Khác Biệt

Cái thảm đưa tít lên trời cao rồi dừng lại khoảng mấy giây. La hét, khóc lóc, than xin là điều tất yếu nhưng vì đây là một thức thách nên cả nó và cậu nhóc, ai cũng bặm môi chịu đựng. Cái thảm lật ngược lại và tiếp tục đứng yên. Tiếng hét hòa lẫn với tiếng khóc tạo nên một ko gian vô cùng mắc cười.
Trò chơi kết thúc, cái thảm trở về với vị trí ban đầu, mọi người ai cũng xanh xao tái mét. Nó bước xuống mà hai chân mềm nhũn, sắc mặt vẫn ko thay đổi gì nhiều nhưng nhìn có vẻ sắp ói.
Ác quỷ lạnh lùng của chúng ta cũng ko tốt hơn gì. Ngoài cái vẻ thản nhiên nếu để ý kĩ hơn sẽ thấy người cậu nhóc như đông cứng hoàn toàn, tay chân trắng bệt ra nhưng sắc mặt vẫn băng ko tan như thường.
Đó chỉ mới là trò chơi thứ nhất. Trò chơi thứ hai rồi thứ ba đến thứ tư và thư năm. Nó và cậu nhóc dường như ko thể chịu nổi nữa. Kết cục là cả hai cùng thi nhau ói.
Sau sự bùng nổ và diễn ra mạnh mẽ của phong trào ói. Cả hai loạng choạng tiến gần đến khu thức uống và tạm đóng quân tịnh dưỡng nơi đó, chờ quân chi viện đến cứu.
Khu ẩm thực hiện đang diễn ra một trận đấu vô cùng gây cấn kịch tính giữa một chàng trai và một cô gái. Sau hơn 40 phút, Miki và Kuga vẫn chưa ai chịu thua ai. Số bát và dĩa của mỗi bên tăng dần qua các phút. Chủ quán phải làm việc hết công sức để cung cấp nguồn thực phẩm dồi dào cho hai bên.
Tỉ số là bằng nhau. Cả hai đứng dậy và trả tiền. Số bát dĩa là bao nhiêu thì số tiền nhân hai lên là bấy nhiêu. Khá choáng nhưng vẫn thanh toán đầy đủ.
Trong quán nước. Nó thì úp mặt xuống bàn. Ác quỷ thì uống nước liên tục. Miki thì xoa xoa cái bụng. Kuga cứ ợ lên ợ xuống. Chung quy thì đây ko phải là đi xả xì- trét mà là đi '' chiến trường '', mỗi cặp tự hại nhau theo cách của mình.
Cuộc chơi kết thúc. Ko có kết cục tốt nhưng cả 4 người đều cảm thấy rất vui.
..............................................................................................
Địa điểm: Dưới chân cầu, gần bờ sông.

Thời gian: Chạng vạng.
Nó và Miki đứng hóng gió trong khi Ác quỷ và Kuga nằm dài ra bãi cỏ.
- Vui ko? Miki hỏi nó.
- Ko. Nó trả lời.
- Này! Miki thúc nó.
Nó phì cười.
Chạng vạng là thời khắc mát nhất trong ngày và cũng là thời điểm lãng mạn nhất. Nhưng trong 4 con người này, họ luôn biến lãng mạn trở thành lãng nhách.
- Yuki có làm gì cho cậu ko? Miki lại hỏi.
- Anh ta cùng tớ chơi hết mọi trò mạo hiểm trong khu cảm giác mạnh đấy!
- Hết luôn à!
- Trò nào ghê nhất thôi.
- Chắc phải tình cảm lắm.
- Giỡn hoài. Nó mỉm cười, mặt hơi ửng. Dù là hai đứa chả làm gì tình cảm nhưng cả hai đã có một kỉ niệm chung, đáng nhớ.
- Thế cậu? Giờ thì tới lượt nó.
- Chỉ toàn là ăn thôi.
- Cậu với Kuga á?
- Đó là một trận đấu.
- Đấu với chủ đề hay đấy.

Miki bật cười. Nhớ lại lúc cậu ta vội vã ăn mà lòng cô bé như được ai sưởi ấm.
Hạnh phúc một khi đến thì sẽ rất tuyệt. Nhưng đâu phải lúc nào ta cũng có thể hạnh phúc. Hạnh phúc đến rất nhanh và cũng đi rất vội. Trong khi nó và Miki lo thưởng thức cái hạnh phúc nho nhỏ này thì Ác quỷ đã lên một kế hoạch hoàn mỹ khác và kế hoạch này là vô cùng tinh vi với chính xác.
Hãy nhớ ngay sau kẻ chơi thua cuộc thì quả bom nguyên tử thứ hai sẽ nổ. Và một khi nó nổ sẽ ko ai hay bất cứ thứ gì có thể chặn nó lại. Hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc và kẻ chơi, người điều khiển sẽ phải nhận lấy một kết cục thảm hại.
- Cô bé thiên thần đó có đáng để phải chịu điều này ko? Suy cho cùng thì đây là chuyện của ba cô ta. Chuyện này đâu liên quan tới cô bé đó. Cậu làm vậy thì hơi quá đó.
Kuga ngồi dậy, điềm đạm đối thoại với cậu nhóc. Kuga biết quyết định của Ác quỷ là rất khó để thay đổi nhưng cậu vẫn thuyết phục bạn mình. Cô bé thiên thần đó ko đáng để nhận lấy đau khổ.
Ác quỷ tuy có nghe nhưng ánh mắt vẫn đăm chiêu ngắm nhìn bầu trời đang chuyển màu, ko tí cảm xúc, ko hề động đậy, ko một tiếng nói, đáp lại Kuga chỉ là sự yên lặng. Sự yên lặng có thể là Ác quỷ đang phân vân nhưng cũng có thể là Ác quỷ đã bỏ ngoài tai. Sự thật vẫn chưa ai đoán được.
Cậu nhóc bật dậy rồi hét to, nét mặt có chút thay đổi. Mệt mỏi, vui tươi, lạnh lùng rồi lại ấm áp, mạnh mẽ rồi đến yếu mềm, cái độc ác, sự nhân từ. Tất cả hòa quyện vào nhau, xáo trộn, lung tung đều được thể hiện qua đôi mắt, nét mặt mà chỉ có khi nhìn vào cặp mắt trong veo của nó thì mọi thứ mới yên bình, trật tự được.
- Yuki sao thế? Miki đơ ra, ngạc nhiên mà hỏi.
- Cậu ta.....
Nó nghiêng đầu, cố dãn con ngươi ra mà nhìn sâu vào mắt cậu nhóc. Tối tăm, lạnh lùng, cô đơn, u uất là tất cả những gì nó thấy được. Đáng sợ thật nhưng cũng tội nghiệp thật. Vừa nghĩ tới đó, nó giật mình, lắc đầu thật mạnh, tự nhủ ko bao giờ được tội nghiệp một Ác quỷ.
- Cậu ta làm sao? Miki lắc vai nó, cô bé hồi hộp chờ nghe cảm nhận từ nó.
- bị khùng. Nó nhe răng cười, hy vọng là vậy.

Ác quỷ nhìn nó. Nó biết nhưng ko dám nhìn lại. Nó sợ Ác quỷ thật sao?
- Ta lên kia đi.
Nó hớn hở chỉ tay về phía cây cầu. Cái nó muốn là thoát ra khỏi ánh mắt sắc lạnh của cậu nhóc. Cái cách cậu nhóc nhìn ko giống như thường ngày. Nó ko lạnh như thường ngày, ko sắc như thường ngày, ko đầy sự chế giễu như thường ngày. Túm lại là nó khác thường ngày.
Lên tới trên, nó hít một hơi rồi nhìn xuống dưới. Quan cảnh khác nhau theo từng góc độ ta nhìn.
- Mát thật! Miki bộc bạch cảm nhận đầu tiên.
Bốp.......................
Rầm......................
Miki.......................
Đó là thứ tiếng cuối cùng nó phát lên trước khi mọi thứ mang màu đen tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui