Khác Biệt
Sân sau bệnh viện.
- Lại đây!
Nó ngơ ngác ngẩn đầu lên. Đã lâu ko gặp, ko ngờ Ác quỷ lại mở đầu một cách trơ trẽn như thế. Nó tức tối nhấc mông khỏi ghế tiền tới chỗ hắn. Đôi mắt ánh lên những tia sắc lạnh vẫn chăm chú nhìn từng cử động của nó.
Đây sẽ là một khung cảnh rất lãng mạng, đúng theo kiểu hàn quốc mà ai cũng mong chờ. Nhưng thật đáng tiếc. Nó và hắn đều ko lãng mạng đến thế. Cả hai ko ngừng '' chém '' nhau qua những tia nhìn sắc lẻm. Nó như quả bom tự động, sẵn sàng nổ bất cứ lúc nào nếu như không khí ko sặc mùi khủng bố.
Ào!!!!!!!
Một cơn gió mạnh vừa mới '' ghé thăm'' làm toàn bộ lá vàng trên cây rơi lả tả, đồng thời hắn cũng vừa cho nó một cú đấm.
- Vẫn còn khỏe mạnh và đanh đá như thường.
Ác quỷ tuông một lời nhận xét. Cú đấm ko mạnh nhưng đi hơi nhanh nên khó bắt kịp được. Nó đỡ được có điều hơi chậm.
Lùi ra sau mấy bước, nó tự tin vênh mặt lên dù có hơi đau bên vai phải một chút. Giọng nói đầy '' uy quyền '' con nít cất lên.
- Anh làm thế để làm gì?
- Thử.
Một từ ngắn ngọn, đầy đủ thông điệp muốn nhắn nhủ, làm người nghe phải phát '' nóng ''.
Dường như nhận ra nó đang kìm nén cơn đau, hắn bước nhanh, vẫn giữ phong độ của một Ác quỷ nhưng ánh mắt có bớt chút ít lạnh lùng.
- Anh giúp tôi nhiều rồi. Lần này thì ko cần đâu. Tôi đâu phải con nít. Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều.
Kết thúc với một nụ cười nhẹ và cái gật đầu tỏ lòng biết ơn, nó hơi lễ nghĩa quá đấy. Hắn nhăn mặt, ko hiểu nó đang nói gì.
- Giúp gì đâu mà nhiều.
Nó nghiêng đầu, nói nhẹ.
- Ko cần phải giả vờ. Tôi biết hết rồi.
Đôi lông mày nhăn lại, ai đã nói cho nó biết, hắn đang thắc mắc và nó cũng nhận ra được điều đó nên đã giải thích với lí do rất dễ hiểu.
- Biết được là nhờ nghe lén đấy.
Nghe lén sao??? ( Tua lại chút y).
Sân thượng.
- Người đứng sau mọi sự giúp đỡ và những khó khăn nguy hiểm Kira đã và đang phải trải qua là Devil phải ko?
Miki đứng dang tay ra trước lang kang, thả hồn tự do. Mái tóc thoang thoảng mùi hoa lan, tung bay theo gió rối mù làm tôn thêm vẻ ngây thơ nhí nhảnh của tuổi mới lớn. Kuga chống tay dựa cằm vào thành lang kang, ngắm nhìn chăm chút cái khoảnh khắc hiếm có diệp thấy ở Miki.......
Và sau cái khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy, phía sau cánh cửa sân thượng ấy. Có một người đã nghe thấy tất cả trước khi bị quỷ dẫn đi. Người ấy đã nghe thấy sự thật. Một sự thật mích lòng. Hết.
Hiện tại. Sân sau. Buổi sáng. Hai người. Nhìn nhau. Nín thin.
Nó ôm bả vai, nhăn nhó, giờ mới thấu hiểu câu nói ko nên vận động nhiều của bác sĩ. Hắn yên lặng, tiến nhanh tới nó.
- Về thôi!
Nó giương mắt ngạc nhiên. Mặt Ác quỷ vẫn lạnh mắt Ác quỷ vẫn sắc nhưng ko còn đáng sợ như trước nữa. Nó ấm hơn nhưng ko có nghĩ là tốt hơn.
- Đã bảo là ko cần mà.
Nó phồng má, tỏ vẻ ko đồng tình với hắn. Biết tính nó con nít lại thích nũng nịu, mà ai '' được '' nó nũng nịu là người đó chết chắc. Hắn nhanh trí xốc nó lên vai, nó như bao gạo được hắn '' vác '' đi.
Nó ko vẫy vùng vì đây ko phải là người bình thường. Nó chỉ im lặng, hỏi nhẹ một câu.
- Lí do anh giúp tôi là gì?
Cái dáng cao lêu khêu đang '' mang '' một vật gì đó in xuống đường đi vẫn bước đều, tỏ vẻ ko quan tâm tới câu hỏi được đề ra.
Nó cảm thấy thiếu sự tôn trọng. Đấm mạnh vào người hắn, la to.
- Có nghe ko?
Tuy bị thương nhưng sự tức giận đã '' nuốt '' luôn cái đau đớn làm cho cú đấm trở nên mạnh mẽ khiến người nhận phải '' thốt '' ra lời.
- Ko nghe. Ko được làm như thế nữa.
Nó giật mình, co rúm người lại, chọc giận nhầm người rồi. Mức độ tò mò đã cao nay còn cao hơn nữa với câu trả lời phủ phàng của hắn. Nó nghiến răng, quyết tìm hiểu lí do.
- Cô ra viện là được rồi đấy.
- Thật ko???
Nó nhanh nhảu hỏi lại. Hắn chỉ biết phì cười.
Hắn khựng lại. Nó ngạc nhiên. Một tốp người phía trước. Đang chờ sẵn để thủ tiêu.
( Hiện giờ Mun đang phải học rất nhiều để kiểm tra nên ko có nhiều thời gian. Mun sẽ ko viết tựa đề mỗi cháp nữa. Thay vào đó Mun sẽ cố gắng viết cho xong mấy tập cuối của truyện và pót đều đặn ọi người xem. Mong mọi người thông cảm và thứ lỗi cho việc lộn xộn này. Yêu mọi người lắm cơ.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...