Ông trời cuối cùng cũng chịu cười, ánh nắng buổi sớm mai, à ko buổi gần trưa gay gắt rọi qua khung cửa '' tát '' thẳng vào mặt nó. Nó nhăn mặt nhưng ko mở mắt tay vò vò đầu nằm nghiêng người qua lấy gối trùm kín mặt.
Ánh nắng chói chang và cả tiếng chim ríu rít như hội kêu mà nó ko dậy. Bực bội. Ông trời phái con mèo mun ra trước cửa sổ vừa kêu la hét vừa cào quào cấu cắn vào cửa. Sau một loạt hành động điên khùng con mèo bực mình dồn hết sức '' rú '' to lên một âm thanh chết người.
Nó bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lại nằm xuống. Cả hai nhân vật chính đều nướng tới cháy nhà cháy cửa nhưng vẫn ko có ai ngồi dậy dập lửa. Nó chép chép miệng, dụi mắt rồi ngáp một cái thật dài. Có con gì trước mặt:
- Trời ơi! Sao mà dễ thương thế này.
Một khuôn mặt rất ưa là dễ thương hiện ra, nó ôm chầm lấy khuôn mặt đó thỏa sức săm soi. Nó khoái chí lăn qua lăn lại một hồi lăn xuống giường luôn. Chợt nhận ra mình vẫn mặt đồ tù nhân nhưng ko ở trong căn phòng cùng tông, nó ngạc nhiên ngồi dậy, có gì êm êm, xốp xốp.
Gì đây? Ai đây? Nó giật mình khi bên cạnh là hắn. Ko một tiếng la hay hét, chỉ có đôi mắt đang căng hết cỡ chăm chú nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say. Đẹp nhỉ. Một ý nghĩ lạ thường từ đâu xuất hiện nó vội lúc lắc mạnh cái đầu.
Bình tĩnh đứng dậy, nó rón rén bước tới cánh cửa. Xoay nhẹ cái thứ tròn tròn, cứng ngắc, bị khóa rồi, có một ổ khóa nhỏ, nhưng chìa khóa nằm ở đâu. Quay phắt người lại, nhìn dáo dát xung quanh, ko thấy gì hết, nó hít một hơi tiến lại gần hắn.
Ngồi thụp xuống, hít một hơi, cầm con bò bằng bông lên ( khuôn mặt dễ thương i') nó nhè nhẹ gõ gõ vào mặt hắn. Một rồi đến hai ba bốn... chín mười cái, vẫn ko có động tĩnh gì. Hồi hộp và lo sợ là những gì nó đang trải qua. Hồi hộp vì lỡ như hắn bật dậy rồi nổi quạu lên. Sợ vì thấy hắn nằm im re, tưởng là chết rồi.
Đầu nó đang bốc khói nghi ngút, quăng con bò sang một bên nó hùng hồ lấy tay mình sờ nhẹ vào trán hắn. Nhiệt độ bình thường. Từ trán bàn tay nhỏ nhắn của nó chuyển xuống má và vỗ nhẹ.
- Nè dậy đi. Dậy mở cửa cho tôi còn ăn sáng nữa.
Tinh thần ăn uống lúc nào cũng cao. Hắn chụp lấy tay nó bóp chặc, dường như nhận ra điều gì đó nó ko la chỉ cắn răng chịu đựng. Hắn vẫn ko mở mắt, càng lúc bóp chặc tay nó hơn. Chịu hết nổi nó lấy con bò đánh thẳng vào mặt hắn.
Hắn mở mắt ngồi từ từ dậy, nhìn nó bằng những tia sắc lẻm. Đôi mắt của ác quỷ thật biết cách làm cho người khác cảm thấy mình thật bé nhỏ và yếu đuối. Nó cuối gầm mặt xuống, thật đáng sợ.
Hắn kéo người nó lại gần, đẩy mạnh nó xuống đất. Nó mở to mắt bắt đầu lo lắng. Hắn vẫn giữ nguyên ánh mắt đó, giọng nói lạnh tanh, vẻ mặt lộ rõ sự tức giận:
- Đừng đụng vào người tôi.
Nó hoàng hồn, tròng tử như ko thấy được gì chỉ vì những cảm xúc nó cảm nhận được trong mắt hắn. Nó ko thấy mình trong mắt hắn. Đôi mắt chứa rất nhiều nỗi buồn oán hận căm ghét muốn được yêu thương muốn được...tự do. Tất cả đều được đè nén khiến nó trở nên tối hơn sâu hơn. Người khác nhìn vào chỉ thấy được sự lạnh lùng ác độc từ đôi mắt cho đến người chủ.
- Có phải tôi làm đâu?
Nó bỗng cất giọng chã hiểu vì sao mình nói thế. Hắn kề mặt mình sát hơn giọng nói lạnh hơn, bóp chặc hơn.
- Ko cô thì ai?
Nó nuốt nước bọt, đau nhưng nỗi sợ đã lấn át cái đau khiến nó ko dám la lên. Nắm chặc hai tay, nó hất mặt lên tỏ vẻ kiên cường nhưng bên trong thì đang run lên:
- Con bò ấy.
Con bò bằng bông? Hắn ngước nhìn con bò rồi nhìn nó, muốn cười lắm nhưng đang cố kìm. Cuối sát mặt mình kề tai nó, hắn thì thầm kết thúc trò đùa nãy giờ:
- Đùa tí thôi. Cô làm gì mà run dữ vậy?
- o.0
- Haha. Trông cô tếu quá.
Nó đỏ cả mặt. Cơn giận lên tới đỉnh điểm, đổi ngược tình thế, ngồi lên bụng hắn. Hắn vẫn chưa hết cười nhưng rồi cũng thôi khi thấy nó cuối gầm mặt xuống. Vừa định '' hỏi thăm '', nó quơ tay lấy nhanh cái gối tấn công kẻ thù, hắn cũng nhanh nhẹn lấy con bò phản công lại.
Trận chiến thật quyết liệt, khán giả hai vòng ngoài là ông quản gia và con mèo mun đang được xem một đoạn phim ngắn rất gay cấn. Ko ai chịu thua ai, cho đến khi, xoạt... chương trình tạm kết thúc với tỉ số 0-0 vì dụng cụ chiến đấu đã bị hỏng. Cụ thể là do hai người giằng co nên gối và cả con bò đều bị xé toạc ra. Bông gòn hay bông gì nhét vào gồi ấy đều vung *** bay bồng bềnh khắp nhà. Khung cảnh hỗn độn nhưng thật thơ mộng.
Đầu nó và hắn dính toàn bông là bông. Nó ôm phần phía sau của con bò ( bỏ cái đầu đi) òa khóc lên.
- Cưng ơi! Em làm sao thế này?
Hắn ngơ người đưa nó cái đầu của con bò. Nó liếc hắn, ngồi dậy rồi ném cái mình con bò lại cho hắn, giọng cực kì đanh thép:
- Anh liệu hồn mà '' cứu '' con bò đó đi đấy. Nếu ko...
Bốp... Hắn choáng váng sau khi nhận được cú đấm từ nó. Tính ngồi dậy trả thù nhưng khi thấy nó ôm hai mảnh của con bò mặt mài buồn xiu. Hắn chạnh lòng an ủi nó:
- Thôi được rồi. Tôi sẽ '' cứu '' nó cho.
- Thế thì tốt.
Mặt nó vẫn buồn, giọng nó ỉu xìu.
- Sao thế?
- Tôi đói quá à. Anh mở cửa cho tôi xuống ăn cơm.
Hắn suýt té ngửa, mới dậy có tí mà đã kêu đói. Cạch... Cánh cửa bật ra nó định phóng đi nhưng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...