Kết Thúc Cốt Truyện Tôi Cùng Phản Diện Thành Đôi


Lâm Nhiễm Trần đi đến văn phòng khoa, bên trong lúc này ngoài Đường Yên Ngữ ra cũng không còn một ai.
“Cô tìm em ạ?”
Nhìn thấy cậu, cô nhẹ mỉm cười một tiếng sau đó mời cậu ngồi xuống đối diện mình để nói chuyện.
“Cô vô tình lướt thấy bài đăng liên quan đến em trên diễn đàn.”
“Vậy cô cũng tin sự việc đó là thật sao?”
Nếu ngay đến cả cô cũng như vậy, chỉ sợ sau này cậu có ra sức giải thích cũng không có ai tin lời mình.
Đường Yên Ngữ lắc đầu phủ định: “Không, cô không tin về chuyện đó.”
Cậu là học trò cưng dưới tay cô, hơn ai hết cô hiểu năng lực học tập của cậu ra sao, sao lại có thể không tin tưởng cho được.
Trong lòng Lâm Nhiễm Trần thắc mắc, nếu đã vậy, cô còn gọi cậu đến đây để nói về điều gì?
Cậu không rõ tâm tư của cô đối với mình rốt cuộc là như thế nào, tuy nhiên mong rằng nó chỉ đơn thuần là tình cảm cô trò bình thường và đừng vượt đi quá giới hạn, nếu không cậu thực sự sẽ rất khó xử.

Như nhận ra được cái thắc mắc đang biểu thị lên trên nét mặt cậu, cô chậm rãi bồi thêm.
“Thực ra cô gọi em lên đây cũng không phải chỉ để nói về tin đồn đó, đây là danh sách học sinh được đề cử nhận xuất du học của trường.


Thế nhưng em xem, trong đây hoàn toàn không hề có tên em.”
Đường Yên Ngữ vừa nói, vừa đặt danh sách đến trước mặt Lâm Nhiễm Trần cho cậu xem.
Danh sách học bổng du học, phần lớn đều là học bổng mà trường ưu ái dành cho những sinh viên có thành tích học tập xuất sắc.
Suốt hai năm nay, học lực của cậu không hẳn là tốt nhất nhưng cũng không đến nổi gọi là tệ.

Bất ngờ thay, trong danh sách này lại hoàn toàn không có đề tên cậu.
Lâm Nhiễm Trần nhíu mày hỏi: “Sao lại có thể? Rõ ràng là em…”
Rõ ràng trong suốt hai năm nay cậu đều cố gắng để duy trì thành tích của mình, từ sớm đã biết đến phần học bổng du học này, cậu không muốn bỏ lỡ nó để có thể hoàn toàn sống một cuộc sống tự lập, không cần tiếp tục phụ thuộc thêm bất kỳ điều gì vào Lâm gia.
Đến cuối cùng kết quả của mọi sự cố gắng đều như trở nên vô nghĩa.
Lâm Nhiễm Trần nghi ngờ có người động tay động chân đối với bảng danh sách này, nhưng đây là do đích thân hiệu trưởng lập ra, còn có khả năng để người khác dễ dàng chạm vào hay sao?
“Yên tâm, cô chưa bao giờ để cho học trò của mình phải chịu thiệt.

Về chuyện này, cô nhất định sẽ đến gặp hiệu trưởng để hỏi cho ra lẽ.”
“Vâng, em cảm ơn cô.”
“Không cần phải cảm ơn cô đâu, giúp em là chuyện cô nên làm mà.”
Đường Yên Ngữ rất rõ, tâm ý của mình sẽ không bao giờ được cậu chấp nhận.

Thế nhưng, cô vẫn muốn từng bước xen vào thế giới riêng của cậu.
Không nhận được tình cảm đáp lại từ cậu nhưng ít ra vẫn có thể trở thành một người được cậu kính trọng, nhớ đến.
Đường Yên Ngữ chốc chốc lại nhìn vào đồng hồ, nhận thấy cũng sắp đến giờ mình lên lớp nên dịu dàng nhìn cậu nói: “Em trở về trước đi, khi nào có kết quả cô sẽ báo lại cho em sau.”
“Vậy thì em xin phép rời đi trước.”
“Ừm tạm biệt.” Sau đó cô lại chợt nhớ đến một chuyện gì đó, gấp gáp nói với cậu: “À phải rồi, cô nhìn thấy người bạn mới chuyển đến lớp em trông rất quen mắt, dường như đã từng một lần gặp được cậu ta trong trường không lâu trước đây.”
Cô xoa cằm, nhíu mày cố gắng lục lại ký ức trước kia xem có nhớ ra được gì hay không.

Có điều ấn tượng của cô đối với hắn ngoại trừ lần gặp gỡ kia ra, hoàn toàn không còn xót lại chút thông tin nào khác.

“Ý cô là Cảnh Thịnh Kiêu ạ?”
Đường Yên Ngữ gật đầu: “Đúng đúng, chính là cậu ta.”
Cô còn nhớ cách hiệu trưởng nhắc đến tên hắn ở trước mặt cô Châu - cô chủ nhiệm của lớp cậu, hai từ “Thịnh Kiêu” nghe giống như đã thân thiết từ rất lâu trước đây.
“Cô thấy cậu ta dường như có chút quen biết với hiệu trưởng nên muốn nhắc nhở em một tiếng, phòng trường hợp em chẳng may vô tình đắc tội đến hắn.”
Ánh mắt Lâm Nhiễm Trần lẳng lặng cụp xuống.
Cậu dường như đã biết lý do vì sao tên mình không được có trong bảng danh sách đó rồi, ngoài hắn ra, còn ai có thể đá động trực tiếp đến hiệu trưởng cơ chứ?
Hắn đây là vì điều gì? Muốn lấy đi xuất du học cậu luôn mơ ước để trả thù sao?
Cậu nghiến răng, trong lòng âm thầm chửi đến chửi lui hai từ “chết tiệt”.
Cố gắng kìm nén đi sự tức giận của mình, cậu gượng cười nói “cảm ơn” sau đó liền rời đi.

Đường Yên Ngữ nhìn theo bóng lưng cậu, cô không hề hay bản thân vừa mới châm ngòi lửa cho một mối quan hệ.
***
Thời điểm này ở Đông Thành, thời tiết nơi đây có sự khác biệt rất lớn so với Long thành.

Vì là nơi đóng quân và huấn luyện quân nhân nên thời tiết của khu vực này phải nói khắc nghiệt hơn rất nhiều so với những vùng khác, nó khiến cho cơ thể hắn cảm thấy khó chịu, tâm trạng cũng trở nên không mấy tốt đẹp từ lúc mới bước xuống máy bay cho đến tận bây giờ.
“Giám đốc Kiêu, người phía bên kia vừa mới báo lại thời gian cuộc hẹn sẽ là tám giờ sáng ngày mai.”
Cảnh Thịnh Kiêu nghe xong chỉ gật đầu không đáp, sắc mặt suốt một quá trình vẫn cứ âm u khó chịu.


Trợ lý nhìn thấy sắc mặt hắn như vậy cũng hiểu ý, nhanh chóng rời đi để hắn nghỉ ngơi, tránh khiến hắn càng thêm sinh khí.

Đến lúc đó, người chịu thiệt thòi cũng chỉ có thể là y.
“Cũng trễ rồi, ngài cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi ạ.

Tôi ở ngay căn phòng kế bên, có chuyện gì cần ngài cứ việc tìm đến.

Tôi xin phép.”
Cả một quá trình, trợ lý đều làm rất nhuần nhuyễn.

Nói xong cũng liền nhanh chóng mở cửa chạy đi ngay, chẳng chút chần chừ.
Cảnh Thịnh Kiêu thầm nghĩ, xem ra người anh họ quý hóa của hắn tuyển người cũng không đến mức gọi là tệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận