Vừa nhìn thấy hắn, Lâm Nhiễm Trần theo bản năng muốn quay lưng bỏ chạy.
Thế nhưng cậu vẫn chậm hơn hắn một bước, còn chưa kịp chạy đi đã bị hắn tóm lấy cổ áo bắt cậu đứng đối diện với mình.
“Muốn chạy đi đâu?” Giọng nói hắn âm trầm, nghe cứ như đang tức giận, cộng thêm nét mặt không mấy tốt đẹp của mình khiến lòng cậu không ngừng run sợ.
Cha mạ ơi, sao tự nhiên hắn lại đột ngột tìm đến trường cậu thế này?
Chưa kể, cũng có ai chọc gì đến hắn đâu mắc gì hắn lại nhìn cậu bằng nét mặt hung hăng như vậy chứ?
Ánh mắt Cảnh Thịnh Kiêu từ đầu đến cuối đều hướng đến cậu không rời, mỗi một hành động cho dù là nhỏ nhất của cậu đều rơi vào tầm mắt hắn không thiếu một cái, thấy cậu rụt đầu quay mặt sang một hướng khác để né tránh tâm tình chẳng chốc đã trở nên không mấy tốt đẹp.
“Em trốn cái gì? Tôi cũng không có ăn thịt em!”
Trong lòng Lâm Nhiễm Trần thầm than, anh không có ăn thịt tôi nhưng anh từng đòi đánh gãy chân tôi được chưa?
Cậu bị sự đe dọa của hắn ám ảnh đến muốn điên rồi, bây giờ chỉ cần nhìn thấy bản mặt hắn liền nhớ đến lời hắn nói sau khi cùng mình chia tay.
Trong lòng cậu không ngừng biên soạn ra lí do hợp lí để trả lời câu hỏi của hắn, cuối cùng trước khi hắn thật sự lên cơn thì cậu cũng lên tiếng đáp.
“Tôi không có chạy, chỉ là đột nhiên nhớ ra bản thân còn có việc phải làm nên mới… gấp rút chạy đi.”
Cảnh Thịnh Kiêu không nói gì chỉ nhìn cậu, ánh mắt như muốn nói, em xem tôi là đồ ngốc chắc?
Rõ ràng từ xa hắn đã trông thấy cậu chậm rãi bước đi cùng người phụ nữ kia, không rõ ràng lắm về mối quan hệ giữa hai người, thế nhưng nhìn vào khoảng cách khi đi bên cạnh nhau hắn lại có cảm giác mối quan hệ giữa hai người có vẻ như rất thân thiết.
Điều đó khiến hắn cảm thấy thật ghen tỵ.
“Còn anh, khi không anh lại đến đây để làm gì?”
Trong nguyên tác, phản diện Cảnh Thịnh Kiêu từ học kỳ hai của lớp mười một đã bắt đầu học vượt lớp và tốt nghiệp đại học khi chỉ mới mười tám tuổi.
Bây giờ đáng lí ra hắn không nên có mặt tại đây, thay vào đó phải ở công ty để phụ giúp cha mình xử lí công việc mới đúng.
Nhắc đến nguyên tác mới nhớ, bây giờ chẳng phải cốt truyện đã kết thúc rồi hay sao? Và hắn, phản diện lớn nhất của bộ truyện này đúng ra phải đang ở trong tù để xám hối với những chuyện mình đã làm.
Thế nhưng cho đến tận thời điểm này vẫn không có chuyện gì xảy đến với hắn, thậm chí hắn còn có thể nhởn nhơ đến trước mặt cậu.
Rốt cuộc cốt truyện đã sai ở đâu?
Lâm Nhiễm Trần không hiểu, rõ ràng cậu không xuất hiện cũng không hề can thiệp gì nhiều đến cuộc đời của hai nhân vật chính, đâu thể nào chỉ vì sự xuất hiện một kẻ xuyên không như cậu mà khiến cho kết cục của cả bộ truyện thay đổi.
Nhìn lại mới thấy có rất nhiều điểm đã khác đi rất nhiều so với cốt truyện gốc, tỷ như việc thụ chính thường xuyên tìm đến anh trai cậu với lí do công việc hay cuộc gặp gỡ không ngờ đến giữa cậu cùng Cảnh Thịnh Kiêu.
“Tôi đến đây để học cùng em…”
Mãi lo chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cậu không hoàn toàn quan tâm đến câu trả lời của hắn, nghe đến đâu cũng chỉ ừm ờ mấy tiếng rồi thôi.
Nhận thấy được điều này ở cậu, hắn nhân cơ hội lợi dụng nó để đưa cậu vào cái bẫy của mình.
“Lát nữa em có thể cùng tôi dùng bữa không?”
“À ừm…” Sau đó mới nhận ra có gì đó sai sai, cậu nhìn hắn hỏi lại: “Khoan đã, anh vừa mới nói gì cơ?”
“Tôi nói lát nữa em đi ăn cùng tôi, vừa nãy em cũng đã đồng ý rồi còn gì?”
Nghe như có vẻ tự hào lắm, rõ ràng hắn lợi dụng thời điểm cậu không tập trung để gài cậu, đúng là đồ gian xảo!
Đến nước này rồi cậu còn có thể từ chối sao, cũng chỉ có thể cùng hắn lên xe rời khỏi trường.
Lâm Nhiễm Trần không ngờ đến, hình ảnh mình bước lên xe hắn lại vô tình bị Thạch Hầu quay lại được.
Gã mở lại đoạn video mình vừa quay lên xem, sau đó nhìn theo hướng xe rời đi nở một nụ cười âm hiểm.
Ngồi trên xe, cậu không quên nhắn tin cho Vương Tùy Nhiên để khi trở về anh không thấy cậu đâu còn đỡ phải lo lắng.
Cũng không nghĩ Cảnh Thịnh Kiêu vậy mà sẽ để ý đến điều này, cậu vừa mới tắt điện thoại ánh mắt anh đã dò đến hỏi thăm.
“Em nhắn tin với ai vậy?”
Cây ngay không sợ chất đứng, Lâm Nhiễm Trần cũng không hề làm gì mờ ám nên khi trả lời hắn thái độ không như những lần trước sợ bóng sợ gió ngược lại còn rất thong thả: “Bạn bè thôi.”
“Ý em là cái người tên Tùy Nhiên đó sao?”
Cậu không nghĩ hắn lại có thể ghi nhớ rõ tên anh đến như vậy, dù sao cậu cũng chỉ vô tình nhắc qua đúng một lần vào lần gặp gỡ trước đó.
Lâm Nhiễm Trần gật gật cậu, sau đó ánh mắt lại nhìn đến con đường phía trước mà hỏi: “Anh định dẫn tôi đi ăn ở đâu vậy?”
“Em đã ăn ở quán Trạch Nhiên bao giờ chưa?”
Cậu híp mắt lại, quán Trạch Nhiên, chẳng phải là cái quán trước đây Vương Tùy Nhiên sống chết cũng không chịu đến ăn hay sao? Cũng không biết có thứ gì ở đó khiến anh không hài lòng mà những khi nghe đến tên quán là mặt mày anh đều nhăn nhó như thể có ai quỵt nợ mình vậy.
Vì lí do này nên cậu cũng chưa ghé đến quán ăn này bao giờ.
“Chưa từng.”
“Vậy hôm nay đến ăn thử một lần xem sao, nếu như hợp khẩu vị, sau này tôi sẽ thường xuyên dẫn em đến.”
Thường xuyên sao? Thôi cho cậu xin, đi ăn với hắn lần này thôi cũng đã ngoài ý muốn lắm rồi, đừng hòng có thêm hai chữ “lần sau” này với cậu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...