Khác Biệt

Mưa rồi. Mưa to thật. Mưa lạnh thật và cũng buồn thật. Nó thích mưa vì mưa sạch sẽ, mưa sẽ cuốn đi bao buồn phiền. Có phải ko?
Sau khi trở về từ bữa tiệc, trải qua khá nhiều cuộc ẩu đả, nó vẫn nuôi nấn ý nghĩ bỏ trốn. Người hôi như cú thế mà ko tắm. Ngồi ngay lang kang, nó hứng mưa.
Mưa tát vào mặt. Đau thật. Miki kéo nó vào, lúc nãy là mưa tát giờ tới người tát.
Ko một tiếng chát vang lên. Ko gian chỉ nghe tiếng ào ào của mưa. Cho đến khi:
- Tớ chưa chết đâu!
Giọng nói vẫn trong trẻo tinh nghịch như thường. Nó nắm lấy cổ tay Miki lắc lắc, miệng cười tươi. Miki thở nhẹ, lấy tay còn lại kí nó. Nó á lên rồi xoa xoa đầu, ném đạn về phía Miki.

- Cậu định trốn nữa à!
Tiếng Miki cất lên. Nghe thật buồn như đang cầu xin. Nó đặt tay lên vai cô bé, thuyết phục:
- Ở đây ko có tự do. Ko có tự do thì sao tớ sống.
Miki buồn bã nhìn nó, cuối cùng cũng nở nụ cười động viên ủng hộ và chúc may mắn. Nó ôm cô bé rồi phóng ra ban công, '' nhảy lầu tự tử''.
Nói thế thôi chứ lầu hai nhà nó đâu cao lắm. Kinh nghiệm xương máu đầy người. Từng nhảy nhiều nhà với mọi góc độ, chiều cao khác nhau nên nó khá chuyên nghiệp trong vấn đề '' nhảy lầu tự tử ''.
Tình cảnh đâu có cho phép mọi chuyện trở nên quá dễ dàng. Hai ba hàng người mặc áo đen đứng vây đầy cổng ra vào từ trong lẫn ngoài. Mưa xối xả một lúc một to, trắng xoa không gian, nó như bị nuốt chửng.
Đám người hoảng hốt khi thấy cái bóng đen vụt mất. Họ tản nhanh ra tìm chừa khoảng trống vừa đủ cho nó vượt rào. Phóng từ trên cây phóng xuống, con gái của Tazan đã ko thành công cho lắm.
Bịch... đám người vội nhìn vật thể lạ mới lọt xuống. Nó tung chiêu, mở màng cho cuộc đấu tranh giành độc lập và tự do. Cả bọn tá hỏa, chúng ko thấy gì nên đã cầm cậy lẫn gậy quất tứ tung vào cái bóng đen.
Nó dính đòn vì ko đỡ kịp. Một cánh tay đã bị thương, chân bụng và nhiều chỗ khác bắt đầu đau và chảy máu.

Huýt sáo kiu chi viện. Một cách thật thông minh. Đàn chó sau mấy năm tập luyện cũng đã biết nghe lời ra cứu chủ. Miki chạy theo, cô bé nổi khùng quýnh tứ tả vào đám người.
Nó mỉm cười dốc hết sức lết ra khỏi đó. Cả nhà nó quýnh quáng chạy ra. '' Mẹ '' nó à ko cả gia đình nó đều há hốc mồm bàng hoàng với khung cảnh trước mắt. Đống tàn tích do người lẫn chó làm từ cuộc đấu tranh rất chi là ấn tượng. Cuộc khởi nghĩ thắng lợi mở màn cho những rắc rối kế tiếp.
......................................................................................................
Hắn ko về nhà mà cướp xe phi đi. Xuyên qua cơn mưa, đâm đầu về phía trước. Hắn thật ko biết mình đang đi đâu. '' Lọ Lem... Angel...'' Hai cái tên cùng hình ảnh người con gái mới quen biết ùa về trong đầu hắn. Hắn lạc tay lái mém chầu ông bà.
Thắng cái két lại như muốn đứt luôn thắng. Hắn thở dài vì sao mình ra nông nỗi này. Thật tình từ khi gặp nó hắn ko thể ác độc được. Hắn có thể xua đuổi hay tàn nhẫn hơn với nó nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong vắt đen láy của nó thì mọi uất ức hay phiền muộn sự hận thù hay cô độc đều tan biến hết.
Phải chăng ý nghĩa của cái tên Angel cũng giống như chủ của nó? Lọ Lem, cái tên nghe thật lạ, nó ko nhẹ nhàng như Angel nhưng nó bí ẩn. Cũng giống như nó. Ngộ nhỉ.

Bật cười hắn nghĩ sự thú vị ở nó càng lúc càng làm hắn tò mò thêm.
Nó ngồi một xó. Đôi chân rướm máu chi chít những vết xước nhỏ. Rát thật. Nó ôm hai chân cuối đầu xuống. Bắt đầu suy nghĩ mình nên làm gì sau cuộc cách mạng. Nó sẽ ở đâu? Ở nhà Miki thì quá nguy hiểm. Nhà ngoại thì quá xa. Người thì ko có tiền, ăn mặc cứ như đi ăn xin, đầu tóc bù xù, thân thể thì bầm dập. Ko ngờ đại tiểu thư đây lại xuống đời như thế.
Nó khóc không nỗi. Hối hận cũng ko được. Chính nó tự đẩy mình vào hoàn cảnh này mà. Trách ai bây giờ? Nhưng ít nhất bây giờ nó cũng được tự do.
Hắn dừng lại gần một cột đèn. Dựng xe hắn đứng dựa vào cái cột, ngước mặt lên trời, hứng mưa. ( thêm một đứa khùng). Mưa tạt vào mặt. Lạnh thật. Ngó nghiêng ngó dọc xem có ai giống mình ko. Hắn dừng mắt lại khi thấy........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui