Lúc ôm Ngôn Mộc trở về, y đã an ổn điềm tĩnh ngủ ở trong ngực của ta. Đặt y lên giường, dựa vào ánh nến có thể nhìn thấy đáy mắt hiện ra nồng đậm uể oải, có lẽ do đêm nay bị ta chơi đùa ác liệt.
Thổi tắt ánh nến, ôm Ngôn Mộc vào trong ngực, cảm nhận khí tức sạch sẽ trên người y, đáy lòng rất bình yên. Ta ở trong bóng tối hôn một chút trán của y, mới từ từ nhắm mắt lại.
Lúc tỉnh lại, do bị cử động nhẹ nhàng trong lồng ngực đánh thức.
"Phu quân, ta đánh thức ngươi sao." Trên mặt y mang đầy áy náy, thấy ta tỉnh lại có chút không biết làm sao.
"Ừm, quả thật là đánh thức ta, ta nghĩ nên làm sao trừng phạt ngươi."
Ta vươn mình triệt để đặt y ở dưới thân, nhìn đôi mắt mê man có nhàn nhạt kinh hoảng. Ta dùng tay sờ soạng bờ môi y, nhìn mặt của y từ từ ửng đỏ, đôi mắt lập loè, dư quang khóe mắt lại lén lút nhìn ta.
Ta buồn cười nhìn động tác của y, bắt đầu bắt nạt trên đôi môi bị ta chà đạp tới hơi sưng tối hôm qua, tay càng hạnh kiểm xấu xoa lên vú cao vót trước ngực y.
"Phu quân... Ân... Còn phải dâng trà...Đừng mà... A..."
Tay của ta không nhẹ không nặng vuốt ve bộ ngực mềm, nắn bóp đóa thù du trên ngực, làm cho y bao trùm lên ánh sáng hồng nhạt lộng lẫy. Môi lưỡi nhẹ nhàng ngậm lấy đầu v* y, hàm răng hơi gặm cắn mềm mại, đầu lưỡi càng tình sắc vừa liếm vừa cắn đầu v*, kích thích nụ hoa.
"Phu quân... Ân..."
Y động tình rên rỉ làm ta càng muốn thương yêu y, môi lưỡi từ rãnh từng giọt nhỏ liếm hương thơm chỗ mềm mại, đầu lưỡi làm lễ rửa tội giống như ám muội âu yếm đầu nhũ lưu lại ánh nước.
"A...Phu quân..."
Tay của ta với lên thắt lưng của y, động tình nghểnh đầu, gấp gáp thở dốc làm vú trước ngực lay động, đứng thẳng mê người.
Môi lưỡi tự do chạm lên khỏa thù du, lấy tay nhẹ nhàng sờ núm vú trắng nộn, ngực y sớm bị ta làm càn vừa nãy động tác vừa hôn vừa gặm tới cứng rắn, đầu v* đứng thẳng kia dưới tay ta khẽ gảy càng ngày càng đứng thẳng, đầu v* trắng hồng dưới thủy quang màu mật ong càng lớn hơn mấy phần.
"A --phu quân, dừng lại a --" ta mạnh mẽ mút, hút vào một ngụm, triệt để kích thích thương yêu y.
Thế nhưng y kêu đến vui mừng, nhưng tay ta vẫn còn hạnh kiểm xấu xoa nắn một bên thù du khác, một bên dùng đầu lưỡi ngậm vào nhả ra đầu v* trắng hồng, để cho khoang miệng ấm áp triệt để bao vây lấy đầu v* trắng mịn bóng loáng mềm mại.
"Phu quân, bên kia... Ân..."
Ngôn Mộc mở miệng làm ta có chút giật mình, thấy ánh mắt ta nhìn, y ngã đầu qua một bên, chỉ là bên tai ửng đỏ làm ta có chút muốn bật cười.
"Phu lang thật đáng yêu, có muốn hay không tự mình đưa tới để cho ta nếm thử?" Tay của ta qua lại nhẹ vỗ về trên ngực, thân thể y nhấc lên, dưới ánh mắt trắng trợn không kiêng dè đưa tới một bên đầu v* khác chưa được thưởng thức vào bên trong miệng của ta.
"Nhìn ta, làm sao ăn rồi lại ăn đầu v* Ngôn Mộc." Lời nói làm sắc mặt Ngôn Mộc nóng lên, tuy rằng thẹn thùng ngược lại vẫn mở to con mắt của mình chú ý hành động của ta.
Ta cơ hồ là mới vừa mở miệng ngậm xuống, cũng cảm giác thân thể y khẽ run, hai con ngươi rũ xuống căn bản không còn lớn mật như vừa nãy. Ta nhẹ nhàng gặm cắn núm, hàm răng đụng chạm nhẹ nhàng, lưu lại dấu răng nhợt nhạt.
Lồng ngực đầu v* bị ta tận lực liếm láp che kín đỏ ửng, đầu v* cứng cứng nhếch lên, ăn trong miệng làm phía trên tràn ngập giọt nước, dưới ánh mặt trời càng bị ta làm cho ướt nhẹp một mảnh.
Khi ta mạnh mẽ mút vào núm vú, Ngôn Mộc rốt cục không thể khắc chế nổi nước mắt rớt ra, động tình rên rỉ.
"A -- a -- a -- "
Thân thể y run rẩy cực kỳ, ngọc hành nửa cứng lên, nơi đó nhỏ ra một chút tinh dịch.
Y thở dốc rên rỉ làm động tác ngậm trong miệng của ta ngừng lại, lúc môi lưỡi rời đi vú giọt nước nơi đó mơ hồ hiện ra ánh sáng.
Ta sờ lên chỗ cúc huyệt, nơi đó ẩm ướt, vách thịt bên trong bao bọc lấy ngón tay của ta, thoải mái làm cho ta muốn lập tức làm y.
Mà đến cùng vẫn là lý trí chiến thắng, ta ôm lấy Ngôn Mộc từ trên giường, y cả người vô lực dựa vào trên lồng ngực của ta thở hổn hển, cảnh đẹp trước ngực theo hô hấp chập trùng của người đẹp nhẹ nhàng lay động rõ ràng.
Ta nhắm mắt lại, hôn xuống cái trán có chút ẩm ướt, để cho y trong lồng ngực ta bình phục lửa nóng và cảm xúc mãnh liệt mới vừa rồi.
Chẳng qua là khi ta hoàn toàn hút ra, Ngôn Mộc sớm bị ta liếm láp đến thở dốc liên tục, trên gương mặt tuấn tú đỏ ửng tràn ngập, kể cả thân thể đều nhiễm màu sắc ửng hồng.
Vỗ về hai vú bị mình chà đạp đến sưng tấy, ta cắn vành tai đỏ chót của y nhẹ giọng nói rằng: "Dâng trà xong, phu quân có thể làm Ngôn Mộc như vậy rồi như vậy."
Y e thẹn ánh mắt nhìn ta liếc mắt một cái, càng là chôn ở trong lồng ngực của ta làm phiền, vú trước ngực ma sát ta, làm ta thật sự muốn ép khô y ở trên giường.
Ngôn Mộc tựa hồ cũng phát hiện ánh mắt của ta từ từ thay đổi, hô hấp nhẹ nhàng cũng gấp gáp, mới hoảng sợ từ trên giường nhảy xuống, động tác nhanh chóng dường như thỏ nhanh nhẹn trốn chạy khỏi ôm ấp của ta.
"Ngươi là sợ ta bây giờ không tha cho ngươi?" Ta bật cười nhìn Ngôn Mộc, y nghe ta nói câu này mặt đỏ bừng.
Ngôn Mộc dưới ánh mắt nóng bỏng của ta mặc vào quần áo của mình, ta ngược lại rất hứng thú nhìn y thu lại thần sắc, ôn nhu, động tác mềm nhẹ mặc vào áo khoác cho y.
E rằng bởi vì thẹn thùng cũng không muốn ta thấy, Ngôn Mộc lấy quần áo bình thường mặc vào, khi trông thấy y sắp đem nút buộc trước ngực buộc lên ta mở miệng lần nữa: "Ngôn Mộc, xoay người lại, ta muốn nhìn ngươi."
Bốn chữ cuối cùng nói rất nặng, âm thanh khàn khàn. Ta nói, tự nhiên làm động tác của Ngôn Mộc cứng lại, tại chỗ cũ từ từ xoay người, cặp mắt kia lộ ra thẹn thùng không tránh được đôi mắt của ta.
Ta nhìn động tác đó làm vú lay động, cảnh tượng kia càng trở nên rất đẹp, đặc biệt thân thể trắng mịn do mình lưu lại dấu vết màu hồng ám muội, mềm mại phấn nộn nghĩ muốn cắn một cái cảnh đẹp trước mắt làm ánh mắt tối tăm xuống, ta thậm chí có thể cảm giác chỉ là một cái liếc mắt như thế, chỗ đó của mình cứng đến nỗi có chút đau đớn.
"Lại đây, giúp ta mặc quần áo. Ân, quần áo cũng không thể buộc chặt như vậy."
Vốn là muốn để người đẹp mặc quần áo cho, đôi mắt đẹp mơ hồ dưới đáy mắt có ánh sáng lưu động, y cơ hồ là bước đi tiêu sái, vú lay động tô điểm một chút mơn trớn đam mê, thêm vào một mặt biểu tình e lệ làm cho y vừa đến bên cạnh, ta liền hôn hôn lên bộ ngực mềm đó.
Ta chỉ hôn nhẹ, cảm nhận được cơ thể Ngôn Mộc run rẩy, bước chân nhẹ nhàng.
Cơ hồ là ta vừa rời đi, vì y buộc lên quần áo, ánh mắt y có chút mê hoặc nhìn ta.
Ta buồn cười gõ nhẹ một cái lên trán của y, để cái trán của chúng ta dán vào nhau, mới mở miệng nói "Ngôn Mộc phải mời trà."
"Phu quân." Thanh âm Ngôn Mộc mềm mại nhẹ nhàng, thần sắc cảm động hiện ra nơi đáy mắt, cầm quần áo của ta giúp ta tròng vô, thần sắc cẩn thận tỉ mỉ làm ta cảm thấy được tại sao y có thể khiến người yêu mến như vậy.
Không phí thời gian quá lâu, ta và y sau khi đánh răng rửa mặt xong, mang theo y cùng đi kính trà.
Tân phu xuất giá, ngày thứ nhất theo tục lệ là phải kính trà cho trưởng bối. Kiếp trước, ta chẳng hề biết Ngôn Mộc làm sao chống đỡ được. Gia tộc của ta là một gia tộc lớn, phụ thân có ba người huynh đệ, trên có tổ phu tổ phụ. Phụ thân thê thiếp thành đàn, có thể để cho Ngôn Mộc kính trà chỉ có cha đẻ cùng hai người Nhị nương Tam nương.
Cha ta là vợ cả của phụ thân, ngoại trừ cha đẻ hắn còn cưới một người nam nhân, ta cho rằng phụ thân đối với cha không giống nhau, thế nhưng kiếp trước để cho ta biết, phụ thân vừa có tình cũng vừa vô tình.
Có lẽ là đáy mắt ta có những suy nghĩ quá nặng nề, lòng bàn tay ấm áp của Ngôn Mộc chạm nhẹ lòng bàn tay của ta, thấy ánh mắt ta nhìn phía y, y khẽ mỉm cười, cặp mắt hoa đào chớp chớp, tựa như hoa nở, ánh mắt mê người.
"Ngôn Mộc, chờ chút, không cần lo lắng, phu quân ở bên cạnh ngươi." Cầm tay y thật chặt, ôm lấy eo, thần sắc nhu hòa dịu dàng.
Đường chẳng hề xa xôi, khi chúng ta hai người đến phòng khách, bọn họ cũng đã ở đây.
Tiếp nhận người hầu đưa tới cốc trà, ta và Ngôn Mộc đi tới trước mặt tổ phu và tổ phụ, quỳ xuống, nói rằng: "Tổ phu, tổ phụ, kính mời dùng trà."
Hai người tiếp nhận cốc trà, uống một hớp đặt ở trên mâm người hầu đang bưng, tổ phu mới kéo qua tay Ngôn Mộc, cho một đôi bạch ngọc, mỉm cười nghênh đón vỗ tay Ngôn Mộc mở miệng: "Đến Mạch gia, cố gắng vì Mạch Bạch khai chi tán diệp, ta vẫn chờ ôm tôn tử"
"Ta và phu quân sẽ cố gắng." Ngôn Mộc hơi run nói câu này với tổ phu, rồi gật gật đầu với ta.
Đến chỗ cha cùng phụ thân nơi đó, cha cho Ngôn Mộc ngọc phỉ thúy màu xanh biếc, sắc mặt trầm ổn mở miệng với Ngôn Mộc: "Sau này làm phiền ngươi chăm sóc."
Nhìn Ngôn Mộc liên tục nói đồng ý, ta không một tiếng động ôm y càng chặt hơn.
Ta cho là mình làm hành động thân mật trước mặt mọi người, sẽ không có ai dám động đến Ngôn Mộc, nhưng mà cho đến cùng ta đã đánh giá quá thấp sự nhẫn tâm của mọi người trong cái nhà này.
Lúc Ngôn Mộc nâng cốc nước trà trong tay đưa cho tam nương có chút nước văng ra ngoài, ta đưa tay ra nhẹ nhàng đụng một cái, cốc trà bình tĩnh đưa vào trong tay tam nương.
Ta cười lạnh nhìn hắn phá hoại không thành trong nháy mắt vẻ mặt âm u xuống, vuốt ve lòng bàn tay Ngôn Mộc an ủi y.
Sau khi lễ kính trà xong xuôi, ta và Ngôn Mộc đi ở trên đường trở về, dọc theo đường đi tâm tình của y có chút sung sướng, làm cho ta không nhịn được mở miệng dò hỏi: "Chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
"Vừa nãy phu quân bảo vệ ta." Trên mặt y tràn đầy ý cười, gió nhẹ thổi làm sợi tóc màu đen lay động, áo trắng như tuyết, nói đẹp như thần tiên cũng không quá đáng.
"Vậy phu lang có phải nên báo đáp ta hay không?" Ta dính sát vào y, dùng tư thế mờ ám làm cho dương v*t dưới hạ thể để trên mật huyệt của y, cách quần áo động tác nóng bỏng làm phiền y.
Y hơi híp mắt lại, lông mi vừa dài vừa cong nhẹ nhàng lấp lóe, đôi mắt lộ ra hơi nước sương mù, mặt hơi ửng đỏ một chút làm cho y giống như phảng phất nhuộm sắc xuân kiều mị trêu ghẹo người.
Đôi môi khẽ mở, con ngươi mơ hồ, khẽ ừ một tiếng, rơi vào bên tai ta, giống như lời tâm tình đẹp nhất trên thế gian này.
Tác giả có lời:
Cha đẻ -- nam chủ gọi cha, là người sinh công.
Phụ thân -- chính là chồng của cha
Tổ phu: Bà nội
Tổ phụ: Ông nội
Khai thiên văn này, chỉ là muốn thử một chút ngôi thứ nhất viết như thế nào thịt, cảm giác viết rất khá chơi. Hi vọng ngày hôm nay có thể viết ra tử nhìn o(>﹏
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...