Khác Biệt

Hắn về tới nhà, bấm chuông liên hồi, nó thì gật gà gật gù. Ông quản gia chạy ra, mặt mài vừa vui vừa sợ.
- Cậu chủ về rồi à? Lúc nãy có Ông chủ tới tìm cậu đấy.
Hắn có nghe nhưng ko chú ý. Tính cõng vào nhà thì nó lại la làng lên:
- Ngưng. Tôi còn đi được.
Giọng thì nghe hùng hồ lắm nhưng tướng đi thì cứ như đứa say rượu ấy. Hắn lắc đầu, tặc lưỡi. Thật hết biết.
- Sao Tiểu thư ấy lại ở đây?
Ông quản thắc mắc ngạc nhiên nhìn theo bóng nó vừa đi vừa đưa khăn tiện thể hỏi hắn.
- Cô ta sẽ ở đây?
Thoạt đầu bất ngờ nhưng ông ấy ko nói gì thêm. Cậu chủ làm gì cũng phải có nguyên do của nó. Nó ngơ ngác nhìn nhà hắn, ko gian u ám, mang màu đen tối ,trời đã lạnh nhìn vào đây còn lạnh hơn.
Nó ngã cái bịch, ông quản gia vội chạy lại đỡ. Hắn bụm miệng cười, bó tay với nó. We^ òi nhe. Nó cảm ơn ông quản gia xong thì bắt đầu ngay việc mỉa mai hắn:

- Thấy tôi thế chắc anh vui lắm nhỉ?
Hắn thôi cười nghiêm giọng kêu ông quản gia đưa nó về phòng. Nó liếc hắn muốn rớt luôn hai con mắt. Hắn cũng đâu vừa, gườm lại nó cho bằng được. Ông quản gia phì cười, con nít thật.
Nó đứng trước phòng sau này sẽ là của mình. Sau khi mở khóa xong, cánh cửa bật ra mở đầu cho khung cảnh vô cùng lạnh lẽo. Nó mở hẳn cái cửa.
- Bác chắc hẳn đang đùa với con, đúng ko?
- Xin lỗi Tiểu thư. Chỉ có phòng này là sạch sẽ nhất. Mong Tiểu thư thông cảm. Tôi sẽ cố gắng thu xếp một phòng khác tốt hơn. Còn đây là đồ để Tiểu thư thay.
Ông quản gia tận tình phân tích rõ ràng cho nó. Cầm lấy bộ đồ trên tay, nó đứng hình.
- Angel Tiểu thư....
Giọng ông cất lên, nó trở lại với mặt đất. Mặt đanh lại, giọng lạnh băng:
- Nếu bác biết con là ai thì xin hãy giữ kín và cũng đừng gọi con là Tiểu thư nữa.
- Vâng. Cô chủ...
- Có thật là con phải ở căn phòng này và mặc bộ đồ này ko?
Nó nhăn nhó, tay hết chỉ vào căn phòng rồi lại chỉ vào bộ đồ. Tiếng dạ từ ông quản gia khiến cõi lòng nó '' tan nát ''. Nó hít một hơi bước vào căn phòng.
Mô tả sơ lược: Căn phòng có màu chủ đạo là hai màu đen trắng. Được sơn ko bình thường tí nào. Chúng được sơn theo hàng dọc và xen kẻ trắng đen. Bồ đồ: Nó đắc tội gì với hắn sao? Bồ đồ của tù nhân. Nói vậy là bạn hiểu rồi chứ gì! Sọc trắng sọc đen theo hàng ngang.
- Thôi kệ! Như vậy cho nó thời trang '' tông xẹt tông ''.
Nó bước vào nhà tắm tự thư giãn và an ủi mình bằng việc nằm trong bồn nước nóng. Ông trời khóc hoài. ( Mưa hoài ấy). Bước chân loạng choạng nó chóng mặt gục xuống giường. Nó bỗng bật dậy, mở cửa rồi chạy như bay xuống lầu, mặt vui vẻ háo hức, trong đầu chỉ có một nơi, mắt chỉ hướng về một thứ, mở miệng nói đúng một câu:
- Bác ơi! Con ăn được ko?

Câu này thật là súc tích, rất đúng chủ đề. Hắn cũng vừa mới xuống, thấy nó đã vào bàn ăn, thức ăn đã vào miệng một cách nhanh chóng, gọn gàng.
- Ăn từ từ thôi cháu, kẻo nghẹn đấy. Có ai dành ăn với cháu đâu.
Bác quản gia hiền từ nhắc nhở nó. Tay đổ ra dĩa thêm một món trứng. Hắn nhanh nhảu cướp lấy cái trứng mới đổ ra, chọc we^ nó:
- Có con dành ăn với cô ta nè!
Nó phồng má đòi lại hắn cái trứng.
- Trả đây cho tôi!
Cuộc chiến đồ ăn bắt đầu. Căn nhà đồ sộ màu đen đậm như con quái vật nằm im bên góc đường bấy lâu im lặng nay vỡ ra những tiếng cười đùa vui vẻ và trong trẻo.
Hắn bật ti- vi lên, nó thì đã thấm mệt nên ngồi yên uống sữa. Xoảng... Ly sữa vỡ tan, sữa bắn tung tóe, một miếng thủy tinh văng trúng chân nó, máu túa ra, một lúc nhiều, vết đứt khá sâu. Tất cả tại ai?
Trên ti-vi bản tin thông báo rầm rộ nó sẽ đính hôn với một anh chàng gốc Vnam nhưng hiện đang ở đâu đó. Anh chàng ấy được giữ bí mật, địa điểm đã có nhưng ngày giờ thì chưa. Điều quan trọng là cả hai nhà và cả anh chàng kia đều đã đồng ý. Anh ta sẽ về trước ngày đính hôn để dự tệc đính ước sau đó sẽ tới kết hôn.
Nó như ko tin vào những gì mình vừa nghe. Gì đây? Kết hôn. Bạn có biết kết hôn còn đáng sợ hơn là cái chết. Sẽ có những thứ dù bạn chuẩn bị trước nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ vượt qua cả tầm kiểm soát. Hắn lặng người, dường như đã biết trước sự việc này nhưng sao vẫn cảm thấy đau.
Ko gian lắng đọng, ko ai nói gì. Nó lặng lẽ bước lên lầu nhưng rồi cũng khựng lại vì.

- Nghe nói Angel đã bỏ trốn, các vị vẫn chưa tìm được cô ấy. Các vị sẽ nói sao nếu như Angle ko đến dự lễ đính ước?
- Angle nhất định sẽ đến lễ đính ước. Chúng tôi chắc chắn là như vậy.
'' Mẹ '' nó khẳng định như vậy. Thật vậy sao? Họ sẽ làm cách nào? Những câu hỏi tương tự cứ dồi dập quay cuồng trong đầu nó. Nó ko thể thở. Bám chặc lấy thành cầu thang, nó nhắm mắt lại bước nhanh. Thế giới đảo lộn. Nó chóng mặt ko đứng vững.
- Có sao ko?
Một giọng nói trầm ấm vọng lên. Hắn ôm nó từ phía sau, nó giật mình vội đẩy hắn ra, tiến thẳng về phòng:
- Tôi ko sao. Chúc anh ngủ ngon.
Giọng nó run run. Đứng trước cửa, nó cố gắng đút chìa khóa vào ổ, một hay hai chìa, hình ảnh cái chìa khóa nhòe đi, nó cố gắng vịnh vào cửa. Ko được rồi. Cái chìa khóa rớt xuống kéo luôn nó rớt theo. Nhưng chìa khóa thì ko ai đỡ nó thì có hắn đỡ. Ôm chặc nó vào lòng, hắn nghiến răng kìm nén sự tức giận:
- Thế mà cũng cố gượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui