Ta là bị nhiệt độ nóng bỏng của người trong lồng ngực làm thức tỉnh, thân thể kề sát cả người toả nhiệt, Ngôn Mộc trên mặt ửng hồng một mảnh, mặt mày nhíu chặt, trong miệng phát ra rên rỉ không thoải mái.
Sờ lên cái trán Ngôn Mộc, nhiệt độ nóng bỏng khiến ta gấp gáp mặc quần áo, mở cửa phòng hô lớn: "Gọi đại phu."
Nhìn thấy người hầu vội vàng chạy ra ngoài gọi người đến, ta mới trở lại trong phòng một lần nữa ngồi xuống.
Người trên giường sắc mặt tái nhợt, tóc tai ngổn ngang buông xuống trên vai, đôi mắt nhắm chặt, trong hô hấp mang theo thở dốc.
Y tựa hồ rất không thoải mái, bởi vì nguyên do phát sốt, biểu tình có chút thống khổ khó tả.
"Ngôn Mộc, uống nước." Ta ôm lấy y, làm cho y dựa vào bờ vai của mình, nhìn Ngôn Mộc mở ra con ngươi không có thần thái, đút nước ấm vào trong miệng của y.
"Phu quân, đừng lo lắng, thân thể ta chỉ là không khỏe hơi nóng thôi."
Ngôn Mộc sờ lên gương mặt lo lắng của ta, lấy lòng cọ lồng ngực ta. Ta ôm y vào trong ngực, môi hôn trán của y.
Đại phu cũng không có khiến ta chờ quá lâu, chỉ chốc lát đã tới rồi.
Ta nhìn hắn bắt mạch cho Ngôn Mộc, ánh mắt ngó ta, mới thả tay xuống mở miệng nói: "Phu lang ngươi là có bầu, vừa vặn bị phong hàn. Ta kê cho ngươi một ít thuốc dưỡng thai, phát sốt thì nấu chút canh gừng, dùng dược thảo ta đưa tắm, dùng rượu thuốc lau toàn thân để giảm nhiệt là tốt rồi."
Ta cơ hồ có chút sững sờ, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm bụng Ngôn Mộc, tay theo bản năng cách quần áo vuốt ve cái bụng còn chưa có nhô lên.
"Phu quân... Phu quân...." Nghe thanh âm Ngôn Mộc thoáng khàn khàn, ta mới lấy lại tinh thần. Ta đặt y lên giường, đắp kín mền, dặn tôi tớ đi nấu canh gừng, dặn dò bọn họ đem dược thảo bỏ vào bên trong nước tắm, ta mới cùng đại phu đi ra ngoài, hỏi kỹ càng sau khi mang thai cần chú ý những vấn đề gì.
Lúc đẩy cửa phòng ra, Ngôn Mộc ngồi ở mạn giường, tay sờ soạng bụng, trên mặt tái nhợt tràn đầy tươi cười.
Ta có chút không nhúc nhích, cách cửa nhìn y, nụ cười trên mặt y tự đáy lòng mang theo mừng rỡ khi được làm cha làm mẹ, đặc biệt động tác của y, phảng phất từng vòng ánh sáng mẫu tính bao phủ ở trên người y, nhu hòa lại động nhân.
Ta mở cửa động tác làm y bất ngờ, y thấy rượu thuốc trong tay ta, rất dịu ngoan vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra hai mắt kia phát sáng.
"Đây là sợ ta trách ngươi không cố gắng nằm trên giường?" Ta đến gần y, vén chăn lên, động tác mềm nhẹ thoát áo lót trên người y.
"Nằm úp sấp, ta thoa thuốc rượu cho ngươi."
Ngôn Mộc nhìn ta liếc mắt một cái, có chút thẹn thùng dúi đầu vào bên trong gối. Ta cầm thuốc rượu lên, tay xoa nắn mỗi một tấc da thịt. Thân thể Ngôn Mộc rất trắng, phần lưng bóng loáng trắng mịn còn mang theo vết tích ngày hôm trước bị ta thương yêu qua, màu sắc xanh tím khiến ánh mắt của ta hơi tối.
Ta nhắm mắt lại, dựa theo đại phu yêu cầu lau chùi từ cổ xuống dưới, tay lau qua cánh tay, đi đến dưới nách, trên dưới khi đến phần lưng lau chùi ba đến năm phút.
Lúc đi đến cái đùi thon, thân thể Ngôn Mộc run run, khi ta kéo bắp đùi của y qua, trên mặt y đỏ chót, nơi vành tai nhiễm huyết sắc giống như lan tràn đến toàn thân.
Ta không một tiếng động ôm lấy y xoay người, trên mặt y lập tức bạo hồng, trên mặt bị bệnh tái nhợt che kín đỏ ửng. Ta nhìn y lộ ra thân thể, ánh mắt trần trụi liền cực nóng, y sau khi né ánh mắt, cuối cùng thẳng thắn khẩn trương nhắm mắt lại, chỉ là tiếng hít thở kia lại trở nên càng gấp gáp.
Ta hôn một cái lên môi của y, không lại đùa y nữa. Rượu thuốc lau qua lòng bàn tay mu bàn tay của y, mơn trớn dưới chân, mang theo lực đạo nhẹ nhàng như có như không.
Nhìn Ngôn Mộc hơi đổ mồ hôi, ta mới dừng lại tay. Cẩn thận mặc lại y phục của y, trong lúc y đột nhiên không kịp chuẩn bị, vùi đầu vào trước ngực của y, đầu lưỡi cực nóng cùng đôi môi hôn lên thù du phấn nộn của y.
Y kinh hô thành tiếng, thân thể hơi run rẩy, quần áo rớt xuống đến vai. Trên mặt hồng yên như tuyết, đầu v* bị ta gặm cắn trong miệng, y con ngươi như nước, dịu dàng cực kỳ trêu ghẹo người.
Khi ta từ trước ngực y dời ra, đầu v* y đã sớm bị liếm đến toả sáng sưng tấy, thịt mềm kia càng che kín hồng vết.
Ngôn Mộc tựa hồ hoàn toàn đắm chìm bên trong khoái cảm mới vừa rồi bị hôn đầu v*, ánh mắt tan rã, hai mắt đẹp đẽ vô thần, khóe mắt hơi ướt át. Trên mặt như rõ ràng một mảnh quyến rũ tươi đẹp, hai con mắt đầy nước, hô hấp đều không thể bình tĩnh lại.
Ta ôm y vào trong ngực, sửa sang lại y phục của y xong. Tay vỗ vỗ tóc dài y, sờ nhiệt độ cái trán, trong lòng mới hoàn toàn thanh tĩnh lại.
"Thiếu gia, ngài muốn canh gừng." Cửa truyền đến âm thanh khiến Ngôn Mộc từ bên trong dư vị vừa nãy lấy lại tinh thần, cảm thấy thẹn thùng ôm ta, ở trước ngực ta loạn cọ.
"Đi vào, bưng nó lại đây cho ta."
Người hầu mở cửa ra, nhìn hắn cầm trên tay canh gừng nóng hổi đặt ở trên tay ta, ta mới gọi hắn đi ra ngoài.
"Ngôn Mộc muốn tự mình uống, hay để cho ta đút cho ngươi?" Mang theo ý cười tiến sát vào y, ánh mắt y né tránh, nhưng bởi vì mặt ta càng ngày càng gần, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ta nâng lên chén canh gừng trong tay, uống một hơi cạn sạch từ trên môi ấm áp chạm qua.
Gừng cay nồng, lại không ngăn nổi giữa môi nồng tình mật ý.
Cho tới khi y uống xong, ta mạnh mẽ hôn Ngôn Mộc một lần nữa, mới thỏa mãn để cho y nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
"Phu quân, ta có thể lây cho ngươi hay không." Ngôn Mộc mang theo ảo não, vùi đầu ở trong ổ chăn nói thầm: "Đều do ta không có cân nhắc đến, ta cũng không muốn ngươi cùng ta rồi sinh bệnh."
Ta đem cái chén trong tay thả xuống, đi đến bên giường vỗ về hai gò má mỏng hồng, mở miệng nói: "Thân thể của ta ngươi không phải rõ ràng nhất sao, lúc nào ở trên giường không làm ngươi khóc qua, hả?"
Y tựa hồ không nghĩ tới ta sẽ không đứng đắn trêu chọc y như vậy, dưới ánh mắt bị ta đùa giỡn không chỗ chạy trốn kéo chăn đi lên, cả người đều vùi vào trong chăn.
Ta buồn cười kéo chăn xuống, nhìn dáng vẻ y ngượng ngùng, tâm lý một mảnh an bình.
Tác giả có lời: Cái kia rượu thuốc, thỉnh tham khảo chất rượu sát người loại hình đồ vật. Này mấy chương hảo ngắn nhỏ, chờ ta cuối tuần trở lại chương nhiều chữ nổi sổ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...