Kết Thúc Để Bắt Đầu


Phùng Trân thầm mừng khi tộc trưởng và tộc nhân của ông ta cũng kết thúc vũ điệu "cồng chiêng". Thử nghĩ xem suốt 2 tiếng nghe họ lớn tiếng kêu gào "Kha-ôx"(*) không bị điếc mới lạ. Đầu của cô hiện giờ toàn tiếng "ong ong" thôi.
(*) Từ gốc là Chaos, được nhắc đến như một đấng toàn năng trong thần thoại Huy Lạp.
Phùng Trân chờ cả buổi nhưng không thấy hành động tiếp theo của đám người tộc trưởng. Quái lạ? Chẳng lẽ họ không đem cô thiêu sống hay đem trầm sông để hiến tế thần linh sao? Biểu hiện của bọn họ cũng kỳ lạ, người nào người nấy vừa run cầm cập vừa dáo dát ngó nghiêng khắp nơi. Hai cô gái bị bắt cũng giống họ, run rẩy nhìn xung quanh giống như đang sợ điều gì đó.
Đột nhiên đầu Phùng Trân lóe sáng, biểu hiện sợ sệt của bọn họ bây giờ rất giống lúc Husky và Sói tuyết cảnh báo về trăn Titanoboa. Đừng nói chút nữa sẽ có một con trăn khổng lồ bò ra nha.
Nếu đúng như vậy thì lần này hơi mệt rồi.
Chân vẫn còn bủn rủn nên chạy trốn thì miễn bàn.
Tay còn run nên cầm súng mở đường máu cũng bất khả thi.
Nhìn bản thân bị cột quanh một cây cọc gỗ, kế bên là 2 cô gái khác. Phùng Trân thầm tính toán dù đường lui hơi khó nhưng cắt đứt dây trói vẫn có thể.
Biết không đủ sức cắt dây trói nên Phùng Trân lấy dao găm Thụy Sĩ trong không gian, nhét vào tay cô gái bị trói bên cạnh.

Cô gái kia ban đầu sửng sốt không hiểu nhưng khi thấy Phùng Trân ra dấu cắt dây trói thì cô gái gật đầu hiểu, nhanh chóng cắt dây trói. Vì đám người tộc trưởng đang lo lắng nhìn xung quanh nên không thấy hành động bất thường của nhóm Phùng Trân trên dàn tế.
Đột nhiên một tiếng rống lớn vang dội cả núi rừng làm cô gái đang cắt dây trói hoảng hốt, xém làm rớt cả dao. Phùng Trân nhíu mày, tiếng rống này không phải của bọn Titanoboa, cũng không phải của khủng long bạo chúa. Không hiểu sao khi nghe xong tiếng rống lạnh lẽo như mang theo hơi thở tử vong khiến cô cảm thấy lạnh hết người.
Đám người dị tộc phía dưới đã có người ngất xỉu.
Thứ kia chưa tới mà đã sợ hãi đến như vậy, không biết khi xuất hiện thì họ sẽ như thế nào nhỉ?
Đột nhiên Phùng Trân muốn cười, cô là người bị hiến tế, không sợ thì thôi, họ mắc cái lông gì sợ đến xanh cả mặt như thế chứ. Vô dụng!
Tiếp theo nhiều mũi tên lửa từ ngoài bìa rừng bay thẳng vào đám người tộc trưởng. Phùng Trân thấy cô gái bên cạnh mừng rỡ, đủ hiểu "đồng bọn" của cô gái đến "cướp pháp trường".
Nhưng họ mừng cái lông gì chứ?! Mũi tên lửa bắn đâu không bắn, lại bắn đúng ngay dàn tế. Đám "cứu viện" kia đến cứu người hay đến thiêu chết người đây?
Haizz, tự nhiên Phùng Trân nhớ đến "sắc lang". Không biết hắn có trong đám người "cướp pháp trường" ngu xuẩn này hay không nữa. Nghĩ vậy nên cô có chút chờ mong. Nhưng rất nhanh cô tự khinh bỉ bản thân, từ khi nào cô lại ỷ lại vào người khác chứ?! Đặc biệt tên háo sắc đáng hận kia.
----

Ở một nơi khác trong rừng, tên đáng hận nào đó đang nhanh chóng chạy thật nhanh về hang động. Nhìn sắc trời chuyển sáng tối hắn vừa chạy vừa nguyền rủa đám bằng hữu kia bày trò hại hắn bị trễ thời gian về "nhà" làm buổi ăn chiều cho người kia. Tuy lo lắng cho người kia sẽ đói nhưng khi nghĩ đến việc hôm nay hắn tra được, người kia không phải là tộc người ở ,vùng đất thánh thì hắn nhoẻn miệng cười. Đợi người kia khôi phục, hắn sẽ "cầu hôn" để cô nhanh trở thành bạn đời của hắn nha.
Nhưng khi về đến thấy "vườn không nhà trống" hắn muốn nổi điên lên. Trong hang động vẫn còn lưu mùi của nhóm A Phỉ. Hắn tức giận, cầm vũ khí lập tức chạy đến bộ tộc của đám A Phỉ.
----
Quay trở lại đàn tế.
Phùng Trân không thèm nhìn 2 cô gái bị bắt trói lại. Hai ả mặt áy náy và xấu hổ nhìn cô.
Nhớ lại lúc nãy, khi đồng bọn của 2 cô gái này đến ứng cứu thì hai ả dùng dao găm của Phùng Trân cắt dây trói xong rồi "bỏ của chạy lấy người", không thèm giúp Phùng Trân cắt dây trói. Giờ thì hay rồi, bỏ trốn không thành công, không những bị bắt lại mà ngay cả đồng bọn cũng bị liên lụy.
Dàn tế đông vui hơn vì có thêm 3 người tự nạp mạng. Ba kẻ bị bắt là 2 thanh niên chừng 20 tuổi và một thiếu niên cỡ 16, 17 tuổi. Nhìn gương mặt bị bầm dập của 5 tên "bạn tù" Phùng Trân cười lạnh.
Khi nãy Phùng Trân định sau khi thoát khỏi dây trói thì cô sẽ dùng ý niệm từ không gian mang ngôi nhà "magic box" ra, sau đó mang 2 ả trốn vào trong đó, chắc chắn sẽ an toàn. Nhưng 2 ả kia lại quá nôn nóng muốn thoát khỏi đây liền bỏ rơi Phùng Trân, không những phá hủy toàn bộ kế hoạch của cô mà còn phá hủy luôn đường lui của các ả.
Cái kẻ bắt bọn họ cũng chẳng xa lạ, đó là cái tên cười nham hiểm đã bắt cóc Phùng Trân. Tộc trưởng rất hài lòng biểu hiện của hắn, liền tặng dao găm chiến lợi phẩm cướp được từ tay 2 ả bỏ trốn kia cho hắn. Tên nham hiểm kia thích thú ngắm dao găm, hắn còn huơ huơ con dao trước mặt nhóm Phùng Trân với vẻ mặt đắc ý.
Hừ, tạm thời gởi con dao cho hắn giữ dùm, đợi cô thoát khỏi đây sẽ quay lại đòi cả "vốn lẫn lời".

Vốn tưởng sẽ có chút thời gian bình yên để suy nghĩ bước tiếp theo thì bên tai Phùng Trân truyền đến âm thanh cãi nhau giữa đám "bạn tù" và tên nham hiểm kia.
Thật ngu xuẩn mà, bị bắt rồi còn cãi nhau chi mất công, hại thân thể bị đau thêm khi nhóm tên nham hiểm bồi cho mấy cú đấm vào bụng. Haizz, đồng bọn của 2 ả này thật bó tay, nghĩ sao chỉ có lèo tèo 5 người mà cũng bày đặt xâm nhập"cướp pháp trường" vậy trời. Trốn 2, bị bắt 3 coi như là kết quả may mắn rồi. Cả bộ tộc người ta có hơn 200 người đó mấy anh mấy chị à, không bị đánh chết là hên lắm nha.
Nhưng thôi, dù ngu xuẩn "lấy trứng chọi đá" nhưng bọn họ vẫn có tình có nghĩa mạo hiểm đến cứu đồng tộc nên Phùng Trân cũng không có nhiều chán ghét. Cô tính toán lên kế hoạch đào thoát lần nữa thì bỗng nhiên cảm thấy xung quanh có điều bất thường.
Tiếng côn trùng, tiếng dã thú biệt tăm, thay vào đó là bầu không khí lạnh như tờ rất quỷ dị.
Dưới tình huống bị bắt đến giờ, Phùng Trân đoán đại khái họ bắt cô để hiến tế cho một thứ gì đó gọi là "Kha-ôx". Cô không hiểu "Kha-ôx" là gì nhưng chắc chắn đám tộc trưởng dường như rất sợ "Kha-ôx". Bởi đa phần phụ nữ và trẻ em hốt hoảng chạy nhanh vào căn lều da thú gần đó. Còn đàn ông thì cầm sẵn trong tay giáo đá sắc nhọn nhưng tay họ run run. Tộc trưởng hướng ra phía bìa rừng tối thẳm kia, vừa quỳ lạy vừa không ngừng hô "Kha-ôx".
5 vị bị bắt chung họ cũng sợ, nếu họ không bị bịt miệng, chắc Phùng Trân đã tiếng gào khóc thảm thiết của họ rồi.
Mặt đất từ trận rung chuyển nhẹ có trật tự, từ phía bìa rừng Phùng Trân loáng thoáng thấy vô số ánh bạc mờ ảo đang di chuyển đến gần bộ tộc. Tộc trưởng cố gắng trấn định hô hoán "Kha-ôx".
Chết tiệt, Kha-ôx tới rồi. Phải nhanh chóng thoát khỏi đây nhanh mới được.
Phùng Trân lấy dao bấm trong không gian, lần này cô tự mình cắt dây trói, không dám giao cơ hội này cho đám bạn tù "thông minh" kia. Cô gái bên cạnh thấy Phùng Trân cắt dây trói thì sửng sốt một lúc, sau đó trấn định lại, ánh mắt chờ mong Phùng Trân sẽ lần nữa giúp các cô trốn.
Phùng Trân bỏ qua ánh mắt "lửa điện" của ả, chỉ cố gắng từng chút từng chút cắt dây trói.

Tuy nhiên khi biết "Kha-ôx" là thứ gì thì Phùng Trân bỏ cuộc, không cắt dây trói nữa, bởi cũng vô ích. Thử nghĩ xem trước mắt bạn là một con quái vật Ailens cao 2m rưỡi, đang nhìn bạn một cách chăm chú, nước miếng axít chảy ròng ròng, liệu bạn có thể giữ bình tĩnh cắt dây trói nổi nữa không?
Phùng Trân tự nhận bản thân là kẻ gan lớn, lạnh lùng, không sợ chết nhưng khi chứng kiến con Ailens hàng thật giá thật, chân tay cũng phải "quíu".
Ánh bạc Phùng Trân thấy lúc nãy là phản chiếu từ chiếc đuôi dao kim loại sáng bóng của chúng. Toàn thân con Ailens đên tuyền lạnh lẽo với chiếc vỏ cứng như thép.
Có 7 con Ailens di chuyển vào bộ tộc, chúng gào thét dài, sau đó nhảy phốc lên dàn tế. Chúng không có mắt, dí sát cái đầu sọ dài đầy kinh tởm về phía nhóm Phùng Trân đánh giá lên xuống. Chúng có vẻ hài lòng với vật tế lần này. Hai cô gái kia đã trực tiếp ngất đi. Ba thanh niên kia đơ cứng người, nét mặt đầy tuyệt vọng.
Nhìn nước miếng axít rơi rớt từ miệng đầy răng nanh nhọn của chúng làm sàn đàn tế cháy xèo xèo, khiến Phùng Trân chẳng dám hành động khinh xuất, dù có cắt dây trói thì cô cũng không có khả năng chạy thoát khỏi 6 con Ailens cao lớn này.
Mà quan trọng não của cô bây giờ cũng bị đơ rồi, quá sốc nên chết lặng cả người. Bất lực không phản kháng để con Ailens "ôm" đi.
Vì chúng đến 7 con, điều đó có nghĩa phải có 7 vật tế, tộc trưởng quyết đoán đẩy một bé trai tộc nhân gầy yếu ra "cống nạp" cho Kha-ôx. Phùng Trân nhìn rất rõ gương mặt đầy tuyệt vọng của đứa bé trai khả ái đó, nhưng rất nhanh nó mĩm cười chào thân nhân một cái rồi nhanh chóng tiến về phía đám Ailens.
Điều đó nghĩa là gì? Đây không phải là lần đầu họ hiến tế cho đám Ailens. Tộc nhân của bộ tộc này đã chuẩn bị sẵn tinh thần bất cứ lúc nào đều sẽ là vật tế cho đấng tối cao "Kha-ôx". Họ đánh không lại, chính xác mà nói họ không có khả năng là đối thủ của giống sinh vật ngoài trái đất có tốc độ nhanh, dũng mãnh và khát máu này.
Nghĩ tới đây Phùng Trân không thể phân tích thêm được gì nữa. Trong đầu cô hiện giờ vô cùng hỗn loạn.
Mẹ kiếp, quái vật Ailens không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng Hollywood hay sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Rốt cuộc thế giới cô đang sống là nơi nào? Viễn cổ? Tương lai? Hay hành tinh ngoài trái đất?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận