Cô nhìn anh ta làm cho anh nhớ lại trước kia, khi bọn họ chia tay —— anh nói cô quay về với mình, đừng ở bên cạnh cậu nữa, dáng vẻ cô từ chối anh ta.
Trong đôi mắt ngoại trừ lạnh nhạt còn có sự thất vọng.
Phải, Cao Thanh Thu thật sự rất thất vọng Cố Đinh Cẩn.
Mấy tháng nay, cả công ty đang cố gắng cùng với anh ta, bởi vì Cố Đinh Cẩn rất liều mạng, mọi người cũng tin tưởng anh ta thật sự có thể làm được, ngay cả cô… Cô chán ghét người như vậy cũng bỏ xuống tình cảm cá nhân cố gắng vì công ty.
Hiện tại cô nghe anh ta nói muốn tìm một người gánh tội thay, đương nhiên cô cảm thấy rất châm chọc.
Cô luôn có cảm giác giống như mắt mình bị mù!
Ánh mắt Cao Thanh Thu làm cho Cố Đinh Cẩn có một cảm giác đau đớn.
Anh ta phát hiện không biết từ khi nào anh ta không sợ nhìn thấy cô lạnh nhạt, không sợ hãi cô oán hận mình, lại sợ cô dùng ánh mắt thất vọng này nhìn anh ta.
Lúc trước bọn họ nói muốn ở bên nhau, nhưng anh ta đã làm cho cô thất vọng, sau đó không thể không chia tay, cố gắng thế nào cũng không cứu vãn được.
Cao Thanh Thu nhanh chóng đi ra ngoài, cửa văn phòng cũng đóng lại.
Cố Đinh Cẩn ngồi ở đó nhìn hợp đồng thì nhíu mày lại.
Thật ra anh ta muốn tìm một người gánh tội thay ở chỗ nào chứ?
Mà anh ta tin tưởng cô sẽ có sự lựa chọn chính xác.
Hình tượng của Phong Ngôn rất tốt, phù hợp với hình tượng của bọn họ.
Mặc dù Đồng Dương rất tốt, nhưng không phải ai cũng thích hợp.
Anh ta thích hợp với Hoa Ngữ Quốc Tế cũng chưa chắc thích hợp với Điện Tử Đông Hằng.
Lúc ấy bọn họ đã chọn hai người làm đại diện phát ngôn, trong lòng Cố Đinh Cẩn đã hiểu rõ.
Chẳng qua anh đã quen châm chọc Cao Thanh Thu, không muốn khen cô.
Cho nên nhìn thấy cô quay về lại thấy cô chọn Phong Ngôn nên không nhịn được nói vài câu.
Bộ phim Đệ Nhất Trường An, sau đó Cố Đinh Cẩn đã đặc biệt xem qua.
Lúc anh ta xem thì biết được trong mắt Cao Thanh Thu, nam chính không phải là anh ta mà là cậu của anh ta.
Cũng phải, đối với cô mà nói thì anh ta đã sớm giống như người qua đường.
Mà tuy rằng Phong Ngôn là diễn viên, nhưng trong mắt anh ta dường như có bóng dáng của cậu anh ta.
Anh ta thấy cô thiên vị như thế thì rất đau khổ, lời nói cũng cố tình gây sự một chút.
Nhưng anh ta không nghĩ tới bình thường Cao Thanh Thu không tim không phổi, hôm nay cô lại lộ ra ánh mắt thất vọng như thế.
Cố Đinh Cẩn lập tức áy náy.
Buổi sáng Hoa Ngọc Thành không đi làm, anh biết hôm nay Cao Thanh Thu trở về nên đặc biệt đứng ở cửa, bất chấp gió lạnh chờ cô về nhà.
Cô vừa đi công tác về, cô có thể nghỉ ngơi một ngày.
Dì Ngô nhìn Hoa Ngọc Thành nói: “Ngọc Thành, vào nhà chờ đi! Ở ngoài gió lớn lắm.
”
Tuy rằng sức khỏe của anh rất tốt, nhưng cũng không thể không quan tâm bản thân như thế được!
Hoa Ngọc Thành nói: “Con không lạnh.
”
Trong gió lạnh, anh đứng thẳng lưng, nhưng lúc nói chuyện cũng bốc lên khói trắng.
Cũng may anh mặc không ít quần áo.
Không bao lâu anh nhìn thấy Cao Thanh Thu lái xe xuất hiện ở cửa.
Tài xế mang vali ở cốp sau ra, Cao Thanh Thu xuống xe, vẻ mặt rất thối giống như bị người khác bắt nạt.
Quản gia đứng sau lưng Hoa Ngọc Thành nhanh chóng đi tới nhận lấy vali của cô, Hoa Ngọc Thành lập tức quan tâm vẻ mặt đau khổ của người đã mấy ngày không gặp: “Em sao vậy?”
Giống như suýt nữa đã bật khóc.
Cao Thanh Thu hừ hừ: “Trong lòng tủi thân.
”
Mẹ nó, Bóng Đèn Nhỏ vừa bị bệnh, cô đã phải đi công tác, vì sao? Bởi vì cô sợ mấy lãnh đạo của công ty sao?
Có Hoa Ngọc Thành chống lưng, cô sợ cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...