Mở đầuEditor: Qing Yun
Gần như ai ai cũng đều nằm mơ vào mỗi đêm, chỉ là có người nhớ rõ, có người thì đã quên.
"Nhất Chi à, tôi thật sự không có cách nào.
Tôi nghe nói cậu biết xem cái này, xem ở quan hệ của chúng ta, cậu giúp đỡ chút đi." Giọng nam đầu bên kia mang theo ý lấy lòng rõ ràng, nhưng cũng không cho phép người nghe có quyền phản đối.
Lâm Nhất Chi thầm cười lạnh: "Cậu nghe ai nói?"
Người bên kia ậm ừ hai câu, không nói ra lời.
Không muốn người kia tìm cách trả lời có lệ với mình, Lâm Nhất Chi dứt khoát kết thúc cuộc gọi.
Người gọi điện thoại đến tên là Đường Sử, là bạn học ở thành phố Thi Châu.
Người này từng lan tin đồn khắp nơi rằng cô thích anh ta, còn đeo bám anh ta dai dẳng, bây giờ nhớ lại vẫn khiến cô buồn nôn.
Quan hệ giữa chúng ta, Lâm Nhất Chi lạnh nhạt cười trào phúng, cũng khó cho anh ta nói được những lời như vậy.
Đúng là làm người thế ghê tởm.
Nhưng chuyện Đường Sử nói...!Không thể không làm cô nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, tâm trạng của cô vốn đang không tốt lắm, bây giờ nói chuyện xong lại khiến cô nhíu chặt chân mày.
Mùa hè thường xuyên có giông tố, bầu trời khi âm u khi quang mây.
Tầng tầng mây đen chồng chất trên đỉnh đầu, phảng phất như có thể trút nước xuống bất cứ lúc nào, rõ ràng hiện tại đang là giữa trưa nhưng lại mang cho người ta cảm giác đã đến chạng vạng.
Lâm Nhất Chi vô cảm cầm bút, đầu óc cô hoàn toàn không đặt ở sách giáo khoa, bọng mắt vừa to vừa đen, cực kỳ giống meme gấu trúc trong điện thoại.
Đây đã là ngày thứ sáu, cô nằm mơ thấy mình ngồi ở phòng học cấp ba sáu ngày liên tục.
Có người sẽ nằm mơ những giấc mơ giống nhau sáu ngày liên tục sao? Lâm Nhất Chi không biết đáp án, cũng không nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai.
Cô có cảm giác việc này không đơn giản như vậy, những ngày này cô vẫn luôn bất an.
"Ầm ầm—" Một tia chớp xé rách mây đen, tia sáng xẹt qua cắt ngang bầu trời, ngay sau đó là tiếng sấm nặng nề đánh xuống.
Bạn học nữ hàng phía trước tương đối nhát gan, tiếng sấm vang lên bất ngờ khiến bạn ấy run lên, suýt nữa là đánh rơi sổ tay ở trên bàn.
Tiếng giảng bài của giáo viên bị tiếng sấm bao phủ, cánh cửa sổ chưa kịp đóng cũng bị gió thổi đập ầm ầm vào tường.
Lâm Nhất Chi ngồi bên cửa sổ, cô thấy vậy bèn nhanh nhẹn đứng lên đóng cửa sổ lại, cô thật sự sợ cửa sổ thủy tinh bị vỡ vụn nếu cứ để như thế.
Cô vô tình đưa mắt nhìn ra ngoài, thế rồi sắc mặt cô lập tức chuyển sang xanh mét, sau đó cô đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Phòng học ở tầng 4, nếu đứng lên nhìn xuống từ trên cao vừa lúc có thể nhìn thấy cây tuyết tùng ở giữa sân trường của học viện Lịch Sử.
Ngay lúc này, bên cạnh cây tuyết tùng có một đống lửa đang thiêu đốt hừng hực.
Trên bầu trời có rất nhiều quả cầu lửa rơi xuống, quả cầu lửa nện xuống mặt đất và cây tuyết tùng, thế nhưng nó lại không gây ảnh hưởng gì đến cả hai.
Quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, lửa lớn cháy hừng hực, cảnh tượng này thật sự quá hoang đường.
Nữ giáo viên trên bục giảng nhìn thấy hành động của Lâm Nhất Chi, có lẽ là vẻ mặt sinh viên quá đáng sợ cho nên bà ấy cũng nhìn ra ngoài theo tầm mắt của cô.
Tuy rằng nữ giảng viên đã đến cửa sổ nhưng bởi vì góc độ không dễ nhìn như Lâm Nhất Chi cho nên nhìn không rõ ràng.
Bà ấy mang theo lòng nghi ngờ tiến lên hai bước, khó hiểu nhìn xuống dưới sân trường, đầu tiên chỉ nhìn thấy ánh lửa, nhưng khi nhìn rõ rồi, bà ấy lập tức sợ hãi lùi về sau một bước, người đụng phải bàn học.
Nơi bị đụng trúng truyền ra cảm giác đau nhức nhưng nữ giáo viên lại như không cảm nhận được, bà ấy đứng dựa vào bàn học, mặt mũi trắng bệch, cánh tay chống lên bàn còn hơi run rẩy.
Nhìn thấy tình huống này, không biết là ai dẫn đầu, đám sinh viên còn lại cũng vây quanh cửa sổ, cùng cố nhìn xuống dưới.
Tất cả đều nhìn thấy một hình người đang bốc cháy, ánh lửa chiếu sáng cả một vùng, giữa tiết trời âm u, đám lửa ấy sáng chẳng khác gì mặt trời.
Có người che kín miệng, có người không tự chủ được nên hét toáng lên.
Tiếng hét vang lên khắp dãy nhà hình vòng cung hết đợt này đến đợt khác, rõ ràng là những lớp học khác cũng có người chú ý đến cảnh tượng quái dị này.
Chỉ vài phút ngắn ngủn đã có không ít thầy trò chạy ra khỏi khu dạy học, họ đứng cách cây tuyết tùng không xa để quan sát.
Một thầy giáo ôm bình chữa cháy khô xông lên phun vào đống lửa.
Nhưng ngọn lửa không tắt, nó vẫn tiếp tục thiêu đốt.
Những người khác ở lớp học xúm lại bên cửa sổ, bọn họ chăm chú nhìn tình hình dưới sân.
Lâm Nhất Chi cũng đã rời khỏi chỗ ngồi, cô hoảng hốt đứng ở giữa phòng học.
Vài phút trước, dưới bầu trời mưa dông cực kỳ bình thường kia, có rất nhiều quả cầu lửa xuất hiện giữa không trung, sau đó ầm ầm rơi xuống sân trường.
Bởi vì đang là thời gian học cho nên trên sân trường không có người, chỉ có một sinh viên nam chậm rãi đi từ cửa trường vào, anh ta như hoàn toàn không nhận thấy trên trời có gì kỳ lạ cả.
Một quả cầu lửa rơi xuống đầu anh ta nhưng anh ta vẫn không nhận thấy điều khác lạ, vẫn tiếp tục đi về phía trước, càng ngày anh ta càng bị đánh trúng nhiều hơn.
Cho đến khi anh ta đi đến bên cạnh cây tuyết tùng, người anh ta đã bị lửa vây kín.
Không có tiếng kêu thảm thiết, không có động tác giãy dụa, anh ta cứ như hoàn toàn không có cảm giác, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ chậm rãi thiêu đốt.
Xe cứu hỏa chưa kịp đến nơi thì ngọn lửa kia đột nhiên tự dập tắt, giống như bị hắt một chậu nước đá, vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Có giáo viên và sinh viên to gan lớn mật tiến lên xem xét, quần áo của người bị cháy còn nguyên vẹn, chỉ có da thịt lộ ra ngoài là cháy đen thui tản ra mùi thịt nướng.
Người này cứ đứng thẳng như vậy, tất cả những vật phẩm trên người gần như còn nguyên vẹn không hao tổn gì, nhìn quần áo thì là sinh viên của học viện.
Nói cũng kỳ lạ, quần áo và phụ kiện, thậm chí là điện thoại trong túi cũng còn nguyên, chỉ riêng cơ thể người là bị đốt trụi.
Mọi người vốn đứng ở ngoài xa, bây giờ thấy đến gần cũng không có chuyện gì nên cũng tiến lại gần hơn, châu đầu ghé tai nghị luận.
Lâm Nhất Chi đứng ở vòng ngoài cùng, cô im lặng ngẩng đầu nhìn không trung.
Sấm sét đã biến mất không thấy bóng dáng, nhưng bầu trời vẫn âm u như cũ, một ít tro tàn màu đen bị gió cuốn đi rơi rụng trên đất.
"Mẹ ơi, đáng sợ quá."
Lâm An, bạn cùng phòng ký túc xá của Lâm Nhất Chi sờ cánh tay nổi da gà của mình, đồng thời tiến lên phía trước theo mọi người.
Lâm Nhất Chi nhìn cô ấy, ánh mắt thả không.
Cô bỗng nhiên nhớ ra, hôm nay là ngày 14 tháng 7 âm lịch, đây cũng không phải ngày lành gì cả.
Từ khi còn rất nhỏ, cô đã biết ngày này nhất định không có chuyện tốt xảy ra.
Bởi vì khi màn đêm buông xuống, sẽ có một số thứ đi từ nơi xa xôi đến nhân gian.
Không lâu sau chuông tan học vang lên, càng ngày càng có nhiều sinh viên đi ra khỏi phòng học.
Có người chú ý đến tình huống bên cây tuyết tùng nên dừng bước, cũng có người mắt nhìn thẳng, đi nhanh về phía cửa học viện.
Lâm An nhíu mày, cô ấy muốn lại gần nhìn thi thể kia, chần chờ hỏi: "Đó là...!Người à?"
Ha? Lâm Nhất Chi hồi thần, cô nghĩ giây lát rồi trả lời: "Là người."
Khả năng ngày mai chuyện này sẽ lên hot search, rốt cuộc quá nhiều người chứng kiến, thời buổi này cư dân mạng thích nhất là bàn loại chuyện kỳ quái thế này.
Khiếp sợ! Sinh viên tự cháy vô cớ.
Lâm Nhất Chi nghĩ sẵn đầu đề cho bọn họ luôn rồi.
Cô thất thần kéo Lâm An tiến lên, muốn biết rõ ràng rốt cuộc chuyện này là sao.
Những quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống kia là từ đâu tới, ngoài cô thì còn ai thấy nữa không? Có phải thứ này đại diện cho điều gì không?
Đến giờ cơm tối, chuyện này đã truyền khắp trường học.
Một sinh viên trong học viện tự sát vì tình, sinh viên tự sát vì áp lực học tập, mọi người bàn tán xôn xao, rất nhiều giả thuyết được đặt ra.
Thậm chí khi đi mua cơm, Lâm Nhất Chi còn nghe thấy người bên cạnh nói chắc như đinh đóng cột: "Rõ ràng là hai nam tranh một nữ, một người trong đó đổ xăng lên người còn lại..." Nói rất sinh động như người này có mặt ở hiện trường.
Lâm Nhất Chi: "..." Bạn vui vẻ là được.
Những người thật sự ở hiện trường thì đều nhận được lời an ủi thân thiết của giáo viên hướng dẫn: Hy vọng các bạn học không truyền bá tin tức liên quan đến chuyện này, nếu không sẽ trừ điểm học phần.
Bởi vậy tuy tin đồn lan truyền rất ồn ào nhưng phần lớn mọi người đều tin đây là một vụ tự sát.
Buổi tối 8 giờ, các bạn cùng phòng đang xem phim hoặc chơi game.
Lâm Nhất Chi mở diễn đàn của trường tìm một vài topic kỳ quái được đăng vào mấy ngày hôm trước, nhưng cô phát hiện tất cả đều trong trạng thái "Đã xóa".
Cô lại mở tin nhắn ra, phát hiện biểu hiện đã đọc nhưng người kia không trả lời nữa.
Bên ngoài, gió nức nở đập cửa ầm ầm.
Thật là một buổi đêm thích hợp cho ma quỷ làm loạn, cô buồn bã nghĩ.
Mấy ngày trước, Lâm Nhất Chi vào diễn đàn của trường như thường lệ để tìm xem có công việc làm thêm nào phù hợp với mình không.
Kết quả cô phát hiện trong một loạt topic tìm người ở ghép, tìm người làm thêm lại có một bài viết hoàn toàn khác, đó là một topic xin giúp đỡ.
Lâm Nhất Chi nhớ đến những chuyện mình trải qua mấy ngày nay, cô bèn mở ra xem.
Chủ topic nói gần đây anh ta bắt đầu thường xuyên nằm mơ, hơn nữa cảm giác giấc mơ vô cùng chân thật, sau khi tỉnh lại anh ta vẫn nhớ rõ rành mạch.
Anh ta bị bỏng trong mơ, khi tỉnh lại thấy nơi bị bỏng trong mơ phát đau, không thể tưởng tượng nổi.
Phía dưới trả lời nói chủ topic đừng thức đêm, thức nhiều quá hỏng cả đầu óc.
Chỉ có mình Lâm Nhất Chi cảm thấy rất thú vị, bởi vì — cô chưa bao giờ nằm mơ.
Trong 21 năm cuộc đời của Lâm Nhất Chi, cô chưa từng có ấn tượng về việc mình nằm mơ.
Nhưng gần đây cô lại nằm mơ cùng một giấc mơ suốt mấy ngày liền.
Không biết từ khi nào, các bạn cùng phòng đều lần lượt đi vào giấc ngủ, chỉ có máy tính của Lâm Nhất Chi là còn hoạt động.
Ngoài trời gió ngày càng lớn, như thể muốn phá tan cửa sổ thủy tinh.
Mọi thứ bỗng trở nên đáng sợ hơn trong ngày vô cùng đặc thù này.
Gió thổi cả đêm, Lâm Nhất Chi cũng mất ngủ cả đêm, buổi sáng cô treo hai cái bọng mắt to đen mệt mỏi bò dậy đi rửa mặt.
Chưa ra đến cửa đã nhận được điện thoại của Đương Sử, anh ta vẫn xin cô "xem chuyện" giúp.
Không biết là anh ta hỏi được số điện thoại của cô ở đâu, nghe anh ta nói là người khác bảo anh ta tìm cô.
Kỳ lạ.
Cô siết chặt điện thoại, ánh mắt nặng nề.
Chuyện ngày hôm qua làm người đau đầu, Đường Sự lại làm cô không thoải mái.
Hai thứ gộp lại khiến cả người cô mơ mơ hồ hồ.
Nhưng cô ở lúc này hoàn toàn không ngờ tới đây mới chỉ là bắt đầu.
Những cố nhân đã từ biệt nay lại xuất hiện ở trước mặt cô, kể cả người kia.
Cảm xúc đê mê, một ngày trôi đi trong mơ hồ.
Đến buổi tối, Lâm Nhất Chi cũng tùy tiện rửa mặt rồi bò lên giường.
Ngoài dự đoán của cô là hôm nay cô đi vào giấc ngủ rất nhanh.
– một con đường rộng lớn uốn lượn dẫn vào tòa nhà cao lớn khuất sau bóng cây um tùm.
Mặt Trời chói chang trên đỉnh đầu, sáng ngời mà lại sạch sẽ.
Lâm Nhất Chi đứng ở cổng trường, phía sau là cánh cổng đóng chặt, trước mặt là một đoạn đường kéo dài đến nơi cao.
Trong bóng đêm yên tĩnh, đang lúc say giấc nồng, Lâm Nhất Chi bị cơn mơ đưa về trường học cũ của mình — Trường Trung học phổ thông Số 1 Thanh Thủy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...