“Ba sao vậy?” Cao Thanh Thu mở to mắt, lúc cô không ở đây, chú đã làm chuyện xấu gì?
Hiện tại cô có gián điệp bên cạnh anh, anh đừng hòng lừa gạt cô.
Bóng Đèn Nhỏ lên án: “Ba mắng bé cưng.
”
Cậu bé rất tủi thân đấy!
Ba xấu lắm! Hu hu hu…
Cao Thanh Thu nhìn con trai nằm sấp lên người mình diễn dáng vẻ tủi thân: “Vì sao ba mắng con?”
“Mắng con.
” Bóng Đèn Nhỏ tiếp tục nói.
Hoa Ngọc Thành mắng cậu nhóc thì chắc chắn cậu bé đã làm sai chuyện gì đó.
Nhưng hắn là cái loại này ngốc đến sẽ hố chính mình người sao?
Đương nhiên cậu bé sẽ không nói nguyên nhân!
Hoa Ngọc Thành đi vào từ bên ngoài, nhìn thấy Cao Thanh Thu đã tỉnh đang nói chuyện với con trai, anh cưng chiều nói: “Ngủ ngon không?”
Cao Thanh Thu gật đầu: “Ừm, Dương Dương nói với em là chú mắng nó.
”
“…” Hoa Ngọc Thành nhìn lướt qua cậu nhóc vừa tố cáo, cậu bé chột dạ chôn mặt trong lòng Cao Thanh Thu.
Dáng vẻ chột dạ của cậu nhóc làm cho Hoa Ngọc Thành dở khóc dở cười, anh đi tới ngồi xuống giường nói: “Không nghĩ tới thằng bé còn tố cáo.
”
Cao Thanh Thu tự hào nói: “Bé cưng nhà chúng ta rất thông minh, anh bắt nạt bé thì nó sẽ nói.
”
Hoa Ngọc Thành nhìn Bóng Đèn Nhỏ, giọng nghiêm túc nói: “Hoa Tư Dương, ngồi dậy nói chuyện đàng hoàng, con không xương đầu sao, còn dựa vào người mẹ?”
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành thì trong lòng không nhịn được cảm thấy tội lỗi.
Mỗi lần Hoa Ngọc Thành dạy con, sao cô cũng có cảm giác bị dạy dỗ vậy chứ?
Anh thật sự…
Quá nghiêm túc!
Bóng Đèn Nhỏ hừ hừ, nhưng vẫn nghe lời ngồi dậy.
Cậu bé nhìn Hoa Ngọc Thành, ánh mắt đầy tủi thân: “Ba xấu lắm.
”
“Ba chỉ mắng con, không hề đánh con, lần sau con còn nghịch nước thì ba sẽ đánh con.
” Ánh mắt Hoa Ngọc Thành rất nghiêm túc.
Con trai làm sai, cho dù còn nhỏ thì anh vẫn dạy dỗ!
Không có cách nào khác, anh là một người nghiêm túc như thế.
Tuyệt đối không cưng chiều.
Bóng Đèn Nhỏ đáng thương nhìn anh…
Cao Thanh Thu cho rằng Bóng Đèn Nhỏ sẽ tức giận, không vui, oán hận Hoa Ngọc Thành gì đó, nhưng lại không có.
Cậu nhóc nghe Hoa Ngọc Thành nói xong thì đứng lên, chủ động đi tới trước mặt Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành nhìn cậu nhóc : “Con làm cái gì?”
Bóng Đèn Nhỏ đứng trước mặt Hoa Ngọc Thành, dáng vẻ vô cùng tủi thân, đôi mắt mở thật to.
Hoa Ngọc Thành hừ một tiếng: “Sao vậy, ba nói sai sao? Con còn không vui vẻ?”
Cậu nhóc nhỏ như vậy đã có cảm xúc rồi đúng không?
Hoa Ngọc Thành còn không tin mình không giải quyết được cậu nhóc.
Bóng Đèn Nhỏ đứng trước mặt anh, đột nhiên nói một câu: “Ôm một cái.
”
Giọng rất đáng yêu, giống như đang lấy lòng.
Cậu bé vừa bị Hoa Ngọc Thành mắng mà còn chạy đến trước mặt Hoa Ngọc Thành muốn ôm một cái, ngay cả Cao Thanh Thu ngồi bên cạnh nhìn cũng vô cùng kinh ngạc, huống chi là Hoa Ngọc Thành?
Cô chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hoa Ngọc Thành cứng đờ, ánh mắt cũng trở nên vô cùng dịu dàng.
Anh giang tay ra ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ, Bóng Đèn Nhỏ nhào vào trong lòng anh: “Bé cưng sai rồi, ba đừng tức giận.
”
Haiz, không còn cách nào khác, ai bảo cậu nhóc có một người ba già như thế, chỉ có thể dỗ dành thôi!
Hoa Ngọc Thành nhìn cậu bé lại nhìn thoáng qua Cao Thanh Thu, không nhịn được cong khóe miệng.
Cậu nhóc này, anh hung dữ với nó như thế mà không những không ghi hận mà còn dỗ dành ba già, đúng là quá đáng yêu.
Cao Thanh Thu ngồi bên cạnh khâm phục con trai thông minh, xem ra gen đáng yêu cũng có thể di truyền.
Vũ Minh Hân đang ở Giang Châu, gọi cho trợ lý Đồng Dương, xác định anh ta không đổi ý mới thở dài nhẹ nhõm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...