"Có mồi nhấm nháp thêm này" Bá Long nhẹ nhàng nói, phía trước có một đám lớn châu chấu bám vào nhau rơi từ trên trời xuống, bọn côn trùng này nếu không có độc thì chắc chắn chứa rất nhiều protein, ăn thay cơm rất tốt.
"Bọn nó sao lại rơi xuống vậy anh" Tú Linh tò mò hỏi, do bình thường bọn nó bay rợp trời nhưng không hề va chạm với nhau, ấy vậy mà lúc này bọn nó lại rơi xuống một đám lớn bám vào nhau như quả bóng đá.
"Ở giữa anh đoán là một con chim, có thể nó mất phương hướng nên rơi xuống, bọn châu chấu quá đông nên không né tránh được mà đâm trúng, xong bám vào, một đường rơi xuống liền có một đám lớn bám vào" Bá Long giải thích theo cách nghĩ của mình, cũng có thể là sai.
Sau vài câu bàn luận thì cả hai đã bước tới cái quả bóng châu chấu, Bá Long phất tay một cái, Hỗn Nguyên Huyền Thiếc trực tiếp kết liễu toàn bộ châu chấu còn sống, nếu bình thường muốn giết chết bọn nó chắc chắn không dễ dàng vậy, nhưng Hỗn Nguyên Huyền Thiếc rất đặc biệt, khi nó ở trạng thái vật chất rắn thì cũng không hẳn là một khối kim loại, nó là những phân tử siêu nhỏ, kích thước nhỏ hơn hàng chục hàng trăm lần so với một tế bào trong cơ thể người, những phân tử này liên kết với nhau khá lỏng lẻo bằng năng lượng vũ trụ và có thể dễ dàng bị tác động bởi tinh thần lực, một khối Hỗn Nguyên Huyền Thiếc tuy không lớn, nhưng nó được nén lại bởi hàng tỷ tỷ tỷ phân tử không nằm trong sự hiểu biết của loài người, nhờ kích thước siêu nhỏ nên Bá Long dễ dàng điều khiển nó phá hủy hoàn toàn hệ thần kinh và hệ tuần hoàn trong cơ thể bé nhỏ những con châu chấu, cũng không phải là nghĩ trong đầu mình là giết chết là xong, Bá Long phất tay một cái, nhưng trong đầu hắn là hàng loạt những phép tính bại não liên tục được hắn đẻ ra, đây cũng là thứ tiêu hao phần lớn tinh thần lực của hắn.
*lời tác giả: cho ta 1 phần tư chương truyện để chia sẻ với các ngươi một chút nhé.
Ta mới là kẻ muốn bại não khi nghĩ ra cái thế giới này đây #T_T#, tất cả các thứ ta đều muốn nó logic nhất, dễ hiểu nhất, khái niệm dễ nghe nhất, vừa là điểm mạnh vừa là điểm yếu của ta, ta là kẻ có chủ nghĩa hoàn hảo a, do kinh nghiệm chưa đủ nên đầu truyện ta viết trong vô thức, tới lúc mà ta hiểu được rồi mới đau đầu đây, đặt ra nhiều khái niệm mà không nghĩ kỹ nên bây giờ ta phải vắt não ra cho mọi thứ hợp lý nhất có thể mệt mỏi thôi rồi mới cho ra một chương truyện điền văn, điền văn bình thường là một chương truyện không có cao trào hay gì, nhưng lại chứa nhiều thông tin, mà thông tin thì ta phải vắt não mới ra, bởi vậy nên ta viết mấy chương hành động thì khá dễ chịu, nhưng tới mấy chương nặng nhọc này thì ta không viết nhanh nổi, ta phải chia nhỏ ra để viết, một ngày vài đoạn, một đoạn vài trăm từ, vì vậy nên có đôi lúc một chương truyện lại có vài loại trình bày khác nhau, nói thật thì thế giới trong truyện này nó không khác gì một thế giới thực, trừ việc nó không có thật ra thôi, thấy những chương truyện ta viết rất chi tiết và lôi thôi không, do mỗi lần ta viết là thế giới này sẽ vận hành, nó khiến não ta quá tải, do nó vận hành theo tốc độ gõ phím của ta nên ta không thể tua thời gian trong truyện được, ta thấy khá khó, đôi khi ta dự định sẽ viết thế này, nhưng khi thật sự viết nó lại vận hành khác đi, ta thấy sáu mươi phần trăm tình tiết trong truyện là do nó tự động diễn ra, nói ra là lão Thiên của thế giới này là đúng đấy, vì ta rất thích hành main, trừ các tình tiết gặp boss ra thì còn lại đều là thế giới này tự đẻ ra, ta chỉ xem thế giới này chậm rãi chạy qua vừa viết lại thôi, mỗi nhân vật trong truyện ta đều muốn nói có một tính cách riêng, những tình tiết ẩn cũng rất nhiều, nhưng chắc khả năng đặc biệt mang tên não cá vàng của ta không đủ khả năng để hiện thực tất cả tình tiết ẩn này rồi, một mình ta viết ta thấy rất là quá sức luôn, nói thật là ta chính là người hóng bộ truyện này tới kết nhất, nhưng chắc theo tốc độ này thì còn lâu, lâu, và lâu, hi vọng là ta có thể sống tới lúc nó kết truyện, vì ta thấy, dự định của ta mới đi được vài phần trăm thôi (´・ᴗ・ `! ) ta cũng hi vọng các ngươi còn sống tới lúc nó kết thúc, nhìn tên truyện đi, nó sẽ là một cái kết mở, ấp ủ trong đầu ta là một vũ trụ, một vũ trụ rộng lớn, não ta không biết có bị nổ giữa chừng không nữa, nghe thì ghê gớm thật đấy, nhưng chắc gì đã làm được, ta cũng chỉ là đang phát tiết stress ra thôi, đọc có gì khó chịu thì ta xin lỗi, được chưa, tiếp tục thôi*
Bá Long vung tay một lần nữa liền thu nhập tất cả châu chấu vừa bị hắn tiêu diệt, đúng như hắn nghĩ, ở giữa quả cầu này có một con cò trắng, nó đã chết vì gãy cổ, Bá Long lười làm thịt nó nên không thèm nhìn lần nữa mà trực tiếp cùng Tú Linh tiến lên.
"Mấy giờ rồi anh" Tú Linh không nhìn được Mặt Trời nên không biết được giờ giấc.
"Hừmmmm, bốn giờ rưỡi rồi" Bá Long nhíu mày trầm ngâm nói.
"Tìm nơi trú chân thôi anh, tối chút nữa khó tìm lắm" Tú Linh nhíu mày nói, buổi tối là lúc nguy hiểm nhất, mà mùa này tối rất nhanh, bốn giờ rưỡi đã nhá nhem tối rồi, năm giờ là Mặt Trời lặng, ban ngày thì ngắn mà đêm lại dài, Bá Long cũng gật đầu đồng ý, hắn tuy đã lấy lại lực lượng của thể chất hiện tại, nhưng cơ thể bé nhỏ này vẫn chưa điều khiển hiệu quả được, chiến đấu quá căng hắn sợ đứt dây đàn nên thôi, làm quen thêm rồi tính sau.
Hai người đi một lúc nữa thì bầu trời cũng không còn côn trùng nữa, lác đác còn vài con yếu kém tụ tập bay thành đàn nhỏ trên đường phố thôi, nhưng bầu trời vẫn còn rất nhiều chim quấn thành đám lớn.
"Qua kia, anh cảm thấy nơi đó không có người" Bá Long chỉ vào một ngôi nhà bên đường, ngôi nhà này khá là bình thường, trừ việc nó khoá từ bên ngoài ra thì không có gì làm Bá Long chú ý, Bá Long tiến tới dùng tay giật bung ổ khóa cửa ra rồi đẩy cửa bước vào, phòng khách rất nhiều bụi bặm, có thể dễ dàng nhận ra là chủ nhà đã rời đi từ khá lâu rồi, Bá Long cũng không để ý đến cái ghế gỗ đầy bụi mà trực tiếp ngồi xuống nghĩ mệt, Tú Linh thì phủi sạch bụi bẩn mới ngồi xuống bên cạnh.
"Em đói chứ" Bá Long khép hờ mắt hỏi.
"Cũng hơi hơi" Tú Linh nhìn biểu cảm ông cụ non trên mặt Bá Long thì xém chút phì cười.
"Ăn gì đây, cơm, cháo, hay châu chấu nướng mỡ hành" Bá Long vẫn lim dim vừa nói.
"Thử châu chấu xem sao, em chưa ăn bao giờ luôn" Tú Linh nghe tên món ăn đã chảy nước miếng rồi.
"Ăn tại bàn luôn nhé, nói rồi Bá Long đứng lên tìm đường vào bếp, hắn tìm một chút nguyên liệu làm bếp, nhẫn không gian của hắn cũng không có những nguyên liệu này.
"Haizzz, may mắn là nhà này có củ hành, không thì chỉ có thể nướng mọi thôi" Bá Long thở dài nói, có củ hành đã là rất may mắn, hắn cũng có tìm thấy vài nguyên liệu làm bếp như muối, đường, bột ngọt, dầu ăn, nước tương, nước mắm, ớt bột, nhất là hủ chao với tương hột, những nguyên liệu rất tốt để nấu ăn, ít nhất là trong mạt thế.
Hắn lại ngồi xuống bên cạnh Tú Linh, tay thì vung ra liên tục, sau một lúc trên bàn liền nhiều ra một cái bếp nướng từ Hỗn Nguyên Huyền Thiếc tạp tạo thành, Bá Long lấy từ nhẫn không gian ra một cái rổ nhựa, một cái chén, đôi đũa bếp, hương liệu nêm nếm cần thiết, xong hắn bắt đầu từng khâu một, làm nước để khuếch lên châu chấu lúc nướng, rồi hắn tạo ra vài thanh nhỏ như cây tăm, độ dài tầm hai tấc, mục đích là thay thế tăm tre để xiên nướng, lại dùng cách ma sát từng vòng tròn đồng tâm vào nhau để tạo nhiệt độ cao, hắn không dùng Hỗn Nguyên Huyền Thiếc tạo ra tia plasma nóng là do nó rất khó kiểm soát nhiệt độ, cho thấp quá thì không đủ nóng, thậm chí còn phản tác dụng làm hạ nhiệt độ xuống tới mức đóng băng thì toang, nhưng nếu lỡ quá tay thì sợ rằng hắn ngồi cạnh cũng bị đốt cho đầu tốc đen xì mất.
Mùi thơm của mỡ hành bay thật xa, nhưng trừ hai người này thì không còn ai ngửi thấy cả, một bữa ăn chiều ngon miệng và không kém phần vui vẻ cứ để trôi qua, Tú Linh lúc này đang lười biếng nằm dài trên giường, Bá Long thì không có trong buồng với cô ấy.
Lúc nãy hắn có suy tư đôi chút, nhận thấy cơ thể bé nhỏ này không đủ cường độ và cân nặng nên khó tập luyện, vì vậy hắn đang đi ra ngoài một chút, do cạnh đó có một cái xe tải nhỏ, nhìn qua nó thì thấy chắc chắn không dùng được nữa, nhưng thứ Bá Long cần hiện tại lại là thứ trên xe rất nhiều, đó là thép, hắn định làm một bộ đồ thép, mục đích của nó là lợi dụng sức nặng để hắn luyện tập thân thể, hắn muốn mình chỉ cần đi bộ thôi cũng chậm rãi tăng thể chất, sau vài đường cơ bản thì Bá Long đã đem những phần thép to và nặng nhất của cổ xe cắt xuống, lại vận dụng Hỗn Nguyên Huyền Thiếc suất ra man lực khủng bố trực tiếp tạo hình từng khối thép, sau vài chục phút dùng sức chín trâu hai hổ thì hắn cũng làm xong, đầu tiên là một cái áo ba lỗ nặng bốn mươi mấy cân, hai ống tạ gắn vào cẳng chân mỗi bên hai mươi mấy cân, hai cái ống gắn vào cẳng tay mỗi bên tám cân, những thứ này vừa là siêu cấp giáp hộ thân vừa là tạ tập luyện, hắn không dùng Hỗn Nguyên Huyền Thiếc là vì nó có thể tự động lơ lửng trên không, không thể làm tạ tập luyện được.
"Oápppp" Bá Long ngáp một cái, do tinh thần lực của hắn vừa tiêu hao rất nhiều nên có chút mệt mỏi, cũng vừa mới ăn no nên hắn khá là buồn ngủ, cho hai viên năng lượng vào miệng vừa đi về nhà, hắn tiện thể nhìn qua một lượt, số lượng viên năng lượng còn lại trong nhẫn không gian đã không còn bao nhiêu, phải tìm cơ hội để săn tang thi bù đắp hao hụt mới được, do tất cả viên năng lượng trong nhẫn đều là do tên Minh thu nhập được.
Vừa vào buồng hắn liền lấy ra hai viên năng lượng đưa cho Tú Linh, cơ địa của Tú Linh bây giờ rất đặc biệt, khả năng hấp thụ dinh dưỡng và năng lượng cũng rất mạnh, bây giờ nói cho đúng thì Tú Linh lúc khoẻ mạnh chỉ cần hít thở nhiều một chút cũng có thể cường hoá thể chất, cơ thể khoẻ mạnh và có thể kháng cự với virus thì hấp thụ một lượng virus nhất định có thể chuyển hóa năng lượng kèm với virus thành lực lượng cơ thể, đây cũng là nguyên nhân khiến những người may mắn sống sót dù không ăn viên năng lượng cũng chậm rãi tăng thể chất, nạp nhiều năng lượng vào người và luyện tập một chút thì thể chất liền chậm rãi tăng lên, Bá Long cũng dựa vào điểm này mà tập luyện điên cuồng, lúc trước khi mạt thế xảy ra hắn có dựa vào dược lực của các loại thảo dược để khai phá giới hạn của cơ thể, vì vậy nên khi mạt thế xảy ra thì cơ thể hắn đã có lực lượng mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.
"Anh định đeo thứ này để ngủ luôn à" Tú Linh cười khan hỏi, bộ giáp cồng kềnh trên người Bá Long nhìn rất buồn cười.
"Anh cũng không cần thiết đeo mấy thứ này lúc ngủ đâu nha" Bá Long cũng cười cười, Hỗn Nguyên Huyền Thiếc len lỏi vào các khớp nối của các cục tạ trên người, động ý niệm lần nữa những thứ này liền tách khỏi cơ thể hắn, những thứ này được Hỗn Nguyên Huyền Thiếc chậm rãi hạ xuống đất.
Trời cũng đã tối, hai người nằm cạnh nhau chia sẻ hơi ấm cho nhau, cùng nhau chìm vào giấc ngủ ngon.
--------------------------------------------------
Ở giữa khu rừng có một ngôi làng nhỏ, giữ làng mọi người đang tụ tập lại cùng nhau, họ đang xoay quanh một đống lửa khá lớn, vì vụ mùa lần này khá tốt, tốc độ thu hoạch cũng nhanh hơn bình thường nhờ một đám trẻ hỗ trợ, vì vậy họ muốn ăn mừng một bữa, tên Minh không ngồi cùng mọi người mà khiêm tốn dựa lưng vào một gốc cây phía xa, hắn thấy nơi đông người không hợp với mình nên không có cùng mọi người, đứng bên ngoài nhì mọi người vui vẻ hắn cũng vui lây, nhưng mục đích chính khi đứng ngoài này vẫn là canh gác, hắn hôm trước vô tình thấy được vài con thú biến dị không biết từ đường nào lên được phía trên này, hắn lúc đó cũng có ra tay tiêu diệt vài con, còn lại một số ít nhanh chân tản ra chạy thoát, hắn thập phần rõ rệt, bọn thú đã biết đường lên đây thì dù có tiêu diệt toàn bộ thì bọn nó cũng lại lần nữa lên đây thôi, bình thường thì nơi này rất an toàn, do bao bọc quả núi này là những vách đá thẳng đứng cheo leo, chỉ có một ít hang động tự nhiên hình thành do nước chảy hàng nghìn năm mà thôi, nhưng mà bây giờ không còn an toàn nữa rồi, thú biến dị cũng có virus trên người, nếu như bọn nó lây nhiễm ở vùng đất trên này thì sợ rằng mọi người đều diệt vong, ấy là còn chưa nói đến vấn đề sức mạnh của bọn nó rất lớn, nếu một con hổ bình thường suất hiện thì người bình thường đã khó giải quyết, mà bây giờ bọn nó còn biến dị do hấp thụ virus nên sức lực tăng lên thật lớn.
Còn đang miên man suy nghĩ thì lỗ tai tên Minh khẽ giật một cái, hắn nghe được một âm thanh kỳ lạ, nó không phát ra từ hướng mọi người mà là phía sau hắn, đó là khu rừng, lúc này trong rừng không có người, vậy chắc chắn âm thanh kỳ lạ này là bọn thú biến dị rồi, nghĩ xong hắn liền xoay người leo lên cây, nhíu mày thật chặt mới mơ hồ nhìn được xa xa trong bóng tối, là một đàn chó sói, bọn nó là chuyên gia về chiến thuật săn bắt theo đàn, "một con, hai con, ba con, bốn con,! , hai mươi bốn con!.
.
" tên Minh đếm mà âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, gần ba mươi con sói biến dị, con nào cũng to bằng nữa con trâu, con to nhất thì không thua kém con trâu là bao, con to lớn nhất tên Minh nghĩ đó là con đầu đàn, ngay lúc hắn con đang sợ hãi thì từ phía đống lửa, mọi người bắt đầu gõ trống thổi kèn ca hát, âm thanh thật lớn, tên Minh hơi giật mình một chút, biết là chuyện chẵng lành sắp tới, không chậm trễ mà ngay lập tức hắn nhún người một cái, hắn bay ngược ra phía sau đàn sói biến dị, vì không muốn kinh động mọi người gây ra hỗn loạn không đáng có nên hắn định giải quyết nhanh gọn lẹ.
SOẸT!
Một kiếm vung ra, trực tiếp chém xéo người một con sói từ phía sau, bọn sói còn lại nghe thấy động tĩnh liền nhao nhao quay lại, nhìn thấy đồng bạn bị một con người chém chết bọn nó liền nổi giận, con sói đầu đàn rú lên một tiếng trầm thấp, tất cả những con sói còn lại ngay lập tức lao qua hắn, tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã sắp vây kín tên Minh vào giữa, "mẹ nó" hắn chửi một câu liền xoay người lại hướng cái kẽ hở nhỏ chạy ra ngoài vòng vây, trong gang tấc hắn tránh được một cú táp chết người, tên Minh lúc này không nghĩ nhiều, hướng sâu trong rừng mà chạy, bọn chó sói này quá hung hãn, mỗi con đều có thể chất gần bằng hắn, chém chết được một con cũng là do đánh úp bất ngờ thôi.
"Bọn này thật mạnh" tốc độ của tên Minh tuy cao, nhưng cơ thể của hắn không phải là dạng khí động học chuyên chạy bức tốc như loài thú săn mồi, thể chất cao hơn một chút cũng không đem lại một chút lợi thế nào, thoáng cái đã có hai con sói chạy sắp tới sau lưng hắn, lo cắm đầu chạy nên hắn không nhận ra được một điểm dị thường, thanh katana trong vỏ bên hông người hắn đang toả ra hào quang, những hoa vân đồ áng kỳ lạ đang phát sáng nhàn nhạt, do Mặt Trăng đang lộ ra khỏi tầng mây dầy đặc, nương theo một tiếng gió rít là một cái mồm đầy răng hướng tay phải của hắn táp tới.
Tên Minh hốt hoảng giơ tay phải chộp vào chuôi thanh katana, một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền vào người hắn, tốc độ ra đòn của tên Minh tăng vọt, chưa đầy nữa giây thì đầu con sói đang lao qua đã bị chém bay, ý thức của tên Minh mờ dần, hắn đột nhiên ngưng bước chân không chạy nữa, bọn sói cũng không trực tiếp lao vào cấu xé mà cẩn thận vờn quanh tên Minh, một cổ uy áp đang từ thân thể tên Minh phóng lên trời, chỉ nghe vụt một tiếng, tên Minh trực tiếp vọt đi hướng con sói biến dị gần nhất mà chém, một chớp mắt hắn đã chém ra hơn mười nhát, thân thể của con sói xấu số bị cắt ra từng khói, khi thịt đã rời ra lại bị luồng gió khủng khiếp do tên Minh duy chuyển tạo ra áp suất thổi tới, ầm một cái thân thể rời rạc của nó bị cơn gió khủng khiếp thổi bay.
Bọn sói ngay lập tức lao vào liều mạng, bọn nó cũng có một chút linh trí nhờ biến dị mà thành, biết rằng tên Minh rất khó đối phó, vì vậy bọn nó sẽ hợp sức cùng chém chết con mồi này, khẳng định khi giết chết tên Minh thì thịt của hắn sẽ giúp bầy đàn bọn nó tiến hóa một khoảng lớn nữa.
Từ đầu tới cuối con sói lớn đầu đàn đều không tham chiến, nó chỉ lẳng lặng đứng bên ngoài mà quan sát, nó là một con sói mạnh mẽ nhất, linh trí cao nhất, nhìn xa nhất, vì vậy nó hiểu mình nên làm gì để hạ được con mồi mạnh mẽ này, lúc này tên Minh không còn nghĩ gì ngoài hai chữ chém giết, ý thức của hắn như bị hai chữ này điều khiển, lách hông tránh khỏi một chú táp rồi lại chém ra một kích, con sói đang lao tới từ phía trước liền bị chém chết, vừa xong hắn liền nhún người nhảy lên cao ba mét tránh thoát một cú vồ, khi rơi xuống hắn co chân chém xuống một cái, một con sói rụt cổ lại nhưng không kịp trực tiếp bị hắn chém chết, vừa đáp xuống đất hắn thụp xuống chém quét ngang một đường, ba con sói lao qua bị hắn chém đứt hai chi trước lập tức bị ngã nhào tới, tên Minh lao qua trái tránh khỏi ba thân thể của ba con sói đang lao tới, lại thấy một con sói hướng bắp chân trái hắn cắn tới, kiếm còn bên phải cơ bản không kịp trở tay hắn liền dùng chân trái làm chân trụ xoay người một trăm tám mươi độ sang phải sử dụng gót chân phải đạp vào đầu con sói kia, ầm ầm một tiếng đầu con sói liền bị đạp nát, hắn nhanh tay chóng thanh katana xuống đẩy thân thể mất thăng bằng của mình bay ngược ra tránh khỏi hai con sói khác, chém giết tới khi chỉ còn hơn mười đầu sói biến dị thì đột nhiên tên Minh khựng lại, đầu óc của hắn choáng váng, trực tiếp khuỵu xuống một tay ôm đầu một tay chóng kiếm xuống đất, hắn nghiến răng kèn kẹt không nói gì, mắt hắn đỏ ngầu run run tay phải cầm kiếm, trạng thái cuồng chiến đã rút cạn ý chí của hắn, bây giờ nó đã không còn ý chí để hút nên nó bắt đầu phản phệ tinh thần lực của hắn.
HUỴCH!.
.
ẦMMMMMM!
Đúng lúc này tên Minh không kịp phản ứng bị một vỗ trúng lưng văng ra va vào góc cây to rồi rơi xuống không rõ sống chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...