết với gái trong quán Bar Hải Tặc rồi còn gì, ư ư....".
Yan phun ra một làn khói vào không khí rồi quay đầu lại nói với chú Kang: "Hay chú coi như không có đứa con trai này đi, đẻ thêm đứa khác cho xong".
"Tao má mày!"
Kèm theo tiếng chửi thề của chú Kang, Yan cùng điếu thuốc trong miệng cùng nhau ngã nhào xuống bên đường.
Yan cũng biết giờ phút này lão già đang rất bực bội nên không dám nói lại, đứng dậy chạy biến đi mất dạng.
Cả con đường rộng lớn giờ chỉ còn lại người đàn ông đầu trọc đang ngồi xổm bên vệ đường hút thuốc cho khuây khỏa.
"50.008 Rune ……………… Nếu như giao hết lên đó, tiền chữa bệnh cho Emma phải làm sao đây....."
Trên vỉa hè đối diện với con phố trước cổng sở chấp pháp, một người nào đó nằm dài như một miếng giẻ rách.
Phía trên miếng giẻ rách ấy là một lão bà còng lưng chống gậy gỗ.
Lão bà da bọc xương, khoác trên mình chiếc áo choàng màu đỏ sẫm, đội mũ trùm kín đầu không nhìn rõ mặt mũi, chỉ có vài lọn tóc bạc phơ rủ xuống.
Bà ta đứng từ xa nhìn Kang với vẻ mặt đau khổ, lẩm bẩm:
"Tai ương.....!Tôi thấy tai ương sắp ập đến, tất cả các người đều sẽ sa vào vực thẳm.....".
Bà lão điên này ai trong khu vực lân cận cũng biết, không ai biết bà ta xuất hiện tại hành phố Nanwei từ lúc nào, chỉ biết rằng hàng ngày, bà ta cứ đi lang thang khắp các ngõ ngách của thành phố, miệng lảm nhảm những điều vớ vẩn mà chẳng ai hiểu.
Sâu trong sở chấp pháp, bên trong căn phòng tối om.
Nữ chấp pháp quan nhận được tin, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Milo: "Anh có người nhà ở thành phố này sao? Sao tôi lại không tra được thông tin gì nhỉ?"
"Hả....".
Milo cũng sững người.
"Cha của anh vừa đến bảo lãnh".
Nữ chấp pháp quan nhìn chằm chằm Milo.
Milo lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng không giải thích gì thêm "Cô thấy hiện giờ việc tôi lo cho hoàn cảnh của gia đình mình là quan trọng hơn hay việc tìm ra tung tích của bé Daisy là quan trọng hơn?".
"Chuyện này khỏi cần anh lo, tôi đã phái người đi tìm rồi.
Anh lo mà khai rõ cho tôi vì sao anh lại biết việc đưa đứa nhỏ kia đến giáo hội đi kìa."
Nữ chấp pháp quan khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Milo.
Hiển nhiên, cô ta hoàn toàn chẳng xem những lời Milo nói trước đó ra gì.
"Cô không vội thì tôi càng không vội."
Milo nhún vai, dựa người vào lưng ghế, định bụng khoanh tay trước ngực bắt chước đối phương, kéo một cái mới sực nhớ ra cổ tay mình vẫn bị khóa chặt vào mặt bàn, đành bất lực bỏ cuộc, cố gắng chuyển chủ đề:
"Tôi có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ được không?"
"Chúng tôi không phục vụ cà phê." Nữ chấp pháp quan liếc xéo.
"Không, không, không, ý tôi là tôi muốn một bản đồ bao quát cả vùng ngoại ô thành phố Nanwei.
Nếu có thêm một cây bút chì nữa thì càng tốt," Milo thản nhiên nói.
"Anh chẳng thà nói thẳng cà phê muốn cho bao nhiêu đường còn hơn," Nữ chấp pháp quan lắc đầu.
"Không được sao?" Milo lại nhún vai, tiếp tục nói: "Vậy tôi hỏi một câu đơn giản hơn nhé, bây giờ là mấy giờ rồi, cái này chắc được chứ hả?"
Đối phương thiếu kiên nhẫn lấy đồng hồ quả quýt ra, lắc lư trước mặt Milo.
Milo liếc nhìn kim đồng hồ quả quýt trên tay đối phương.
Lúc này - 10:13
Sau khi đã xác nhận điều này, Milo liền nhắm mắt làm ngơ, không nói nhảm nữa.
Có lẽ thấy Milo hoàn toàn không có ý định hợp tác điều tra, nữ chấp pháp quan liền lạnh mặt đóng sầm cửa bỏ đi.
Tuy nhiên, lần này Milo không còn tâm trí đâu mà ngủ nữa.
Sau khi nhắm mắt, hắn nhanh chóng tính toán trong lòng.
Giống hệt giấc mơ, chiếc xe ngựa gặp nạn hoàn toàn không đi trên đường đến giáo hội.
Bởi con đường xuất hiện trong giấc mơ là đường đất còn mọi con đường dẫn từ nội thành đến giáo hội đều do bộ phận quản lý đô thị lát đá.
Hơn nữa trong làn sương mù dày đặc, hướng xe ngựa đang đi hoàn toàn ngược với cây cầu cao vút của giáo hội ở phía xa.
Nóc cầu vươn lên xuyên qua làn sương mù, là công trình biểu tượng của thành phố Nanwei, dù là trong giấc mơ thì Milo cũng không thể nhận nhầm được.
Lũ chấp pháp quan ngu ngốc xuất phát từ sở chấp pháp, đi bất kỳ con đường nào tới giáo hội cũng không thể nào tìm thấy chiếc xe ngựa bị nạn được.
"Nhưng không có bản đồ thì mình cũng khó xác định nơi xảy ra sự việc..."
Milo cau mày.
Dù sao thì có một điều hắn có thể chắc chắn, bản thân muốn xóa bỏ hiềm nghi thì hiện giờ chỉ có một cơ hội duy nhất đó là tìm thấy chiếc xe ngựa đó.
Nếu may mắn còn có thể thu được manh mối tìm được Daisy.
Nếu không hắn thật sự không rửa sạch nghi ngờ rồi.
"Sức kéo của một con ngựa...!ước chừng...!từ sỏ chấp pháp xuất phát..."
Milo dựa theo những gì đang biết âm thầm tính toán, không ngừng nhớ lại hình ảnh trong giấc mơ, không dám bỏ sót bất kỳ manh mối nào.
"Được rồi, đại khái đã rõ ràng.
Bây giờ chỉ còn thiếu một chút thông tin nữa là xong".
Rầm!
Choang!
Khi Milo đã sắp xếp mọi thứ rõ ràng.
Cánh cửa căn phòng tối bị ai đó đạp tung, ngay sau đó là một bản đồ thành phố Nanwei và một cây bút chì được ném xuống mặt bàn trước mặt hắn.
Milo ngẩng đầu lên và nhìn thấy hai ngọn núi đầy đặn.
Nữ chấp pháp quan hằn học: "Tốt nhất anh nên cho tôi một kết quả thiết thực."
Hiển nhiên là lũ chấp pháp quan vừa điều tra đã trở về, đúng như Milo đoán, trên đường đều không tìm thấy bóng dáng chiếc xe ngựa đó.
Vì vậy, nữ chấp pháp quan mới cuống cuồng dẫn theo cả bản đồ và bút chì tìm đến Milo.
Cô ta thật sự không còn cách nào khác, đành liều một phen.
Còn Milo thì vẫn hết sức bình tĩnh.
Hắn nhặt lấy cây bút chì, tìm vị trí của sở chấp pháp trên bản đồ, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Mấy giờ thì xe ngựa xuất phát?".
"9 giờ 15 phút." Nữ chấp pháp quan đáp.
Lúc này, cô ta vẫn còn giữ thái độ nghi ngờ Milo.
Đưa bản đồ cho hắn cũng chỉ là muốn xem thử gã này rốt cuộc muốn giở trò gì.
Thế nhưng, thời gian trôi qua từng giây từng phút, ánh mắt của cô dần từ nghi ngờ chuyển sang khó hiểu, rồi lại chuyển thành kinh ngạc.
"Vừa rồi cô cho tôi xem thì đã là 10 giờ 13 phút rồi, trừ đi thời gian chúng ta nói nhảm, tạm coi như là 10 giờ."
Milo ước tính sơ bộ quãng thời gian mình xem buổi phát sóng trực tiếp tại hiện trường trong mơ.
"45 phút đi đường, vậy đại khái là phạm vi bán kính này..."
Hắn lẩm bẩm, liếc nhìn tỷ lệ bản đồ, sau đó trực tiếp dùng sở chấp pháp làm tâm vẽ một vòng tròn trên bản đồ.
"May mà khu vực thành phố Nanwei đủ rộng, chỉ có 45 phút, nếu như xe ngựa lòng vòng trong nội thành thì căn bản không thể nào đi ra ngoài được.
Vì thế, loại trừ khả năng chạy lòng vòng, vậy thì chỉ còn lại chỗ này, chỗ này và chỗ này."
Trên vòng tròn khổng lồ bao trùm lấy thành phố đó, hắn xoạt xoạt xoạt đánh dấu vài điểm.
Những điểm này đều là giao điểm giữa đường làng chạy ngược hướng với giáo hội và vòng tròn.
Quá trình suy luận diễn ra hết sức nhanh chóng.
Phạm vi tìm kiếm trực tiếp từ mò kim đáy biển thu hẹp lại còn bốn điểm.
Thế nhưng, đúng lúc nữ chấp pháp quan đang nóng lòng chờ đợi Milo tiếp tục thu hẹp phạm vi thì Milo lại đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng bút chì trải rộng bản đồ, cười híp mắt nói:
"Bây giờ tôi có thể đưa ra điều kiện rồi chứ?"
"Nói." Nữ chấp pháp quan bất đắc dĩ.
"Đưa tôi đến hiện trường."
"Được!" Đối phương không chút do dự đáp lại.
Milo nhận được câu trả lời sảng khoái, sau đó mới chuyển tầm mắt về phía bản đồ, cây bút chì trong tay nhanh chóng gạch bỏ mấy điểm:
"Loại bỏ đường thủy, loại bỏ nơi đi ngang qua làng mạc, lại loại bỏ cả con đường này do lưu lượng người qua lại lớn hơn, vậy thì chỉ còn lại nơi này."
Hắn đẩy bản đồ về phía nữ chấp pháp quan.
Trên bản đồ, một con đường nhỏ tên là "Lâm Nhân" giao với vòng tròn lớn bị những nét bút chì lộn xộn khoanh tròn liên tục.
Nữ chấp pháp quan cầm lấy bản đồ.
Cô ta hoàn toàn không biết Milo dựa vào đâu để xác định vị trí, lần nữa nhìn về phía hắn bằng ánh mắt đầy nghi hoặc và chút hoang mang.
Ngược lại, Milo đáp lại bằng ánh mắt vô cùng chắc chắn, cây bút chì trong tay "cạch" một tiếng:
"Vậy chúng ta khởi hành lúc nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...