Khả Trì Hạ FULL


Châu Dã cả mặt cũng không có cảm xúc gì dao động, cậu nói: “Biết rồi, dì cứ bận việc tiếp đi ạ”.

“Cậu…”.

Châu Dã đứng dậy.

“Cậu về phòng trước đi, không có chuyện gì thì đừng ra”.

36.

Tôi vẫn đứng trước cửa phòng sách.

Cửa không đóng chặt, tiếng trò chuyện bên trong cũng dễ dàng mà lan ra.

“Ba thấy con đúng là ăn mật gấu oai hùm rồi!”.

Giọng ba Châu nặng đi, mang theo phẫn nộ.

Ông giống như là ném cái gì vào bàn, đụng vào li trà sứ bên cạnh, âm thanh rơi vỡ đinh đang.

“Con có biết con làm cái gì không!”.

Mãi một hồi lâu, âm thanh của Châu Dã mới hiện lên.

Cười lạnh, mang theo mấy phần chế giễu.

“Làm sao, có phải sợ bên trong cũng có những chuyện không sạch sẽ của ba à?”.

“Châu Dã” ba Châu nâng cao giọng “Con đang nghĩ con nói chuyện với ai hả!”.

“Đương nhiên là Châu thị ủy công chính liêm minh ạ”.

“Lang kang”.

Tim tôi đập mạnh.

Là tiếng của li trà đập nát xuống đất, nghe thấy tiếng này, lực ra chỉ có lớn không có nhỏ.

“Con muốn đối phó thế nào với tên Vương Hạo kia ba không quản, nhưng con đừng tự cho là mình thông minh đi thu thập những chứng cứ đó, con có biết những đồ vật đó có thể ảnh hưởng đến lợi ích của biết bao nhiêu người, con muốn đập bỏ Vương gia, chính là cùng những người đó đối đầu, ba có thể tra ra là con, con cho là người ta tra không ra sao? Quả là ngu xuẩn cực độ!” ba Châu phẫn nộ sùng sục.

“Đương nhiên ngu xuẩn rồi” Giọng Châu Dã điềm nhiên.

“Con nói cái gì?” ba Châu không dám mà tin.

Châu Dã tiếp tục nói: “Con nói đương nhiên ngu xuẩn rồi, không ngu xuẩn một chút, làm sao những người đó biết con trai Châu thị ủy làm”.

Mày tôi nhăn lại.

Bên trong im lặng đáng sợ.

Giọng của Châu Dã vẫn tiếp tục: “Châu thị ủy, con đường sau này không dễ đi rồi”.

Tim tôi đập mạnh lên, một tia sáng lóe lên trong đầu, hô hấp cũng dồn dập lên—
Li trà đã ném rồi, trên bàn còn cái gì nữa?
Dưới lầu truyền đến tiếng xe.

“Câm miệng—” ba Châu đã không còn kiềm được cơn giận.

Tôi không đợi được nữa, trực tiếp đẩy cửa ra—
“Bác ạ, dì đến rồi”.

Ba Châu với bàn tay đang cầm nghiên mực giữa không trung, thiếu một chút, chỉ thiếu chút thôi, sẽ ném qua mất.

Giọng của tôi vẫn run, lại khôi phục bình thường.

“Bác, dì sắp đến rồi”.

Ba Châu đứng trước mặt tôi một chút, không quay đầu, dưới chân là những mảnh vỡ tan vỡ của li trà.

Ba Châu vẫn chưa tan cơn giận, tấm nghiên mực kia được ném vào một bên trên giá, “Bịch” rơi xuống tấm bảng bằng gỗ, âm thanh lắng đọng.

Đôi mắt tôi run run mà nhắm lại.

Dùng cái này đánh vào người, là sẽ đánh chết người luôn.

“Châu Nhân Hùng, anh muốn làm gì con trai tôi!”.

Mẹ Châu nện đôi giày cao gót lên bậc thang âm thanh rõ ràng, cùng giọng nói sắc bén tai người nghe.

Ba Châu ngồi vào ghế day day trán: “Đi ra, các người đi ra ngoài hết cho tôi!”.

Châu Dã không làm gì, tôi đi tới kéo tay cậu, dùng lực để kéo cậu ra phòng sách.

Tiếng của mẹ Châu vẫn ở đằng sau.

Tôi không quay đầu, kéo người đi một mạch đến cuối hành lang.

Tôi bắt đầu cảm thấy may mắn ban đầu phòng được an bài ở sâu bên trong nhất, cửa đóng lại, tiếng tranh cãi bên trong phòng sách sẽ bị ngăn cách bên ngoài rồi.

Tôi lấy li nước trên bàn, uống mấy ngụm, nhịp tim đập mạnh kịch liệt mới có thể bình thường lại.

Châu Dã sau khi đi vào phòng đứng dựa vào cửa, không nói gì.

Tôi nhìn xuống chỗ khác, mới để ý thấy dưới cổ tay cậu có vết thương.

Chắc là khi li trà rơi xuống các mảnh vỡ bắn vào.

Mở ngăn kéo, tôi lấy miếng băng dán cá nhân đưa cho cậu: “Dán vào đi”.

Châu Dã đưa mắt nhìn tôi.

Ngay khi tôi cho là cậu sẽ không nhận, cậu lại đưa tay với lấy băng dán cá nhân.

Cậu vừa mở ra vừa nói: “Tớ tưởng cậu sẽ trách móc tớ”.

Dán xong chỗ bị thương, khi ấn xuống truyền đến một chút cảm giác đau cắt: “Giống lần trước vậy”.

Tôi nhăn nhẹ mày, nhắm mắt lại.

Châu dã nói về lần mà tôi sau khi vào Châu gia ba Châu và Châu Dã cãi to nhất.

Lần đó dưới cơn nóng giận ba Châu đã ném gạt tàn thuốc vào Châu Dã, nhưng mà Châu Dã lại đứng im không làm gì, may mắn là gạt tàn thuốc chỉ xẹt qua xương mày cậu, không đụng vào đầu.

Mặc dù như vậy nhưng xương mày của Châu Dã lại để lại một vệt vết thương dài, máu chạy xuống, lan hết nửa khuôn mặt, rơi xuống đất tích tích tách tách, trông rất đáng sợ.

Dì giúp việc trong nhà cũng bị dọa sợ, nhanh chóng gọi xe cứu thương.

Tôi ở trong góc nhìn, liền đem khăn lông cho cậu cầm máu, lúc ấn vào mới phát hiện tay vẫn con đang run rẩy.

“Đừng tranh chấp nữa, lần tới đừng tranh chấp nữa”.

Lông mi Châu Dã cũng nhuộm đỏ, cậu xuyên qua lớp lông mi máu đó nhìn tôi, đôi mắt đen như hang tối, một lời cũng không nói, mãi đến lúc bác sĩ đến đưa cậu đi.

Tôi mở mắt ra, cố gắng đem ánh mắt đó để vào sau đầu.

“Cậu cứ ở đây đợi trước đi, đợi họ bình tĩnh lại, cậu hãy đi ra”.

Châu Dã không trả lời, dựa vào cửa ngồi, một chân cong lên, một chân duỗi ra, hơi ngẩng đầu, nhìn quanh canh phòng.

Một chiếc kệ bằng gỗ được đặt dựa vào tường hướng về phía nắng của bệ cửa sổ, không lớn không nhỏ, ba tầng.

Mỗi tầng đều được đặt mấy chậu sen đá, nhỏ nhỏ, rất dễ thương.

Cậu giật giật khóe miệng: “Nếu cậu mà không đến, nơi này chắc sẽ là phòng kho”.

Loại mà khi cậu còn nhỏ, một phòng kho bảo vệ cậu trong những tiếng tranh cãi vô tận, lại hoang vắng, không có ý nghĩa gì.

Tôi mấp mấp môi, đi đến ngồi xuống trước cậu: “Châu Dã, chuyện của Vương Hạo, cảm ơn cậu”.

Ánh mắt của cậu lại đặt vào người tôi.

“Nhưng cơ thể chính là của cậu, có một số chuyện…phải đợi đến đi đủ năng lực chịu đựng mới nên làm, nếu không cậu nghĩ là đó trừng phạt người đó, nhưng bản thân cậu cũng bị thương”.

Đôi mắt đen dưới tóc mái của Châu Dã nhìn chằm chằm tôi, tôi lại nhớ đến đôi mắt đen đốt người trong màu đỏ của máu.

Mãi một hồi, cậu thu mắt lại trước.

“Tớ nói với cậu một chuyện nghe rất ngu được không, tên nhóc Lục Thâm đó than bên tai của tớ rằng, cậu nói hai người chúng ta đã được sắp xếp, ngay trong tiểu thuyết, đã định là bên nhau”.

“Nghe rất ngu, đúng không?”.

37.

Sắp vào đông rồi, thời tiết cũng dần chuyển lạnh.

Sau khi vào 12 các bài thi cũng dày đặc lên.

Châu gia so với lúc trước lại càng lạnh lẽo, từ khi chuyện lần trước đến nay, ba Châu gần như là không về qua Châu gia.

Ngày ngày cứ thế trôi qua.

Điều duy nhất không giống là có hôm đang đi trên hành lang lấy nước, đụng phải Ôn Loan đang đi đến, khuôn mặt của cô nhìn không được tốt lắm, hốc mắt còn đỏ đỏ.

“Làm sao đó” đằng sau có người khoác lấy, bạn cùng bàn cầm li nước dựa vào, “Cậu ấy làm chuyện xấu bị nam chính cảnh cáo à?”.

Tôi nhớ lại đêm đó bị Vương Hạo chặn lấy có nhìn thấy một chiếc váy tím.

Ôn Loan vội vàng đi qua người tôi, nhìn qua thấy Châu Dã cũng trên hành lang.

Tôi giật mắt, nhìn qua bạn cùng bàn.

Từ lần mà cô vô tình nói đùa tôi giống như nữ chính truyện ngược, Châu Dã cũng bị gọi thành nam chính.

Cô bị tôi nhìn đến dựng lông tơ: “Cậu làm gì, tớ không bán thân”.


Tôi nhìn qua cô, ánh mắt sâu thêm: “Xuyên sách à? Hay mang theo hệ thống?”.

Bạn cùng bàn ngẩn ra, ngay lập tức đẩy tôi ra: “Cậu bị bệnh à, đọc tiểu thuyết nhiều đọc khùng luôn rồi”.

Tôi cười lên, đóng nắp li lại.

“Giỡn cậu thôi”.

Vốn tưởng đó chỉ là một khúc nhạc đệm, nhưng mấy ngày tiếp, Ôn Loan quả thực là không đi cùng Châu Dã nữa.

Châu Dã vẫn như lúc trước, chỉ là mấy bài thi gần đây thành tích lên tốc độ nhanh.

Nhưng mà tôi cũng không đi tìm hiểu bên trong đã xảy ra chuyện gì, bởi vì trạng thái thi thử gần đây không tốt, có nhiều môn lại mất điểm ở câu hỏi đơn giản.

Buổi tối sau tiết tự học đó, khi mà tôi về Châu gia, đụng ba Châu đang đi ra.

Tôi ngẩn ra, nhưng vẫn chào hỏi: “Bác Châu”.

Sắc mặt ba Châu mệt mỏi, nhìn tôi gật đầu, đi được hai bước đột nhiên nhớ đến gì đó: “Chu Hạ”.

Tôi nghi hoặc quay đầu.

“Con hãy để ý chừng mực chút”.

Tôi ngẩn ra.

Xe của ba Châu đã ra đến trước cửa rồi.

“Cuộc đời của A Dã vốn đã được sắp xếp hết rồi, con là đứa trẻ thông minh, chuyện ngu xuẩn lần trước, bác không muốn xảy ra thêm nữa”.

Khuôn mặt tôi hơi trắng.

Ba Châu ngồi vào trong xe, hạ kính cửa sổ xe, nói một câu cuối cùng.

“Chu Hạ, con phải nhớ kĩ, Châu gia đối với con là có ân”.


Viết xong phần cuối của bài thi, tôi dụi dụi mắt, ngồi trên ghế mà đột nhiên ngẩn ra.

Điện thoại có tin nhắn chưa đọc, là của Trì Chi gửi—
“Nhớ ăn cơm đúng giờ”.

Là một tấm biểu cảm của Li Nô.

Tôi bật cười, đột nhiên, ma xui quỷ khiến lại bấm gọi điện, nhưng khi tỉnh táo lại thì đã muộn, tay chân cuốn cuồn mà hủy—
“Alo?”.

Điện thoại được kết nối rồi.

“Làm sao vậy” giọng của Trì Chi đầu dây bên kia nhẹ nhàng, hỏi xong đột nhiên ho lên hai tiếng.

Tôi nhăn nhẹ mày, có chút gấp: “Cậu không khỏe hả”.

“Không gì, mấy hôm trước trời có chút lạnh” Trì Chi đá qua cái khác “Cậu sao chưa ngủ vậy?”.

Điện thoại ngay bên tai, tôi lại có chút lúng túng: “Ừm…có câu toán không biết giải”.

“Trong sách đúng không” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng lục lọi “Trang mấy đó?”.

“Trang 56 đi” tôi mê mang mà nói đại.

Người bên đó dừng lại, lại hỏi: “Câu đề là tiết diện hình nón hả?”.

“Ừm”.

“Đã biết tiêu điểm của elip là F(1,0)! ” Cậu đọc xong đề bài “Dạng câu này thường hay gặp, còn nhớ công thức không?”.

“Ừm”.

“Vậy trước tiên áp dụng công thức, tìm ra a…” giọng nói kiên nhẫn “! từ đó mà phương trình tiêu chuẩn của hình tròn cũng ra, hiểu chưa đó?”.

“Ừm”.

Bên kia im lặng, rồi lại nhẹ giọng hỏi: “Còn không?”.

“Còn, toán thật phiền”.

“Ừm, tớ biết”.

“Hóa học thật phiền”.

“Ừm, tớ biết”.

“Vật lí cũng thật phiền”.

“Ừm, tớ biết”.

“! Tớ muốn gặp cậu”.

“Ừm” người ở đầu bên kia điện thoại cười “Tớ biết”.

Như là đang sợ tôi không nghe thấy, cậu lại thành thành thật thật nói lại lần.

“Tớ biết mà”.

Tôi đột nhiên không còn gì để nói, cầm điện thoại mà nằm sấp lên bàn.

Cửa sổ hơi hé, gió thổi vào, cứ vậy mà thổi vào, thổi lên mặt sự lạnh lạnh mát mát.

“Có muốn mở video không, tớ nhìn cậu đi ngủ?”.

Tôi nghĩ một chút về cảnh đó, quả quyết mà lắc đầu: “Không cần, rất kì”.

Người bên kia điện thoại bị chọc cười.

“Muốn ăn bánh hoa không?”.

“Muốn ăn là có hả?”.

“Muốn ăn là có”.

Tôi nhìn thời gian, ngồi dậy: “Được, tớ đi ngủ đây”.

“Ừm” giọng của Trì Chi vẫn rất nhẹ nhàng, còn mang theo ý cười: “Ngủ đi, ngủ một giấc ngon”.

Tôi tắt điện thoại, chuẩn bị lên giường.

Đột nhiên nhớ đến cái gì, chạy đến mở cuốn sách trên bàn, lật đến trang 56—
Đó là một trang về chương học bài mục, ngoài tiêu đề, cái gì cũng không có.

38.

Ngày thứ hai khi đang chuẩn bị vào cổng trường, có người gọi tôi lại.

“Chu Hạ”.

Tôi quay đầu, là chú đi cùng Trì Chi buổi triển lãm văn hóa, sau đó có gặp qua vài lần khi đến Sầm gia.

“Chú Lưu?”.

Chú ấy cầm theo một hộp bánh hoa.

Tôi nhìn về phía sau của chú.

“Trì Chi không đến” chú ấy nhìn ra tâm tư của tôi, cười lên, “Cậu ấy nhờ chú mang cái này đến cho con”.

Tôi tiếp lấy, nghĩ ngợi chút, vẫn không nhịn được mà lo lắng hỏi rằng: “Tối qua khi gọi điện thoại, con nghe thấy Trì Chi có chút ho khan, cậu ấy ổn không ạ?”.

Chú Lưu: “Bệnh căn của Trì Chi chính là do khi còn nhỏ vào lúc trời đông lạnh để lại, cho nên mỗi năm khi đến đông sẽ có chút bệnh vặt, uống thuốc sẽ tốt hơn thôi, con không cần quá lo lắng”.

Có lẽ nhìn thấy tôi vẫn còn chút lo lắng, chú Lưu nói tiếp: “Trì Chi còn nói với Chú nói lại với con, hãy chuẩn bị thi cho tốt, thi xong cậu ấy có đồ tặng cho con”.

“Dạ? Đồ gì vậy ạ?”.

“Cái này con phải hỏi cậu ấy rồi”.

Sau khi đưa xong, chú Lưu nhìn thời gian: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm”.

Tôi gật gật đầu: “Dạ”.


Tuần gần tới kì thi cuối kì, đại khái là bởi vì có học sinh do áp lực học tập mà hạ đường huyết ngất xỉu, trường học đột nhiên yêu cầu các khối đều phải đi tập thể dục rèn luyện thân thể, đã vậy có sắp xếp hẳn thời gian.

“Cái trường này sao cứ nghĩ là làm vậy” bạn cùng bàn ngồi bên tôi ngáp lên.

Khi đến chỗ tập thì học sinh có người đang tập, nhưng đa phần đều ngồi trong đám đông nói chuyện.

Còn có một nhóm, là đi xung quanh đánh bóng rổ.

Ví dụ như một nhóm người tụ lại đông đảo.

“Nếu trong học tập mà cũng chăm chỉ như vậy, chủ nhiệm có mơ chắc cũng bật cười mà dậy” bạn cùng bàn đang định lấy đọc cuốn thơ cổ, kết quả bây giờ lại đóng trang đọc dở lại đặt trên đùi đến giờ vẫn chưa đụng qua.

Tôi có chút nhăn mày, còn chưa kịp suy nghĩ kĩ gì, trên sân lại đột nhiên truyền đến tiếng vang nặng nề, hình như có người té, còn có tiếng la lên ngoài sân.

Chỉ thấy Lục Thâm ném bóng đi, chạy lên nắm lấy cổ áo đối phương, không nói mấy câu đối phương đã động thủ.

Cả sân rồi hết lên.

“Đừng đánh nữa đừng đánh nữa!”.

“Có người chịu thương rồi mau gọi phòng y tế”.


Bạn cùng bàn có chút chưa kịp phản ứng: “Người bị té đó…là Châu Dã đúng không?”.

Tôi nhăn mày, đứng dậy đi về phía sân dưới.

“Này!” Bạn cùng bàn vội vàng đuổi theo.

Người bao lấy trong ngoài, may mắn là người bị thương đã được đưa ra khỏi sân chính, đang dựa vào sân ngoài.

Châu Dã co chân lại, chán lấm tấm mồ hôi.

“Haizz, bị thương ở chân rồi, nhìn là thấy khá nặng” bạn cùng bàn đuổi qua đây “Tớ đã nói nhóm người đó chắc chắn không có lòng tốt gì mà”.

Giống như cảm nhận được, Châu Dã đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu thở dốc mấy hơi, ánh mắt sâu thẳm.

Bên cạnh có bóng người vội vàng chạy qua: “A Dã!”.

Ôn Loan lo lắng mà chạy lên: “A Dã cậu sao không, không có gì chứ?”.

Ánh mắt Châu Dã không chuyển.

Phía cửa phòng thể thao có tiếng trách phạt: “Các cậu đang làm gì, dừng tay lại hết cho thầy!”.

Là chủ nhiệm giáo vụ.

Thầy còn dẫn theo mấy thầy ở đằng sau đang vội vàng chạy đến.

Tôi nhanh chân tiến lên: “Thầy ơi, là học sinh lớp mười động tay trước”.

Bạn cùng bàn tiếp tục: “Đúng ạ đúng ạ, em cũng nhìn thấy ạ”.

Chủ nhiệm giáo vụ nâng kính lên, nhìn tôi, lại nhìn qua Châu Dã bị thương: “Biết rồi, các em về lớp trước tiên đi”.

Nói xong liền nghiêm nghị đi qua chỗ nhóm người động thủ đang bị giữ lại.

Thấy tôi sắp đi về lớp học, bạn cùng bàn có chút kinh ngạc: “Cậu không đi xem xem hả?”.

Tôi biết người cậu nói là ai, cũng biết ánh mắt phía sau luôn nhìn mình, nhưng vẫn đi về cửa.

“Không đâu, người đã đủ đông rồi, chúng ta ở đó cũng không phụ được gì”.


Việc xử lí rất nhanh đã có kết quả, người lớp mười cố ý gây hấn, thêm việc động thủ trước cũng đã là điểm trừ lớn.

Chân của Châu Dã bị gãy xương nhẹ, vì để bảo đảm nên bó bột, nhưng mà bởi vì không tiện di chuyển, chỉ có thể nghỉ ở nhà, không tham gia được kì thi cuối kì.

Tôi hôm đi thi có gặp Lục Thâm trong cùng phòng thi, trên mặt cậu cậu cũng bị thương, nhưng chỉ ngoài da, rất nhanh sẽ hồi phục.

“Kì Trì cũng bị thương hả?”.

Hôm đó Kì Trì chắc là cũng đi đến kéo đánh.

“Cậu ấy không sao” Lục Thâm nói “A Dã có sao không?”.

Tôi hơi ngẩn ra, ngay tức thì nói: “Chắc là không có quá nặng, cậu ấy vừa từ bệnh viện về nhà rồi”.

Sắp đến kì thi cuối kì, việc học hành rất nặng, Châu Dã mấy hôm trước đều ở bệnh viện, cũng chỉ mới về nhà hai hôm nay, tôi lại chưa đi xem qua cậu.

Lục Thâm: “Được rồi, tớ thi xong sẽ qua xem cậu ấy”.

Tôi gật gật đầu, đi vào phòng thi.

39.

Sau kì thi cuối kì, Thanh thị đã rơi tuyết liên tục mấy hôm.

Tết năm nay so với năm trước có chút sớm, ba Châu cho người dẫn tôi và Châu Dã đến nhà tổ của Châu gia ở Thanh Thủy Trấn.

Phia Tây vườn văn vật bên kia cũng đã hoàn thiện tu sửa, mấy ngày trước ông cụ Thôi mang theo Trì Chi đến thủ đô, đến nay vẫn chưa về.

Hiếm có khi tôi đến mà họ không có ở.

Tôi ở nhà tổ của Châu gia mấy ngày, nhưng đa số đều ở trong phòng, đây cũng là việc tôi đã quen rồi.

Con cháu của Châu gia đều đến đông đủ, tất cả đang trong phòng Châu Dã mà đùa giỡn.

Cũng không biết có phải thời gian đã bị sai ở đâu, từ sau khi Châu Dã té bị thương ở đùi tôi và cậu cũng chưa từng chân chính mà gặp qua.

Sắp đến đêm giao thừa rồi, Lục Thâm cũng trở về Thanh Thủy Trấn, nhắn tin kêu tôi xuống dưới lầu.

Tôi biết chắc chắn cậu đã gọi Châu Dã, còn cố ý ra sớm chút để tránh đụng nhau ở bậc thang.

Ai ngờ lúc mở cửa thì lại đụng rồi.

Chân của Châu Dã đã không cần bó bột, nhưng khi đi vẫn phải dùng sức, lúc ra đã thấy cậu dựa vào tường mà đi.

“! ”.

Đưa mắt nhìn nhau, có chút im lặng.

“Làm sao vậy, chân đỡ hơn chưa?” tôi mở miệng trước.

Chân của Châu Dã bị thương là chân phải, tay trái nắm lấy tường nhìn tôi: “Cậu không phải nhìn thấy rồi sao?”.

“! Cần tớ đỡ không?”.

“Cậu nói xem?” cằm cậu chỉ chỉ về cầu thang ngay trước.

“! ” nhìn nhầm sao, cứ cảm thấy Châu Dã như là mang theo chút giận dỗi.

Tôi đi qua, cánh tay cậu đưa ra, nửa người đè vào, tôi thiếu chút là không đứng vững.

Cánh tay Châu Dã nắm chặt, giữ cho tôi đứng vững.

Nhưng lực giữ này khi đi xuống hết lầu cũng không giảm bớt, tôi có chút không tự nhiên mà muốn đứng xa ra, không muốn đứng quá gần cậu.

Nhưng khi tôi vừa định ra, Châu Dã lại nắm chặt hơn.

“Cậu…” tôi vừa muốn mở miệng, câu nói liền bị chặn.

“Khi đó rõ ràng cậu cũng thấy rồi, tại sao lại không đến?”.

Tôi nhất thời ngẩn ra, liền nhớ ra cậu nói lúc chân cậu bị thương.

“! không phải đã có người đến rồi sao, người đông cũng không giúp được gì”.

Cậu cúi đầu, ánh mắt từ trên nhìn xuống, cứ vậy mà nhìn.

Đột nhiên cậu giật giật khóe môi: “Nhưng sau khi đó, cậu cũng chưa có hỏi qua tớ”.

“Bận như vậy sao, Chu học bá”.

Tôi đến mắt cũng ngơ ra, Châu Dã trước đến nay chưa từng gọi tôi như vậy, nghe lại thấy rõ ý chế giễu.

“Chu học bá! A Dã!”.

Lục Thâm từ phòng khách nhìn thấy chúng tôi, đi lẹ mấy bước tới, thay tôi đỡ lấy Châu Dã.

“Tớ cho Chu học bá!”.

Lực đạo ở bên cạnh không còn.

Châu Dã lạnh mặt, cứ vậy mà được Lục Thâm đỡ lấy.

Đi đến phòng khách, tôi mới phát hiện Ôn Loan cũng đến rồi.

Từ sau lần mà Châu Dã tìm cô, trạng thái của cô cũng không tốt lắm, bây giờ trông đã hồi phục không ít.

“A Dã, chân đã đỡ chưa?”.

Châu Dã nhìn qua cô: “Cũng đỡ”.

Sau khi ngồi xuống sofa, liền hỏi Lục Thâm: “Cho nên cậu gọi nhiều người đến vậy để làm gì?”.

Lục Thâm từ trong khay đồ lấy ra quả nho, ngồi xuống sofa: “Haizz, tớ thấy không phải sắp giao thừa rồi mà, nên kiếm các cậu đi dạo dạo, ai lại biết hôm nay đến lại thấy, cậu đến xuống cầu thang cũng khó khăn như vậy”.

Chắc là do nho chua, Lục Thâm ăn xong quả cũng không lấy ăn tiếp: “A Trì không ở đây, cậu cũng không ra kia, nếu không, chúng ta gọi thêm vài người đến nhà cậu chơi”.

Nghe đến đây, tôi ở trong lòng cũng đã âm thầm tính xong lí do về phòng.

Ai lại nghĩ đến Ôn Loan đột nhiên nói: “Tớ có chút đồ phải mua, Chu Hạ, cậu có thể cùng tớ đi dạo dạo không?”.

Tôi ngẩn ra.

Châu Dã nghe xong nhăn mày, nhìn về Ôn Loan: “Cậu cần mua gì?”.

Ôn Loan khuôn mặt trắng lên, miễn cưỡng cười với tôi: “Một chút đồ, tớ chỉ muốn cùng cậu đi dạo mà thôi, được không?”.

Tôi nhìn cô, suy nghĩ một hồi.

“! Đi thôi”.


Tuy vẫn chưa đến Tết, nhưng không khí của Tết đều nồng đậm khắp các con phố ngõ hẻm.

Các hàng quán viết câu đối lên giá treo, bày đồ Tết ra trước quầy bán.


Đèn lòng đỏ treo đầy hết phố, tuy là trời đông, nhưng người đi trên phố tấp nập đều là không khí khói lửa của thị trấn.

Ôn Loan qua loa đi đến một quầy hàng mua chút bánh Tết, còn hỏi tôi: “Cậu có muốn ăn không?”.

Tôi lắc lắc đầu, ngừng vài giây, nói: “Cậu có lời gì thì nói đi”.

Ôn Loan đem bánh Tết bốc hơi nóng gói lại, cất vào trong lòng, đi vài bước, mới đột nhiên nói: “Xin lỗi”.

Chân tôi dừng bước.

Ôn Loan tiếp tục nói: “Cậu chắc biết chuyện tớ nói là chuyện nào nhỉ”.

“Cậu xin lỗi đều dùng thái độ này à?” tôi nhàn nhạt đáp.

Ôn Loan nắm chặt lấy túi giấy: “Đúng, tớ thừa nhận, tớ ghen tị cậu, tớ và họ từ bé đã cùng nhau lớn lên, rõ ràng cậu mới là người đến sau, nhưng dựa vào đâu họ lại đối tốt với cậu như vậy, lại còn trước mặt tớ bảo vệ cậu”.

“Đặc biệt là A Dã, cậu ấy từ nhỏ tính cách đã cứng rắn, lời ai nói cũng không nghe, ai đụng vào cậu ấy, cậu ấy nhất định không để người đó dễ chịu”.

“Nhưng mà lần này tớ trở về, Vương Hạo mấy lần trước mặt cậu ấy gây hấn cậu ấy, đến nỗi còn động tay, cậu ấy cũng không trả thù, còn để cho bản thân ăn đắng không công” Ôn Loan nhìn tôi, ngữ khí có chút kích động “A Dã trước đó không phải như vậy, đây căn bản không giống cậu ấy!”.

“! Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”.

“Cậu không biết sao” Ôn Loan nhìn tôi “Cậu ấy là bởi vì cậu mới biến trở thành như vậy”.

Không khí đầu phố của mùa đông còn thổi theo gió lạnh thật sự là có chút lạnh lẽo, tôi bắt đầu có chút hối hận lúc đi ra không mang theo quàng cổ.

Kéo áo khoác lên che kín thêm: “Cho nên, cậu là vì cậu ấy đòi công bằng?”.

“Chu Hạ, Châu gia cho cậu điều kiện tốt như vậy, A Dã còn vì cậu mà làm nhiều việc như này, cậu dựa vào cái gì mà lại—”
“Ôn Loan” tôi cắt ngang cô “Cậu không cảm thấy cậu rất buồn cười sao?”.

Ôn Loan ngẩn ra.

“Châu Dã là giúp tớ, cậu ấy hiện tại bị thương là bởi vì giúp tớ mà đụng phải chuyện phiền phức, nhưng mà cậu so với ai rõ ràng hơn, là cậu trước tiên để Vương Hạo dẫn người lên lầu”.

Ôn Loan cầm túi giấy trong tay bóp đến phát thành tiếng nhàu nhĩ.

Tôi lạnh lùng nhìn về cô, câu nói của ba Châu cứ như lại lặp lại trong tai tôi: Chu Hạ, Châu gia đối với con là có ân.

Nhắm mắt lại, tôi thở hơi dài, “Châu gia cứu trợ tớ, nhưng cậu có nghiêm túc suy nghĩ qua, Châu gia có hay không vì điều này mà đạt được cái mình muốn?”.

Thế gia danh lưu chỉ làm những việc mà có lợi.

“Tớ sẽ không thích Châu Dã, cũng chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với Châu gia, đừng mượn ân tình đó mà lấn tới tớ, càng không nên lợi dụng sự áy náy của một người”.

“Cậu đứng ở lập trường chính mình, vốn đã không có tư cách nói lời này”.

40.

Ngày giao thừa, sân nhà của Châu gia đã được bắt đầu bố trí từ sáng sớm.

Thường là giờ này, người Châu gia đều đông đủ cả rồi, nhưng năm nay điều kì lạ là, vợ chồng Châu gia vẫn chưa về.

Cùng bận cả một buổi chiều, tôi nhìn qua điện thoại, Trì Chi nói cậu và ông cụ Thôi bay về vào ngày mai, chắc ngày mai mới về đến.

Nói không thất vọng là giả.

Ăn xong bữa tối, già trẻ lớn bé Châu gia tụ lại ở trong phòng, vui vẻ cười đùa không ngừng.

Châu lão thái thái đang phát quà giao thừa cho con cháu.

Đó là tập tục của Thanh Thủy Trấn, bên ngoài là bao lì xì đỏ, bên trong đặt vào miếng bình an phúc, mỗi người một cái, ngụ ý bình an vui vẻ.

Tôi nhìn cả nhà vui vẻ náo nhiệt, vô ý thức mà vuốt vuốt sợi dây đỏ trên cổ tay, nhìn qua thời gian, định nhân lúc không ai chú ý thì ra khỏi nhà.

Tôi không chú ý đến Châu Dã đi theo sau với chiếc bao lì đỏ nhỏ, nhẹ nhàng bước ra cửa.

Người đi bộ qua lại trên phố đá xanh, lối đi dạo của nhà hàng gần sông được bao phủ bởi những chuỗi lồng đèn treo màu đỏ, phản chiếu trên mặt nước sông, lấp lấp lánh lánh.

Chùa Thanh An nằm ở lưng chừng núi phía nam Thanh Thủy Trấn, dọc đường có rất nhiều người đi cầu phúc.

Bậc thang đi lên chùa cứ cách mỗi đoạn là có đèn đường, nhìn từ dưới lên, đêm tối chùa ngọc, đèn chiếu thang đi, hướng leo lên phía núi.

Theo dòng người, tôi vô tình ngước mắt lên, lại nhìn thấy người đang đợi trước thềm đá.

Mái tóc đen phủ vài hạt tuyết mịn, đôi mắt trong veo ẩm ướt.

“Trì Chi?”.

Tôi dừng ba giây, ngay tức thời chạy qua, nhảy lên vào lòng cậu.

“Cậu không phải nói không kịp để đi về sao?”.

Trì Chi đưa tay ra thắt lại chiếc khăn quàng của tôi bởi vì nhảy lên mà lỏng ra, cười nhìn tôi: “Cho cậu kinh hỉ đó, vui không?”.

Đầu tôi gần như lún vào trong khăn quàng, lộ ra hai mắt trừng trừng nhìn cậu.

"Vui, thật đó, tớ không lừa cậu đâu, tớ sắp vui chết mất, bây giờ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của tớ".

Trì Chi nắm tay tôi: "Đợi chút sẽ vui hơn".

Nhiệt độ trong tay tôi ấm áp, tôi hỏi cậu: “Làm sao cậu biết tớ sẽ tới đây?”.

“Đi lên đi,” cậu cười kéo tôi lên bậc đá, “Lên rồi sẽ biết”.


Lịch sử của chùa Thanh An cũng lâu đời như lịch sử của Thanh Thủy Trấn, là ngôi chùa có tuổi đời hàng thế kỉ.

Đi thẳng lên các bậc đá, sẽ đến cổng chính của chùa Thanh An.

Bây giờ cửa chùa đã rộng mở, những nén hương đang cuộn tròn từ lư hương bốn góc thắt đai đỏ đặt trước sảnh, trong và ngoài chùa đã có rất nhiều người thành kính quỳ xuống khấn bái.

Trì Chi dẫn tôi đi dạo trong chùa, vòng qua sảnh trước, đến một nơi mà tôi đã quá quen thuộc.

Đây là nơi dành cho cầu trường sinh kết, ba năm trước bắt đầu, tôi hầu như mỗi năm đều đến đây.

Tối nay tôi cũng đến để trả nguyện.

"Có đôi khi tớ nghĩ, nếu như biết cậu ba năm trước đã tới Thanh Thủy Trấn thì tốt rồi".

Ba năm trước?
Tôi ngẩn người một lúc, rồi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu.

“Cậu, cậu có phải là…… Còn nhớ rõ ba năm trước xảy ra chuyện ở huyện Vu sao?”.

Trì Chi nhẹ gật đầu: "Khi cậu tìm Li Nô dùm tớ, tớ đã nhận ra cậu rồi”.

Tôi còn có chút ngẩn người: “Tớ cho là cậu không nhớ rồi…”.

“Khi đó tớ còn thử hỏi thăm cậu, có biết tớ là ai không, nhưng cậu chỉ nói tớ là tiểu thiếu gia của Sầm gia, tớ còn cho là cậu đã không nhớ nổi chuyện này rồi”.

Trì Chi cười, lại cúi đầu nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay của tôi.

“Tớ lúc trước có để ý thấy cậu đeo trường sinh kết, trên đó đã có ba kết, tớ khi đó còn chưa xác định có phải là vì tớ mà cầu, nhưng mà sau đó à…tớ đã xác định rồi”.

Nói xong câu này, đôi mắt cậu sáng long lanh, còn mang chút đắc ý.

“Cho nên, tớ cũng muốn vì cậu mà cầu một chiếc, việc tốt phải có đôi chứ”.

Có tiểu sư phụ đi đến: “Hai vị là muốn cầu trường sinh kết đúng không?”.

Đợi khi nhìn rõ người, tiểu sư phụ cũng nhận ra tôi, nhưng tôi không ngờ người cũng nhận ra Trì Chi.

“Sầm tiểu thiếu gia lâu rồi không gặp”.

Trì Chi thấy tôi không hiểu, liền giải thích: “Tớ lúc mới sinh ra cơ thể đã không tốt, cho nên bà cố của tớ sau khi tớ sinh ra đã đến chùa Thanh An cầu trường sinh kết, sau đó tớ lớn lên, mỗi năm đều cùng bà đến trả nguyện, cho đến ba năm trước bà qua đời, thêm một chút chuyện vặt, tớ cũng không còn đến qua nữa”.

Thì ra là như vậy.

Tiểu sư phụ nhìn qua chúng tôi, đột nhiên cười nói: “Hai vị thực là có duyên, Sầm lão phu nhân tuy rằng ba năm trước đã qua đời, nhưng lại có người vì cậu năm đó mà cầu trường sinh kết, cứ vậy mà tiếp tục, xem ra Sầm tiểu thiếu gia đã định là người mang theo phúc khí trên mình”.

Trì Chi quay đầu nhìn tôi, cười lên: “Quả là như vậy”.

“Vậy trước mời cậu vào điện, tôi đi chỗ sư phụ lấy trường sinh kết cho cậu” tiểu sư phụ cũng ngay sau đó quay qua tôi “Trường sinh kết của cô cũng đưa cho tôi đi, tôi đem qua chỗ sư phụ để người kết thêm một kết”.

“Được, làm phiền rồi”.

Tôi tháo sợi dây đỏ trên cổ tay đưa cho ngài ấy.

Trong điện tượng thần tĩnh lặng, bốn phía cung hương hỏa.

Thiếu niên thành kính khấn nguyện, sườn mặt phản chiếu màu vàng ấm của ánh nến như ngọc.

“Nguyện Chu Hạ mãi mãi bình an, đời đời vô lo”.

Đôi mắt cậu, nhìn về tôi.

Tôi đón lấy ánh mắt của cậu.

“Nguyện Trì Chi mãi mãi bình an, đời đời vô lo”.

Nhìn nhau bật cười.


“Bây giờ coi như là một đôi rồi”.

Trì Chi ngồi trên ghế bằng đá, đưa cổ tay đeo sợi dây đỏ đặt cùng một chỗ với của tôi, ánh mắt vui vẻ.

Tôi cũng cười, đột nhiên nhớ đến cái gì: “Chú Lưu nói tớ thi xong cậu sẽ có đồ tặng cho tớ, đừng nói là cái này nha?”.

“Vậy cậu còn muốn gì?”.

Trì Chi cười đến sủng nịch, nốt ruồi đen dưới mắt lại bắt đầu quyến rũ người khác.

Tôi đảo đảo mắt, lòng ác trồi lên: “Cậu nhắm mắt lại đi”.

Trì Chi ngẩng ra, lập tức đôi mắt thâm sâu: “Cậu không lẽ là muốn hôn tớ?”.

“Cậu nói xem, tớ đếm ba hai một cậu nhắm mắt lại” tôi ngẩng đầu nhìn cậu “ba hai một!”.

Cậu mang đầy ý cười, nhưng lại không nhắm mắt.

“Sao cậu không nhắm mắt?”.

“Tớ đã nói sẽ dính lấy cậu, cậu đếm ba giây nếu tớ lại nhắm mắt, tớ sẽ rất mất mặt”.

Trì Chi đôi mắt hiện lên sự dí dỏm.

“Nói sao đây, hay là mười giây đi?”.

“Được, vậy tớ đếm mười giây” tôi nhanh chóng đếm hết con số “Mười chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một!”.

Trì Chi ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại.

Tôi đứng dậy, cúi người dịu dàng hôn lên nốt ruồi lệ dưới mắt của cậu.

Vừa chạm liền đi.

“Xong rồi”.

Trì Chi giữ im hai giây, mở mắt: “Chỉ vậy?”.


“Đúng đó” lần này đến lượt tôi dí dỏm nhìn cậu “Cậu nói không phải muốn dính lấy tớ sao, tớ để cậu tiếp tục dính lấy”.

Cậu phá lên cười.

Chắc là do đêm lạnh giao thừa, tôi và Trì Chi cũng không tìm hiểu nguyên nhân của đôi tai đỏ bừng, hay là bởi vì nguyên nhân khác.

Hoặc là cũng bởi vì đêm hôm đó đã quá vui một cách đột nhiên, đến cả tôi cũng không nghĩ đến, sẽ có người đi theo tôi cả đoạn đường.


“Xin lỗi”.

Người trong góc mặc chiến áo khoác màu đen, cùng với đêm tối như hòa vào nhau, người đi đường nhất thời không chú ý mà đụng phải thấy người đó không nói gì thì liền rời đi.

Trong túi điện thoại đột nhiên vang lên, cậu lấy ra nghe máy.

Không biết người bên kia điện thoại nói cái gì, im lặng mãi lâu, cậu đột nhiên cười lạnh mà nói.

“Các người thật biết chọn thời gian”.

Cầm điện thoại mặc kệ người bên kia định nói tiếp cái gì, nhanh chóng tắt máy.

Nhìn hai người ngồi ở trên chiếc ghế bằng đá không xa, quay người rời đi.

41.

Người Châu gia có thói quen đón giao thừa, bây giờ chắc đang ở phòng ngoài.

Tôi suy nghĩ định sẽ đi từ cửa sau vào, vừa đẩy cửa ra, đã thấy người dựa vào tường, còn có mùi thuốc lá rất nồng.

“Châu Dã?”.

Cậu để tay cầm đốm lửa nhỏ xuống.

Tôi kinh ngạc, Châu Dã thích thu thập bật lửa, nhưng trước giờ chưa hút qua thuốc.

Tôi nhìn đống gạt tàn thuốc bên dưới chân của cậu—
Có lẽ là do chưa hút trước mắt tôi thôi.

Tôi nhìn cậu, mở mở miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, định là rời đi.

“Chu Hạ”.

Châu Dã mở miệng gọi lại.

Cậu nói: “Họ sắp li hôn rồi”.

Chân tôi dừng lại.

Không chỉ tên gọi họ, nhưng tôi biết cậu nói đến ai.

Quay đầu lại: “Sao lại vào lúc này…Châu lão thái thái có biết không?”.

Châu Dã nhìn tôi, cười lên.

“Chu Hạ, cậu sao không hỏi cảm giác của tớ?”.

Châu Dã ánh mắt thay đổi, sắc bén lại lạnh lùng.

Cậu đem thuốc trên tay ném đi, bước về phía tôi mà ép.

“Tớ bị thương thành như kia cũng không hỏi, họ li hôn cũng không hỏi, cậu không phải giỏi nhất là ra vẻ người tốt à, làm sao, làm sao bây giờ giả vờ một chút cũng không nguyện ý giả vờ nữa rồi?”.

Tội bị cậu ép lùi về sau, lưng dựa vào tường, cậu đứng gần tôi, mắt nhìn vào nhau.

Có lúc tôi cứ nghĩ là đang trở về cái đêm ba năm trước cậu chống tôi vào tường, ánh mắt hận hận nhìn tôi.

Chỉ là ánh mắt cậu hiện tại ngoài sự lạnh lẽo ra, còn có một chút yếu đuối khó phát hiện.

Chỉ còn lại tiếng hít thở hai bên, sự yếu đuối càng lúc càng lớn, cho đến khi hốc mắt cậu đỏ dần lên.

Cậu dời ánh mắt đi, rơi xuống cổ tay của tôi: “Cái gì c*t ch* tiền duyên!”.

Tôi vô thức đưa cổ tay ra, nhưng bị cậu nắm chặt, không thể lấy ra.

“Vậy cậu ở Châu gia ba năm này thì tính là gì, cậu nói xem là cái gì đây” ngữ khí của cậu dần thành chán nản “Tớ không tin cậu một chút cũng không nhận ra, tớ không tin! Cậu so với ai cũng thông minh hơn, Chu Hạ”.

Tôi nâng mắt nhìn cậu, sự vô vọng trong mắt cậu đỏ lên ngày càng nồng sâu, gần như là không còn trụ được, nhưng cậu vẫn bướng bỉnh mà giữ lấy, cứ nhìn vào tôi.

Gió thổi vào mang theo cái lạnh, tùy ý mà rít rào.

Cậu đứng đối diện tôi, dần mất đi sức lực, tì đầu vào vai của tôi, âm thanh nỉ non.

“Cậu đừng im lặng, xin cậu đó…xin cậu đó”.

Thoát ra sức lực đó, tôi lấy nhẹ tay ra, nói rất nhẹ.

“Châu Dã, gia đình cậu có tệ đi ra sao, người bên cạnh cậu có rất nhiều người, Châu lão thái thái thương cậu, Ôn Loan thích cậu, Lục Thâm và Kì Trì lại càng quan tâm…cậu chỉ nhìn thấy cái mình nhận, cái mình làm, nhưng chưa nhìn thấy tớ nhận…”.

Người bên vai im lặng.

Trên trời đột nhiên có pháo hoa, tiếng nổ trong trẻo phát lên.

“! đừng tự làm khó chính mình nữa, Châu Dã”.

Người bên vai cuối cùng cũng động đậy, cậu nói: “Chỉ lần này mà thôi, một lần cuối cùng…sau ngày mai cái gì cũng sẽ kết thúc, hãy để tớ như vậy thêm một chút…”.

Chắc là tiếng chuông đã điểm mười hai giờ.

Pháo hoa bắt đầu liên tục mà bắn lên, màu hoa chiếu sáng, cả trời sắc màu.

Tôi hình như nghe thấy tiếng chúc nhau của người Châu gia ở phía trước.

“Năm mới vui vẻ!”.

“Năm mới ngày ngày vui vẻ!”.

Tiếng đốt pháo từ xa truyền đến, sự đen tối của sân sau được pháo hoa chiếu sáng rõ ràng.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, bên tai là tiếng đùa ồn ào.

Tôi đột nhiên cảm thấy, mặc kệ là tôi hay Châu Dã—
Châu gia đã không còn là điểm để quay về rồi.

42.

Châu gia cuối cùng cũng không có một cái Tết vui, vợ chồng Châu gia li hôn tin tức đó đã truyền đến nhà tổ Châu gia.

Chắc là vì nâng cao chất lượng dạy học, ngày bắt đầu học lại lần nữa đổi lớp.

Châu Dã không còn cùng tôi chung lớp, hoặc có lẽ là ba Châu đã không muốn quản rồi.

Mặc dù là đổi lớp, nhưng đều là những gương mặt quen thuộc, bạn cùng bàn dễ thương cũng có.

Học kì này có rất nhiều bài thi mô phỏng, cũng tăng thêm thời gian tự học để học sinh tự chủ việc học tập.

Không biết là cố ý hay vô vô tình, dù có ở Châu gia, tôi và Châu Dã cũng gần như là không gặp qua.

Khi mùa xuân bắt đầu mưa, Trì Chi chuyển đến nơi đây.

Bạn cùng bàn ngủ gật lúc sáng cũng tỉnh dậy: “Đ.

m, trời gửi thần tiên đến sao?”.

Khi nhìn thấy tôi nhẹ giọng hỏi han Trì Chi cường độ học tập trên trường có nhanh quá không, ăn có quen không, vân vân các câu hỏi, lại từ thích thú biến sang lo lắng.

“Tớ có nên thoái ngôi nhường chỗ luôn không?” cô nằm sấp trên bàn, ôm chặt lấy chỗ của mình.

Tôi và Trì Chi cũng bị chọc cười.

Cuối cùng Trì Chi là bạn hàng xóm của tôi, cách một con đường đi.

Trong ngăn kéo càng ngày càng nhiều bài thi thử của các môn, con số đếm ngược trên tường ngày càng nhỏ đi.

Tiếng quạt trên trần nhà vù vù, tháng sáu của thi cử bắt đầu, cuối cùng một cơn mưa to xóa đi cái nóng đặt một dấu chấm hết.

Sau khi có kết quả thi, tôi và Trì Chi thuận lợi đậu đại học thủ đô.

Điều khác là tôi học kiểm định và bảo hộ văn vật, cậu học thiết kế nghệ thuật.

Ba Châu sau khi cùng mẹ Châu li hôn, công việc đầy mình, xử lí rất lâu.

Trước hôm đi thi, Châu Dã đã dọn qua chỗ mẹ Châu, mà ông cụ Thôi không biết dùng cách gì, lấy quyền cứu trợ tôi từ ba Châu bên đó, sau khi thi xong tôi cũng dọn ra Châu gia.

Khi về trường tham gia buổi lễ tốt nghiệp, tôi gặp Lục Thâm và Kì Trì.

Lục Thâm không bởi vì chuyện giữa tôi và Châu Dã mà xa cách tôi, vẫn như khi trước mà cùng tôi chào hỏi, sau khi chào hỏi xong do dự hồi, vẫn nói với tôi.

“Chu học bá, A Dã mấy ngày trước ra nước ngoài rồi, chắc là rất lâu sau này mới về đây, hoặc là có thể, không về nữa rồi”.

Tôi ngẩn ra, phản ứng lại mà gật gật đầu: “Ừm…tớ biết rồi”.

Kì Trì cười về hướng tôi: “Tốt nghiệp vui vẻ, chúc cậu tiền đồ như gấm”.

“Được, cũng chúc hai cậu tiền đồ như gấm”.

Chắc là mọi thứ cũng phải đặt dấu chấm kết thúc rồi.


Sau khi tốt nghiệp tôi quay về Thanh Thủy Trấn, Trì Chi mở một tiệm trà ở bên cạnh Nhất Thủy Cư của ông cụ Thôi.

Ông cụ Thôi tuổi tác cũng đã cao, may mắn là cơ thể vẫn khỏe khoắn, mấy năm nay cũng đã từ chức viện trưởng của vườn văn vật, cả ngày nhàn rỗi ngâm mình ở Nhất Thủy Cư nuôi chim nghe nhạc.

Cả đống việc của vườn văn vật rơi xuống đầu tôi.

Bận đến khi mệt tôi sẽ chạy qua tiệm trà của Trì Chi, mỗi lần đều sẽ đụng phải cảnh khách uống trà cùng cậu đàm luận về trà khí, lại còn rất nhiệt tình mời cậu uống trà của mình tự pha.

Trì Chi mở tiệm trà là định phát triển thiết kế trà khí, không ngờ là bởi vì năng lực pha trà của mình mà lại dẫn đến nhiều khách nhân nghe danh mà đến.

Phải biết rằng, cậu ghét nhất là uống trà đắng.

Đối phương lại hết mình nhiệt tình, Trì Chi chỉnh đành uống, vừa uống vừa bắn ra ánh mắt cầu cứu.

Khi đặt chén trà xuống, im lặng mà làm khẩu hình với tôi—
Đắng chết rồi.

Thấy cậu uống xong, trà khách lại chờ đợi hỏi cậu: “Như thế nào?”.

Trì Chi đổi sang mặt cười: “Rất không tệ”.

Tôi bật cười lên.

Cửa sổ gần phố chiếu vào ánh vàng, con sông phát lên long lanh, như là vứt vào những vụn vàng.

Tôi nằm sấp trên bàn, ngoài cửa sổ là khói lửa nhân gian của tiểu trấn.

Mái chèo của thuyền ô bồng chèo rất chậm rất chậm, một tiếng lại một tiếng.

Giống như cậu chuyện rất dài rất dài, nhưng lại có thể chậm rãi, chậm rãi kể.

(HOÀN CHÍNH VĂN).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui