Kết Thúc Cũng Là Một Bắt Đầu FULL


Đổng Tiểu Tuyết nghe anh nói vậy thì người cứng đơ: “Änh làm sao có thể nghe?”
Lăng Hiên không trả lời cô, anh ngồi lặng yên trên sopha nhìn cô.
Thấy anh chỉ im lặng Đổng Tiểu Tuyết muốn xác định lại: “Anh đã nghe được những gì? Anh biết tất cả rồi?”
“Ừ! Đã biết đứa bé cốn dĩ không phải con của anh!” Lăng Hiên nhẹ nhàng trả lời cô.
Đổng Tiểu Tuyết cắn môi, nước mắt tuông ra, cô quỳ xuống đất cầu xin anh: “Lăng Hiên, anh nghe em giải thích...!mọi chuyện không phải như vậy đâu!”
Cô nắm lấy tay anh: “Là do bọn họ ép em, họ muốn đưa con em đi...!nên em mới lừa anh! Em không thể mất con của được...!hơn nữa em còn yêu anh, em không muốn mất anh!”
Không muốn nghe cô ta nói thêm gì nữa, Lăng Hiên nói: “Em về đi, Lăng phu nhân không thích có người lạ vào nhà cô ấy!”
Xong anh đứng dậy gở bàn tay của cô ta ra, anh mở cửa đứng đó đợi cô rời đi.
Đổng Tiểu Tuyết vẩn muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất bây giờ, cô cầm túi xách trên sopha đi đến trước mặt anh: “Anh Hiên, có thể cho em thêm một cơ hội không?”
Lăng Hiên không nói có cho cô cơ hội không, anh đứng bên cánh cửa giọng nói nhẹ nhàng: “Em về đi!” Rồi đóng cánh cửa lại.
--

“Yên Yên, quay về đi, Yên Yên, về với mẹ đi!” Cô kêu thảm thiết, nước mắt tuông ra chẳng ngăn được.
Trong giấc mơ Yên Yên gọi cô.
“Mẹ ơi! Yên Yên đau quá, Con nhớ mẹ quá!”
Cô hỏi lại con bé: “ Đau chỗ nào hả con!”
Thì con bé lại không trả lời, con bé giơ tay vẫy chào tạm biệt với cô rồi dần biến mất.

Dù cô có gọi thế nào con bé cũng khống đứng lại chờ cô.
Cô đau đơn bật dậy.
Thiệu Tư Mặc gọi cô: “Hiểu Hiểu!”
Cô không có phản ứng, cô vừa khóc trong miệng vừa lẩm bẩm gọi Yên Yên.
Anh kéo cô vào lòng, ôm lấy cô tay vỗ vỗ lưng cô.

Đến khi cô ngủ thiếp đi mới đặt cô nằm xuống giường kéo chăn đắp cho cô.
Lúc trước khi mới đến Anh đêm nào cô cũng mất ngủ, nếu không thì giấc ngủ cũng chập chờn hoặc mơ thấy Yên Yên.

Khi đó anh thường xuyên phải ôm lấy cô giữa đêm, vỗ về giúp cô bình tĩnh.
Nhưng gần đây tình trạng bệnh của cô rất tốt, vì sao hôm nay đột nhiên lại mơ thấy ác mộng.
Hôm sau anh đưa cô đến gặp bác sĩ.
Cô dạo này có còn mất ngủ hay suy nghĩ miên mang không?
Tống Hiểu Di rất phối hợp trả lời: “Dạo này không có vấn đề gì.


Nhưng hôm qua tối có lên mạng vô tình nhìn thấy một đứa bé bị tai nạn.

Buổi tối đi ngủ có gặp lại giấc mơ giống lúc trước.”
“Đây là biểu hiện bình thường, cô cố gắng không suy nghĩ về sự việc này, tập trung vào một việc gì khác, chỉ cần cô cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi này thì bệnh của cô sẽ khỏi hoàn toàn.” Bác sĩ điềm tĩnh dặn dò.
Hai tháng sau.
“Hiểu Hiểu, con về nước rồi ông bà ở đây rất buồn” Bà nội Thiệu hiền từ nắm lấy tay cô.
“Ông nội ơi, con nghe anh Tư Mặc nói ông bảo chờ con khỏe rồi sẽ tìm cho con một người chồng thật tốt, bao giờ ông mới giúp con tìm ạ?” Cô cười trêu chọc ông nội Thiệu.
Ông cười đến gương mặt nhăn lại nhìn cô: “Chờ cháu ly hôn với tên họ Lăng kia xong ta nhất định sẽ giúp cháu tìm một người chồng xứng đáng với cháu nhất.”
“Thế cháu cũng muốn tìm một cô vợ xinh đẹp, tài giỏi.

Ông xem sẳn tiện giúp cháu tìm luôn vậy!” Thiệu Tư Mặc gắp một miến cá đặt vào bát của ông nội nhẹ giọng góp vui.
Hôm sau, Thiệu Tư Mặc đưa Tống Hiểu Di về nước.
Thiệu Tư Mặc giúp cô kéo hành lý ra khỏi sân bay, bố mẹ Tống từ xa vẫy tay với bọn họ.
“Hiểu Hiểu!” Mẹ Tống rươm rướm nước mắt gọi cô.
Tống Hiểu Di ôm lấy bà: “Mẹ! Bố! con xin lỗi đã làm cho bố mẹ lo lắng!”

Bố Tống nhìn cô: “Về là tốt rồi!”Mọi chuyện đều đã qua!”
Tống Hiểu Di bổng nhiên nói: “Bố Mẹ! Con muốn đi thăm Yên Yên một lát!”
Bố mẹ Tống nghe cô nói liền quan sát biểu hiện của cô, rồi nhìn sang Thiệu Tư Mặc.

Sau khi thấy không có gì bất thường mới tỏ ý muốn đi cùng cô: “Được, chúng ta đi cùng con!”
“Không cần đâu ạ, con đi cùng anh Tư Mặc cũng được!” Cô lập tức nhận ra họ đang lo lắng.

“Ba mẹ, hai người đừng lo, con đã bình thường rồi!”
Bố mẹ Tống lại nhìn sang Thiệu Tư Mặc.
Anh gật đầu: “Chú dì cứ yên tâm, cháu sẽ đưa Hiểu Hiểu đi! Hai người về nghỉ ngơi trước đi ạ!”
--.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận