Trợ lý đứng bên cạnh nói với cô ta: “Tôi nghe nói Đồng Dương liên lạc với Đông Hằng đã bị cự tuyệt.
Đông Hằng ký hợp đồng với Phong Ngôn, không ký với anh ta.
”
“…” Vũ Minh Hân khinh thường nói: “Phong Ngôn? Bọn họ lấy tự tin ở đâu chứ, cảm thấy Phong Ngôn có thể so sánh với Đồng Dương chứ?”
Để Phong Ngôn thay thế Đồng Dương cũng chỉ có đồ ngốc Cao Thanh Thu mới có thể làm chuyện như vậy.
Đồng Dương đã nổi tiếng mấy năm?
Mặc dù năm nay Phong Ngôn không tệ, nhưng sau này có nổi tiếng hay không thì ai biết được?
Nhưng Vũ Minh Hân nghĩ đến Mộ Thập Thất, nhớ tới chuyện lần này thì buồn bực không chịu được.
Cô ta trả phòng khách sạn rồi đến sân bay về Giang Châu.
Tài xế nhà họ Dương tới đón cô ta: “Cô Vũ đi công tác vất vả rồi.
”
Hiện tại Vũ Minh Hân đang làm việc trong công ty nhà họ Dương, ba Dương rất coi trọng cô ta, đối xử với cô ta cũng rất tốt.
Vũ Minh Hân lạnh nhạt lên tiếng rồi lên xe.
Về đến nhà, mẹ Dương đang ở nhà: “Minh Hân, cháu đã về rồi!”
“Dì.
” Vũ Minh Hân về nhà họ Dương thì lập tức thay đổi dáng vẻ ngoan ngoãn, đi tới bên cạnh mẹ Dương.
Mẹ Dương nói: “Đây là hình nền điện thoại, dì không biết làm thế nào, cháu giúp dì đổi một chút đi.
”
Vũ Minh Hân ngồi xuống, cầm điện thoại của mẹ Dương rồi thay đổi hình nền: “Hình này có đẹp không dì?”
Đó là hình nghệ thuật mẹ Dương chụp mấy ngày trước.
Mẹ Dương nói: “Đẹp.
”
Xem ra bà ta cực kỳ hài lòng.
Tuy rằng Vũ Minh Hân giúp bà ta làm một số việc nhỏ, nhưng thắng ở thái độ, cô ta kiên nhẫn cho nên mẹ Dương cũng rất thích cô ta.
Trên lầu hai, Dương Nhạc Linh nhìn Vũ Minh Hân và mẹ mình thân thiết như thế thì cảm thấy buồn cười.
Nhưng cô ta cũng có thể hiểu được.
Cô ta biến thành dáng vẻ hiện tại này, không thể chăm sóc cho bản thân, cầm người khác quan tâm.
Một thời gian dài làm cho mẹ cũng cảm thấy phiền phức.
Nhưng Vũ Minh Hân chẳng những không cần làm phiền mẹ mà còn có thể làm một số việc lấy lòng bà ta, bà ta đương nhiên rất vui vẻ.
Dương Nhạc Linh không nói gì, điều khiển xe lăn đi về phòng mình rồi đóng cửa lại.
Vũ Minh Hân và mẹ Dương nói chuyện một lát, dịu dàng hỏi: “Chị Nhạc Linh thế nào rồi?”
“Ôi, mỗi ngày nó đều ở trong phòng, cũng không biết đang làm gì.
”
Vũ Minh Hân nói: “Tâm trạng của chị ấy không tốt, chúng ta phải thông cảm cho chị ấy.
Lát nữa cháu lên thăm chị ấy một chút!”
Mẹ Dương nghe Vũ Minh Hân nói thì trong lòng cảm thấy ấm áp, mình tốt với Vũ Minh Hân như vậy, cô ta còn nhớ rõ Dương Nhạc Linh, cô gái này đúng là hiểu chuyện cũng rất ngoan.
Cô nói: “Được, cháu khuyên nó một chút, đừng để nó buồn bực ở nhà mỗi ngày.
”
Mẹ Dương không phải không muốn khuyên Dương Nhạc Linh, nhưng cô ta không nghe, nghĩ tới dáng vẻ của cô ta bây giờ thì có thể làm cái gì?
Cũng chỉ không miễn cưỡng.
Vũ Minh Hân lên lầu gõ cửa phòng Dương Nhạc Linh, không đợi cô ta lên tiếng đã đi vào.
Dương Nhạc Linh ngồi ở đó, trong tay cầm tấm ảnh của Hạ Thiên, nhìn có vẻ giống như bà điên.
Vũ Minh Hân đi đến bên cạnh cô ta, nhìn tấm ảnh trong tay cô ta nói: “Mỗi ngày cô đều ở trong phòng ngắm nhìn, con gái cô sẽ thích cô sao?”
Dương Nhạc Linh cứng đờ, không lên tiếng.
Vũ Minh Hân ngồi xuống nhìn dáng vẻ Dương Nhạc Linh tiều tụy: “Vì một người đàn ông mà vứt bỏ con gái mình, cô có nhìn thế nào thì con bé cũng sẽ không tha thứ cho cô.
”
“…” Dương Nhạc Linh trừng mắt nhìn Vũ Minh Hân: “Đi ra ngoài.
”
Trước mặt ba mẹ Dương thì cô ta giả vờ là người tốt, nhưng mỗi lần Vũ Minh Hân đều nói mấy câu làm cho Dương Nhạc Linh cảm thấy tức giận buồn bực.
Cô ta muốn Dương Nhạc Linh luôn sa sút tinh thần, không thể phấn chấn lên được, chỉ có như vậy, địa vị của cô ta ở nhà họ Dương mới có thể vững chắc được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...