Kết Hôn Sai Lầm



Nửa đêm khi Hạ Tiểu Tinh tỉnh giấc, bỗng thấy trên giường đã có thêm một người nữa. Âu Vũ Thanh đưa lưng về phía cô, lặng yên ngủ không một tiếng động, khoảng giường ở giữa ngăn cách hai người có khi đến gần hai thước*.

Anh trở về từ khi nào, cô lại không hề phát hiện ra.

Cô sửng sốt một lúc lâu, bởi vì hôm nay không phải ngày Âu Vũ Thanh về nhà, lẽ ra là ngày mai.

Anh cũng không phải mỗi ngày đều về nhà. Ngôi nhà hiện tại đang ở là quà cưới của cha mẹ Hạ Tiểu Tinh, gần khu phố trung tâm, mà nơi Âu Vũ Thanh công tác ở tận khu mới xây dựng bên kia sông, cách đây một giờ chạy xe, anh một tuần đến bốn ngày ngủ bên đấy. Ở đó Âu Vũ Thanh có căn hộ riêng của mình.

Hôm nay anh bỗng nhiên lại về không báo trước, hai tuần gần đây đã mấy lần như vậy.


Cảm thấy đầu hơi đau nhức, Hạ Tiểu Tinh mới nghĩ đến liệu có do uống thuốc dị ứng hay không, vốn chỉ định uống một viên, không biết sao lại uống đến hai viên. Hầu hết các loại thuốc dị ứng đều làm người ta thèm ngủ. Cô không phủ nhận trong một khắc nào đó, trong đầu có ý niệm coi thuốc dị ứng như thuốc ngủ.

Cô có thể chất dị ứng, đặc biệt mẫn cảm. Ngày hôm qua trận gió đầu thu thổi về, lá cây cả vàng lẫn xanh bay toán loạn, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống còn bảy, tám độ, lúc trời sẩm tối, trên chân và mu bàn tay của cô đã nổi lên rất nhiều nốt như u ngứa.

Hiện giờ các nốt ngứa đã biến mất, chắc là tác dụng phụ cũng tới, hai viên thuốc dị ứng, rốt cuộc đã có tác dụng.

Cô lẳng lặng nhìn Âu Vũ Thanh, trong phòng tối như mực, dưới tấm rèm cửa sổ mơ hồ hắt ra một chút ánh sáng, anh nằm nghiêng sát cạnh giường, tấm lưng kia, giống với mấy năm trước khi cô đi du lịch , từ cửa sổ tàu hỏa trông ra màn đêm núi Kỳ Liên, nhấp nhô trùng điệp, tựa như gần ngay trước mắt, ngay ngoài khung cửa sổ, nhưng kỳ thực, lại xa xôi không thể chạm tới.

Cô lặng lẽ đứng dậy.

Đêm nay trăng dường như rất sáng. Cô cẩn thận không quấy nhiễu đến Âu Dương Thanh, cho dù cùng ngủ trên một chiếc giường, anh với cô vẫn vô cùng xa cách. Đôi khi từ trên người anh, cô rốt cục đã hiểu thấu hàm ý thật sự của câu: “gần trong gang tấc, xa tận chân trời”.

Lần theo tủ quần áo, vách tường, cô rón rén đi vào phòng khách. Đứng bên cửa sổ gần mặt đất, cô do dự một lát, cuối cùng cố lấy dũng khí kéo tấm rèm ra, một tiếng “roạt” nhỏ vang lên, ánh trăng tựa như dòng nước, lập tức tràn ra khắp sàn.

Ngoài ô cửa thủy tinh là bóng đêm thăm thẳm, cô lại không hề thấy sợ thời khắc ba giờ đêm khuya khoắt này.

Cô vốn là kẻ nhát gan. Do trước đây đọc một chuyện xưa, trong đó kể rằng có một cô bé, nửa đêm rời giường đi kéo rèm cửa sổ, không ngờ ở ngoài khung cửa thấy một cô gái giống mình như đúc đang nhìn cô chằm chằm. Từ đó về sau cô luôn sợ mở rèm cửa sổ buổi tối. Câu chuyện kia, cô không biết kết thúc, đến giờ vẫn chẳng rõ cô bé kia rốt cuộc ra sao.

Choàng áo khoác, cô mở cửa ban công đứng hút thuốc. Ánh trăng vằng vặc, trận gió đầu thu hôm qua đã đem không khí ô nhiễm trong thành phố cuốn trôi, để lại một khoảng phố phường trong lành, cô nhìn thấy trên tay mình một làn khói nhẹ lượn lờ hướng về phía trước.

Hạ Tiểu Tinh không nghiện thuốc lá, hút thuốc trước nay đều là đùa chơi, sau khi kết hôn, biết Âu Vũ Thanh ghét trên người cô có mùi khói thuốc, cô càng tránh xa thuốc lá. Nhưng, gần đâu cô lại bắt đầu hút.


Nguyên do là từ khi biết cha bị tổ chuyên án Ban thanh tra kỷ luật tuyên bố “Song quy”*, bắt đầu bị cách ly, thẩm tra suốt đêm.

Hạ Văn Cường, phó Thị trưởng thành phố C phụ trách phát triển đô thị, vì tham ô nhận hối lộ số tiền lớn, đã bị cơ quan kiểm sát theo qui định phê chuẩn lệnh bắt giữ.

Khi kết hôn cô đã mang máng cảm giác cha có vấn đề, chỉ dựa vào tiền lương của cha và mẹ, làm sao có thể tặng cô căn hộ xa xỉ ở khu phố trung tâm phồn hoa làm quà cưới, sau đó còn tặng cả một chiếc xe hơi, nhưng nghĩ cha đường quan lộ gặp thời, cô cũng lười nghĩ ngợi.

Tương tự những đứa trẻ được cha mẹ che chở bao bọc, Hạ Tiểu Tinh lớn lên trong mật ngọt. Cô không biết mình là con gái của cán bộ cao cấp, ngoài cấp trung ương hay trên địa phương, còn lại cô không cho rằng là quan to. Nhưng cô thừa nhận bản thân mình có vận số không tệ, đã cho cô một người cha tốt. Người cha này không chỉ cho cô một công việc có thu nhập ổn định mà không gò bó, không cần mỗi ngày đúng giờ đi làm, còn mang đến cho cô người đàn ông cô yêu thương.

Cha đối với cô gần như là muốn gì được nấy. Thậm chí ngay cả lúc cô vì Âu Vũ Thanh mà cả kỷ nghỉ hè cơm nước không màng, cha lập tức tức vỗ ngực cam đoan với cô “Cha nhất định sẽ làm cho cậu ta cưới con, cha nó là nhờ cha một tay đề bạt lên, chú nó trong tay có hai công trình đang chờ cha ký tên, nhà đấy sao dám giở mặt chống đối với nhà ta.”

Tuy rằng sau này cô biết, bố chồng cô vì một lần lên chức cuối cùng, chú của Âu Vũ Thanh để có được dự án xây dựng đường bộ và nguồn vốn vay ngân hàng đã liên kết lại buộc anh đáp ứng cuộc hôn nhân này, song cô cũng không cảm thấy người nhà anh là kẻ nịnh nọt, bợ đỡ.

Nhưng chung qui có khác gì loại hôn nhân bị sắp đặt thời xưa, cô đã tự nhủ, nếu là một trăm năm trước, nam cưới nữ gả chẳng phải đều như vậy sao? Mấy ngàn năm nay, con cháu Viêm Hoàng cũng đều sinh sôi như vậy.


Hơn nữa, Âu Vũ Thanh cũng đâu phải gán mình trả nợ cho cô.

Đúng ra là anh đã ký hợp đồng kết hôn với cô. Không riêng gì hợp đồng phân định tài sản trước hôn nhân, còn bao gồm sau hôn nhân. Trong hợp đồng giấy trắng mực đen ghi rõ, sau khi kết hôn sinh hoạt phí mỗi bên một nửa, tài sản của ai người nấy lo liệu, không can thiệp chuyện riêng của nhau, trong vòng năm năm không cần sinh con, thậm chí tường tận cả việc một tuần nhà trai chỉ cần về nhà vài ngày, thời gian còn lại nhà gái không có quyền can thiệp…

Trong đó quan trọng nhất là điều khoản, năm năm sau, nếu nhà trai đưa ra yêu cầu ly hôn, nhà gái không được tìm lý do đùn đẩy hoặc cự tuyệt. Lúc đọc được dòng chữ này, Hạ Tiểu Tinh lông mi giật giật, Âu Vũ Thanh lạnh lùng nhìn cô, không đợi cô mở miệng đã nói, không đồng ý thì năm năm kia cũng không cần bàn nữa.

Khi đó là tháng sáu, cách lần đầu tiên cô gặp anh đã bảy năm, ngoài cửa sổ ánh mặt trời thiêu đốt gay gắt, cô lại vô cớ cảm thấy một luồng gió lạnh.

Cho nên, cuộc hôn nhân của bọn họ, là kết hôn có điều kiện kỳ hạn, quả thực cứ như phiên bản bộ phim Hàn Quốc “Full House”, chẳng qua trong đó Rain với Song Hye Kyo là kết hôn giả, còn cô cùng Âu Vũ Thanh, tuy là hợp đồng kỳ hạn nhưng bên trong là kết hôn thật. Theo lời Âu Vũ Thanh, là anh đem năm năm tuổi trẻ của chính mình bán cho cô. Thậm chí anh còn dùng cách so sánh tàn nhẫn, nói quan hệ của anh và cô, chẳng khác gì con vịt* với khách làng



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui