Nhưng, có thể gặp được người nhà của anh, đủ để chứng minh một chân của cô ta đã bước vào nhà họ Hoa rồi, Vũ Minh Hân rất vui.
Vũ Minh Hân vừa ngồi xuống, Lý Sơn đã đẩy Hoa Ngọc Thành vào nhà.
Thấy họ tới, bà Hoa vội vàng đứng dậy: "Về rồi đấy à?"
"Mẹ." Hoa Ngọc Thành lên tiếng chào hỏi.
"Sao không thấy Thanh Thu đâu?" Thấy Hoa Ngọc Thành về nhà một mình, bà Hoa bắt đầu lo lắng.
Chẳng lẽ vì chuyện của Đinh Cẩn mà Cao Thanh Thu không dám về nữa?
Lý Sơn cất lời giải thích: "Đang nghe điện thoại ở bên ngoài, sẽ vào ngay đấy ạ."
Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành liếc tới Vũ Minh Hân ở bên cạnh, khẽ nhíu mày: "Trong nhà có khách à?"
"À, đây là bạn gái của Vũ Trung, lần đầu mới tới nhà mình." Bà Hoa tươi cười giới thiệu.
Vũ Minh Hân cuống quýt đứng dậy, ngoan ngoãn chào: "Con chào chú."
Hoa Ngọc Thành không hề liếc nhìn cô ta: "Con thấy có chút không thoải mái, đi nghỉ trước."
Anh không thích gặp người ngoài cho lắm.
Nhất là từ sau khi bị thương, lại càng không thích.
Vũ Minh Hân bị vấp váp, có phần lúng túng, mọi người cũng không chú ý tới cô ta, tất cả chú ý đã dồn lên người Hoa Ngọc Thành.
Bà Hoa nói: "Vậy đi nghỉ đi, vừa đúng lúc hôm nay mẹ hẹn một bác sĩ tới đây, khám cho con luôn."
Lý Sơn đẩy Hoa Ngọc Thành đi rồi, Hoa Châu Du cũng đi theo. Cô có thể cảm nhận được, Hoa Ngọc Thành vẫn không vui, hai hôm nay gọi điện thoại cho nó, nó có vẻ không muốn bắt máy cho lắm.
Con trai phạm lỗi, tất nhiên cô phải đi bù đắp.
…
Cao Thanh Thu đang nghe điện thoại ở bên ngoài, Cao Thanh Đức gọi tới: "Chị, chị đang ở đâu vậy? Bao giờ chị về?"
"Tạm thời chị không về đâu."
"Hay là chị về xem thế nào đi! Mẹ đang tìm chị khắp nơi đấy!"
"Lần trước không phải mẹ đã gặp người của nhà họ Trần à, nhà họ nói thế nào?" Hôm đó bà Cao gọi cho cô rất nhiều cuộc, nhưng Cao Thanh Thu không bắt máy.
"Không gặp được chị, mẹ cũng bỏ cuộc rồi. Bây giờ mẹ khá lo lắng cho chị, sợ chị ở bên ngoài gặp phải vấn đề gì. Chị, hay là, chị gặp mẹ một lần đi?"
"..." Cao Thanh Thu không nói gì.
Bà Cao thiên vị là sự thật, bà nuôi dưỡng cô nhiều năm cũng là sự thật.
Nghe đến việc mẹ lo cho mình, Cao Thanh Thu có phần mềm lòng.
"Nếu như chị không yên tâm về mẹ thì để em đến thăm nhé! Thăm rồi thì chúng ta cũng yên tâm, đúng không? Dù sao chị cũng là chị gái em."
Cao Thanh Đức đối xử với Cao Thanh Thu vẫn rất tốt.
Trong lòng Cao Thanh Thu biết rõ chuyện này.
"Khi nào rảnh nói sau nhé! Bây giờ chị bận việc rồi."
"Vậy được! Đợi chị rảnh rồi em lại tới tìm chị."
...
Cao Thanh Thu gọi điện xong, bước vào nhà, Hoa Ngọc Thành không có mặt, nhưng Đinh Cẩn và Vũ Minh Hân đều ở đó.
Vũ Minh Hân đang gọi hoa quả, gọi xong thì đưa cho Đinh Cẩn: "Này, anh ăn đi."
Từ cách hai người họ bên nhau, Cao Thanh Thu có thể chắc chắn rằng họ đã hẹn hò rất lâu rồi.
Còn lâu hơn thời gian mình chia tay cùng Đinh Cẩn cơ.
Cô không muốn thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận, cô bị phản bội rồi.
Khi cô tưởng rằng Đinh Cẩn là bạn trai mình, Đinh Cẩn đã cùng Vũ Minh Hân về nhà và được bà Vũ coi như con rể.
Mà bây giờ, Vũ Minh Hân đã theo Đinh Cẩn về nhà, điều này có nghĩa là gì, không thể rõ ràng hơn được nữa.
Trong phòng khách chỉ còn Đinh Cẩn và Vũ Minh Hân, ông Hoa bà Hoa đã bận việc của mình rồi.
Nhìn thấy Cao Thanh Thu bước vào, Vũ Minh Hân lập tức kích động mà đứng bật dậy: "Cao Thanh Thu?"
Cao Thanh Thu nhìn Vũ Minh Hân, không có động thái gì.
Vũ Minh Hân đã kích động bước tới trước mặt cô: "Cô đến đây làm gì? Đây là nơi mà cô nên đến à? Cô có biết đây là đâu không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...