Trời đông giá rét lạnh lẽo, từng mảng từng mảng hoa tuyết trắng xóa tựa sợi liễu dồn dập tung bay. Tuyết rơi trên đất, hoa tuyết óng ánh long lanh chiếu rọi ra ánh sáng trong veo sáng tỏ. Tuyết rì rào bay xuống, trên không trung bước nhảy mềm mại, làm cho biển tuyết đầy tuyết trắng mênh mang điểm thêm dấu vết mùa đông diễm lệ.
Ta xuống xe ngựa, bước chân nhẹ nhàng mà đi vào trong phủ. Vì nghĩ đến Ngôn Mộc đang mang thai, đường dưới chân dường như đặc biệt dài dằng dặc.
Đi tới sân, ta ngừng lại.
Xa xa nhìn sang, Ngôn Mộc đang vây quanh người áo khoác lông cừu màu trắng thuần, một bộ y phục màu đỏ mặc ở trên người y, cả người bị bao đến chặt chẽ.
Sau khi tuyết ngừng rơi ánh mặt trời chiếu vào trên mặt của y, tựa như một vầng sáng nhạt màu. Trên mặt Ngôn Mộc tràn đầy nụ cười nhẹ nhàng, hai gò má lộ ra nhợt nhạt màu hồng, hơi ngửa đầu, ánh mắt ôn nhu trên tay đấp người tuyết.
Thân ảnh Ngôn Mộc đưa lưng về phía ta, y tựa như dung hợp vào bên trong cảnh tuyết, khiến người không nỡ tiến lên quấy rầy.
Có tiếng bước chân vang lên bên tai, mạt thân ảnh kia tựa như nghĩ tới điều gì, còn không đợi ta ôm y vào trong lòng, y đã xoay người lại, tiếng nói nhu thuận ngọt ngào kêu "Phu quân."
Ngôn Mộc mặt mày đều là ý cười, trên tay y còn cầm lấy tuyết màu trắng, khóe môi vì hưng phấn mà nhếch lên, trên mặt tuấn tú không nói ra được có bao nhiêu động nhân.
"Có lạnh hay không?" Ta ôm y vào trong lòng, cởi xuống áo khoác màu đen dày nặng trên người, khoác lên trên người Ngôn Mộc.
"Phu quân, ta không lạnh. Cái này ngươi mặc đi, sẽ lạnh." Ngôn Mộc khước từ cái tay ta định khoác áo cho y, ta nắm lấy tay y, ôn thanh mở miệng: "Ta có võ nghệ bên người, khí trời lạnh không ảnh hưởng tới ta."
Thấy ta nói như thế, y mới ngoan ngoãn tùy ý ta phủ thêm áo khoác, thấy Ngôn Mộc bị y phục ta khỏa lấp có chút tròn vo, ngược lại vô cùng đáng yêu.
Ta kéo tay y, bàn tay ấm áp trùm lên hai tay so với ta nhỏ hơn, thổi khí nóng vào tay y.
Quanh quẩn lòng bàn tay từng tia từng tia hơi nóng nổi bồng bềnh giữa không trung, mãi đến khi cảm thấy tay Ngôn Mộc đã không còn lạnh như băng nữa, ta mới buông ra.
"Phu quân, ta chất thành một người tuyết rất lớn." Y vui vẻ kéo ta tới trước mặt người tuyết, chỉ vào kiệt tác mà y bận bịu tạo hết một buổi trưa.
Người tuyết kia khuôn mặt dáng vẻ lãnh tuấn, con ngươi thâm thúy lại chứa đựng từng đạo ôn nhu, khóe miệng khẽ mím có chút nghiêm túc, cũng không cản trở ta nhận ra người tuyết Ngôn Mộc đấp chính là mình.
"Đấp y như thật, ta rất thích. Chúng ta đồng thời đấp hai người tuyết, một là ngươi..." Ta hôn lên khóe miệng hơi vểnh lên của y, bàn tay sờ lên nơi bụng hơi gồ lên, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: "Một là bảo bảo của chúng ta."
"Ừm." Ngôn Mộc vui vẻ ừ một tiếng, hai con mắt trong suốt rạng rỡ toả sáng, nụ cười trên mặt hơi ngớ ngẩn đến thỏa mãn.
Ta nắm bàn tay lạnh lẽo của y, cùng y ở trong tuyết đồng thời đấp lên người tuyết.
Ta và Ngôn Mộc trước tiên làm một quả cầu tuyết nhỏ, ở chỗ tuyết nhiều lăn cầu tuyết đến, làm quả cầu tuyết lăn trên đất càng lăn càng lớn. Khi đã vo xong bốn quả cầu tuyết to nhỏ không đều, cái nhỏ đặt ở phía trên cái lớn, tìm dụng cụ làm mũi lông mày xong, chúng ta mới mặt đối mặt bèn nhìn nhau cười.
Ta ôm chặt Ngôn Mộc, nắm bàn tay lạnh lẽo của y, lòng bàn tay ma sát cùng nhau, trong miệng không ngừng thổi khí nóng làm ấm áp hai tay của y.
Ngôn Mộc trên mặt tuy bị lạnh đến hồng hồng, nhưng vẻ mặt lại rất sung sướng, nhìn ánh mắt của ta bao hàm ôn nhu.
Mặt mày y hơi ngước lên nhìn ta, khóe miệng hàm chứa ý cười, thuận theo vùi ở trong lồng ngực ta, nhìn thành quả sau khi chúng ta bận rộn hoàn thành.
Ánh mặt trời chiếu xuống dưới, hai người tuyết lớn hơn nắm tay một người tuyết nhỏ hơn ở giữa, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
"Đối diện cửa sổ thư phòng là người tuyết, chúng ta đi thôi?"
Ta ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nỉ non, Ngôn Mộc nhìn ta dùng sức gật gật đầu.
Ta cúi người bế y lên, y bất ngờ kêu lên một tiếng, ngửa đầu nhìn ta, hai gò má thuận theo tự nhiên mà đỏ lên. Ta cúi đầu hôn một cái lên môi của y, mới ôm lấy y đi đến thư phòng.
Hơi nóng ấm áp phả vào mặt, trong thư phòng từ lâu tràn đầy hơi ấm, đi vào bên trong ấm vô cùng, khiến người vô cùng thoải mái.
Lúc sắp đến mùa đông, ta đã sớm sai người làm xong tường ấm, khi mùa đông đến cũng có thể làm người cảm thấy ấm áp hơn.
Ta tìm ghế dựa bên bàn sách ngồi xuống, dựa lưng vào lưng ghế dựa, khuỷu tay vòng quanh Ngôn Mộc, đầu ngón tay nhấc lên, cửa sổ đã mở ra, có thể nhìn thấy rõ ràng ba người tuyết dáng vẻ xinh đẹp trong biển tuyết.
"Thiếu gia, ngươi cần canh gừng cùng điểm tâm ngọt "
"Vào đi, đặt lên bàn."
Thấy người hầu nhanh chóng để đồ lên bàn, chờ bọn họ đi xa, ta mới bưng lên chén canh gừng trong tay, đầu ngón tay xoa lên môi Ngôn Mộc, ra hiệu y hé miệng ra.
"Ta có thể tự mình uống." Ngôn Mộc rất xấu hổ đỏ mặt, "Ta lớn như vậy, còn cần đút sao." Y rũ mắt xuống, bên tai không tự chủ được đỏ một mảng.
"Lớn hơn nữa, cũng nhỏ hơn ta?" Ta nở nụ cười, tiến đến trước mặt y, thổi nhiệt khí vào bên tai y.
Thân thể trong lồng ngực run rẩy, ánh mắt hơi nghi hoặc một chút, lại nhìn thấy ta cười đến càng ngày càng làm càn, từ từ hiểu rõ rồi quay đầu qua, cả khuôn mặt nhanh chóng biến hồng.
Ta đưa tới bên mép thổi nguội canh gừng bên trong cái muỗng, mới đưa đến trong miệng Ngôn Mộc. Y há miệng, trên mặt đã hồng toàn bộ, ngoan ngoãn uống vào.
Khi đã uống hết bát canh gừng, ta mới thả cái muỗng trong tay xuống trong bát.
"A..." Môi mềm mại mạnh mẽ tiến tới, ta có chút ngoài ý muốn trừng gương mặt đang mỉm cười của Ngôn Mộc. Dưới sự làm phiền của y đành phải hé miệng, canh gừng cay nồng mang theo tư vị ngọt ngào tràn vào trong miệng tản ra.
Ta kéo Ngôn Mộc lại càng gần hơn, đổi bị động thành chủ động, mút vào môi lưỡi của y. Vòng tay của ta ôm chặt eo Ngôn Mộc, bên tai tựa hồ có thể nghe thấy nhịp tim cuồng loạn của y, thân thể vì hôn môi nồng nhiệt dính chặt vào nhau.
Môi Ngôn Mộc mềm mại, y đáp lại ta, môi lưỡi nhiệt tình cùng ta quấn quýt cùng một chỗ. Khi tách ra, Ngôn Mộc cùng ta quấn lấy nhau bên môi còn sọt lại từng sợi từng sợi chỉ bạc.
Ta nhìn mặt y hiện ra đỏ bừng, nhẹ nhàng hôn hôn hai gò má nóng bừng của y. Cầm lấy điểm tâm ngọt trên bàn, Ngôn Mộc đưa tay tiếp nhận, dưới ánh mắt của ta bắt đầu ăn.
Ngôn Mộc ăn một cách rất yên tĩnh, mặt cúi thấp xuống, lông mi thật dài chớp chớp, trên mặt tràn đầy ý cười.
Y có lúc sẽ đưa điểm tâm ngọt cho ta, mặc dù không có nói chuyện, bầu không khí lại làm cho người cảm thấy vô cùng ấm áp.
Mãi đến khi bàn tay nóng bỏng cách xiêm y nhào nặn trên cái mông vung cao của Ngôn Mộc, bên tai hô hấp nặng nề phun ở một bên cổ, thân thể trong lồng ngực cứng đờ.
"Muốn làm ngươi." Ta liếm lên vành tai ửng hồng của Ngôn Mộc, ngón tay bắn ra một lực đạo khiến cửa sổ đóng lại, đặt y ở trên bàn sách đưa lưng về phía ta, khí cụ thô to nóng rực để trên mông, ngấm ngầm quấy rầy bên trong.
Sắc mặt Ngôn Mộc nóng lên, điểm tâm ngọt bị rớt xuống, ngón tay của y cầm lấy mép bàn bên cạnh, bị ta mài người mà cọ động, làm thân thể khó nhịn mà giật giật.
Ta mở ra áo khoác lông cừu Ngôn Mộc đang mặc, dứt khoát cởi ra hồng y trên người y, trên người chỉ còn lại áo lót màu trắng cùng tiết khố.
Trên người áo lót tiết khố, bao vây lấy thân thể gầy gò thon dài. Vì là màu trắng, dễ dàng nhìn thấy cái mông tròn trịa vung cao, vì lý do quay lưng, căng thẳng đến tạo lên một độ cong.
Bàn tay nắm trên đồn biện (mông) mềm mại, nhẹ nhàng lôi kéo mông co dãn, tiết khố bao bọc mông càng gia tăng hứng trí, thân thể Ngôn Mộc trên bàn run rẩy.
Ngón tay của ta dọc theo rãnh đùi trượt xuống hậu huyệt, khiêu khích tựa như đùa bỡn, nghiệt căn dưới khố càng to lớn dữ tợn hơn ở trong cỗ khe dùng sức mà đỉnh lộng một chút.
"A... A ha... Phu quân... Cởi quần..." Trên bàn sách phần eo cơ thể hơi lung lay, bày ra tư thế dễ dàng hơn để cắm vào, nâng lên mông thấy rõ tiết khố màu trắng hơi ướt át.
Ánh mắt của ta tối đen như mực, ngón tay thon dài đi ngược lại con đường cũ tiến vào áo lót, nắn bóp đầu v* đã gắng gượng.
"A... A ha..." Ngôn Mộc khép lại hai con mắt, vú mẫn cảm bị bàn tay bao bọc lấy, mang theo nhiệt ý mà xoa nắn, từng tia từng tia ngứa làm cho y khó chịu mà ngẩng đầu lên thở gấp từng ngụm, tiếng nói trong trẻo dần mất tiếng.
"Cảm nhận được chỗ này của ta bao lớn sao?" Dương căn to lớn cách xiêm y đụng chạm bên ngoài hậu huyệt, lửa nóng mà ma sát mông, lập đi lập lại đâm vào khiến Ngôn Mộc co rúm nơi sâu xa trong thân thể càng ngứa ngáy. Chỗ nếp nhăn bị dương v*t nhiệt tình đâm đâm, dưới huyệt nam nhân ướt dầm dề cái miệng nhỏ điên cuồng phun ra d*m thủy.
"Ngôn Mộc, chỗ này thật ẩm ướt." Tính khí lửa nóng cự đại để trên hậu huyệt ẩm ướt, Ngôn Mộc khó chịu mà chống trên bàn, nghiệt căn dường như hỏa thiêu, sắp nóng cháy xiêm y.
"Xuyên vào... A..." Đầu nhũ yếu mềm bị ngón tay sờ một cái, Ngôn Mộc mang theo một chút khóc nức nở, tiếng nghẹn ngào vỡ vụn truyền ra, địa phương không thể được thỏa mãn làm cho y khó chịu đôi mắt đều nổi lên hơi nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...