Sau khi Tạ Miêu tỉnh lại, cũng không có cảm nhận được cơn đau đầu nhức óc sau khi say rượu, chỉ cảm thấy cơn đói làm cơ thể hư nhược mệt mỏi.Thoáng ngồi dậy, Tạ Miêu lơ đãng quét mắt hoàn cảnh quanh mình, trong phút chốc không thể tin mà trừng lớn đôi mắt, thân mình cũng cương cứng không thể động đậy, Tạ Miêu chưa từ bỏ ý định mà lần nữa nháy đôi mắt chua xót của cô đến hơi đau, chính là trước mắt hết thảy đều không có biến mất.
Không biết qua bao lâu, tim đập thình thịch mới bình ổn xuống chút, Tạ Miêu đối với trước mắt mặt mọi thứ, khiếp sợ lúc sau, là đủ loại phỏng đoán cùng suy nghĩ, đều cảm thấy không hợp lý.Tường đất đỏ, nệm lúa mì, cái rương gỗ, cái bàn thô sơ đơn giản……Bỗng nhiên một trận choáng váng đánh úp tới, theo sau đầu đau đớn bén nhọn, trong đầu nhiều thêm những ký ức vừa quen thuộc lại xa lạ.
Lúc này Tạ Miêu mới rõ ràng mà ý thức được cô đây là xuyên qua.
Hiện tại là năm 1976, sóng gió trôi qua được một năm.Nguyên chủ thân thể này cũng tên là Tạ Miêu, một cao trung sinh viên tốt nghiệp 18 tuổi, cũng là một bé gái mồ côi mất đi người thân cách đây không lâu.Nguyên chủ Tạ Miêu là cái cô gái đáng thương, mà bà nội cô càng là người cả đời đau khổ.Ông nội Tạ Miêu thời trẻ để lại người vợ tuổi trẻ cùng với con trai còn ở trong tã lót đi lên chiến trường, từ đây liền không có tin tức, nghe nói là trong một trận đại chiến dịch vì cứu đồng đội mà hy sinh.Bà nội Tạ Miêu là người kiên cường, lau khô nước mắt một mình gánh vác toàn bộ gánh nặng gia đình, thật vất vả đem con trai nuôi lớn, lại cưới vợ cho con trai, mà co trai lại toàn tâm muốn đi đi theo con đường của cha, cứ như vậy ba của Tạ Miêu gạt người trong nhà trộm đi báo danh tòng quân.Bà nội Tạ Miêu trừ sốt ruột lo lắng cũng là vui mừng, con trai không phải là người không có tiền đồ.Mẹ Tạ Miêu cũng là người thành thật, chịu đựng cùng chồng hàng năm xa cách, liền cùng mẹ chồng ở quê làm ruộng chờ chồng trở về nhà hoặc mang cô ấy đi cùng.
Đợi một năm lại một năm, rốt cuộc có thể theo quân, còn không có qua hơn hai năm an ổn, ba Tạ Miêu lại ở thời điểm chấp hành đặc thù nhiệm vụ hy sinh.Bà nội Tạ Miêu lại một lần khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nhưng lúc này mẹ Tạ Miêu phát hiện mang thai, bà ấy không thể không sốc tinh thần lại lần nữa chiếu cố con dâu, coi chừng chăm lo toàn bộ gia đình.Mà mẹ Tạ Miêu cả ngày buồn bực không vui, khi sinh nở cũng khó sinh mà qua đời, chỉ để lại đứa cháu nội còn ở trong tã lót.
Lúc này bà nội Tạ Miêu đã khóc không ra nước mắt, nhìn cháu gái nhỏ gào khóc đòi ăn, bà không thể nhẫn tâm ném xuống hết thảy mặc kệ.Sinh hoạt làm lão thái thái trở thành đao thương bất nhập, chỉ có phần mềm mại đều để lại cho cháu gái nhỏTạ Miêu, bà ý niệm sống duy nhất chính là nuôi nấng Tạ Miêu lớn lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...