Sáng sớm hôm sau, Cao Thanh Thu thu dọn đồ đạc xong rồi chuẩn bị chuyển tới biệt thự của Hoa Ngọc Thành.
Ai dè vừa mở cửa ra lại phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài, không thể mở ra được.
Cao Thanh Thu vừa vặn nắm đấm cửa, vừa dùng sức gõ cửa.
“Mở cửa ra! Mở cửa ra!”
Giọng bà Cao truyền tới từ bên ngoài: “Khi nào con nghĩ thoáng thì khi đó mẹ sẽ thả con ra.”
Cao Thanh Thu siết chặt nắm đấm. Cô nói bằng giọng thất vọng đến cực hạn: “Mẹ! Con cũng là con của mẹ mà, sao mẹ lại đối xử với con như vậy?”
“Thanh Thu, mẹ cũng vì tốt cho con thôi mà. Mối hôn mà ba mẹ tìm cho con không tệ đâu, chỉ cần con nghe lời thì mẹ sẽ mở cửa cho con.”
Nói rồi bà ta không để ý tới lời van xin của Cao Thanh Thu nữa, quay người bỏ đi.
Trái tim Cao Thanh Thu trở nên lạnh lẽo.
Cô chưa bao giờ ngờ được rằng ba mẹ sẽ đối xử với mình như thế.
Từ nhỏ tới lớn, ba mẹ luôn yêu cầu cô phải nhường em trai, thứ gì ăn ngon chơi vui cũng đều nghĩ tới em trai trước.
Bởi vì tình cảm của hai chị em cũng thắm thiết nên Cao Thanh Thu không thấy có vấn đề gì cả. Tới bây giờ giật mình tỉnh ngộ, cô mới biết thì ra mình vẫn sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ.
Cô chán chường tựa lưng vào cửa, toàn thân mệt mỏi.
Bà Cao nhốt cô là đã quyết tâm rồi. Không chỉ nhốt cô mà đồ ăn thức uống cũng không đưa tới. Cao Thanh Thu không muốn cúi đầu đi xin người đó, đành phải nằm trên giường không nhúc nhích, cứ thế chịu đựng hết một ngày.
Cô chỉ biêt mệt mỏi ôm cái bụng đói réo vang nãy giờ, đầu óc có chút choáng váng. Không biết khi nào trán cô đã rịn đầy mồ hôi, Cao Thanh Thu vội cuộn mình lại, trốn trong chăn.
Chẳng biết sao mà lúc này cô lại nghĩ tới Đinh Cẩn.
Nghĩ tới chuyện người mình thích đang ở bên cạnh cô bạn tốt nhất của mình, trái tim cô lại quặn đau từng cơn.
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ…
…
Không biết đã qua bao lâu, đến khi cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại. Cô ngơ ngác nhìn trần nhà rõ ràng là hoa lệ hơn phòng mình quá nhiều.
Đây là đâu?
Cô đỡ người ngồi dậy, đầu còn hơi choáng váng, bụng đói tới mức chân tay mềm nhũn.
Cô nhìn chung quanh, nhất thời không đoán được mình đang ở đâu.
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Vừa thấy người đến, Cao Thanh Thu ngẩn ra: “Chú!”
Không ngờ lại là Hoa Ngọc Thành!
Lúc này Hoa Ngọc Thành đang đẩy xe lăn vào phòng, Lý Sơn đi theo phía sau.
Sau khi thấy Cao Thanh Thu tỉnh lại, cặp lông mày vẫn nhíu lại của Hoa Ngọc Thành cuối cùng cũng giãn ra. Anh đẩy xe lăn đi đến trước giường của Cao Thanh Thu, bảo Lý Sơn đứng đưa chiếc khăn mặt ấm tới đây rồi cẩn thận lau tay giúp Cao Thanh Thu.
Khi khăn nóng lau qua lòng bàn tay cô, trong lòng Cao Thanh Thu cũng trở nên ấm áp.
Cô nói: “Là chú đã đón tôi ra à? Cảm ơn chú!”
Hoa Ngọc Thành nghe vậy, nói bằng giọng nghiêm túc: “Em bị bệnh, tại sao lại không đi khám bác sĩ?”
Cao Thanh Thu sửng sốt. Sao cô có thể nói là bị mẹ nhốt trong phòng nên mới không thể đi khám bác sĩ được, đành phải làm bộ như lơ đễnh nói: “Chỉ là cảm nhẹ thôi mà, không sao đâu.”
“Có bao nhiêu bệnh nhẹ cuối cùng lại thành bệnh nặng đấy. Em đã mười tám tuổi rồi, phải học được cách chăm sóc cho bản thân mình.” Rõ ràng Hoa Ngọc Thành không hề hài lòng với đáp án này, ánh mắt anh nhìn Cao Thanh Thu chẳng đồng tình chút nào.
Cao Thanh Thu cười ngượng ngùng.
Cô biết Hoa Ngọc Thành đang quan tâm mình nên làm nũng: “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn chú!”
Dứt lời, cái bụng vẫn bị bỏ đói của cô lại kêu ùng ục mấy tiếng.
Gương mặt cô chợt đỏ ửng, không dám nhìn sắc mặt của Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành không nói gì cả, chỉ sai Lý Sơn đằng sau: “Đi nấu ít đồ ăn mang tới đây.”
“Vâng.”
Lúc ra ngoài, Lý Sơn tiện tay đóng cửa lại.
Anh ta không ngờ rằng anh Hoa lại để ý tới cô nhóc kia như vậy.
Vốn đã bảo cô nhóc mấy ngày này chuyển tới đây ở, không ngờ chẳng thấy bóng dám cô nhóc đâu cả. Anh sợ cô bé này chạy trốn, làm tổn thương tình cảm của anh Hoa nên mới tức tốc đến nhà họ Cao một chuyến.
Không ngờ lại tìm thấy Cao Thanh Thu đang sốt cao ngất ở trong phòng.
Vừa nghe thấy Cao Thanh Thu bị ốm, anh Hoa đã cuống cuồng hết cả lên, không để ý tay chân bất tiện mà nhất định đòi đích thân đến chăm sóc cho cô gái này.
Đây là lần đầu tiên Lý Sơn thấy Hoa Ngọc Thành để ý tới một cô gái đến mức này.
Cho dù là Dương Nhạc Linh cũng chưa từng được đối xử như thế.
Không ngờ bộ dáng của anh Hoa khi chiều vợ lại là thế này.
Lý Sơn mỉm cười, lại cảm thán cô nhóc Cao Thanh Thu này thật đúng là ông trời ưu ái.
…
Sau khi dùng xong thức ăn mà Lý Sơn đưa tới, Cao Thanh Thu sờ cái bụng no nê của mình, lại nói một tiếng cảm ơn.
Hoa Ngọc Thành mỉm cười: “Em là vợ tôi, không cần khách khí với tôi như vậy đâu.”
“Vâng.” Cao Thanh Thu không nhịn được đỏ mặt.
Cô nhớ tới lúc ăn cơm, Hoa Ngọc Thành kể rằng Lý Sơn đến nhà cô đưa cô tới đây, cô bèn hỏi: “Anh Lý, anh đã gặp mẹ tôi chưa vậy?”
Sao mẹ cô lại đồng ý họ dẫn cô đi vậy?
Có vẻ như Lý Sơn nhớ tới chuyện không tốt nên thoáng lúng túng nói: “Mẹ cô nói là muốn gọi cảnh sát.”
Cao Thanh Thu biết chắc chắn là mẹ mình làm khó anh ấy, bèn cúi đầu áy náy nói: “Xin lỗi, tôi gây phiền toái cho anh rồi.”
Lý Sơn lắc đầu.
Chẳng qua nhớ tới thái độ không thèm quan tâm tới Cao Thanh Thu của người kia, anh không nhịn được hỏi lại: “Người kia… Thật sự là mẹ của cô à?”
Cao Thanh Thu ngây ra một lúc, ánh mắt tràn đầy đau buồn.
Cô im lặng túm chăn, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Lý Sơn lại nói: “Cô nghỉ ngơi cho khỏe trước đi. Những chuyện khác anh Hoa sẽ xử lý.”
Anh nói những lời này đúng là vì muốn cảnh tỉnh Cao Thanh Thu, khiến cô biết rời khỏi anh Hoa, cô không thể làm được chuyện gì cả. Chỉ có anh Hoa mới là chỗ dựa duy nhất của cô.
Nghe vậy, Hoa Ngọc Thành bỗng nói: “Ra ngoài đi!”
“Anh Hoa?” Lý Sơn sửng sốt, quan sát vẻ mặt lạnh lùng của Hoa Ngọc Thành mới lờ mờ nhận ra mình chọc giận người này rồi.
“… Vâng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...