Cao Thanh Thu hơi bất ngờ: “Tại sao vậy?”
Lúc trước Cố Đinh Cẩn đã tự mình đề cử cô ta, ai còn có thể làm cho cô ta xuống được?
Lâm Vi nở nụ cười: “Anh ta đã biết tớ chia tay với Tả Dục, là cố ý đó.
”
Ngày hôm đó lúc Lâm Vi nhận được tin tức này thì cũng rất phiền não.
Lúc đầu cô muốn đi tìm Cố Đinh Cẩn hỏi cho rõ ràng, nhưng mà Cố Đinh Cẩn lại không để ý tới cô ta.
Cô ta cảm thấy thật sự rất buồn cười.
Có cần phải làm thành như thế này hay không hả?
Bởi vì mình đã thích anh ta, vì để trốn tránh cô, cho nên anh ta mới làm chuyện quá đáng như vậy.
Mấy ngày nay tâm trạng của Lâm Vi vẫn luôn không tốt, Cao Thanh Thu lại không đi làm, ngay cả muốn tìm ai đó để giải tỏa nỗi lòng cũng không có.
Cao Thanh Thu nói: “Thư ký của tổng giám đốc cũng không phải là cái gì tốt, làm thư ký cho anh ta thì có gì tốt chứ.
”
Lại không giống như là trợ lý chuẩn mực, trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc đều cao đến không chịu nổi, toàn là phụ trách những công việc quan trọng của công ty, chính là loại dưới một người trên nghìn người.
Giống như là Lâm Vi như thế này, thật ra cũng không khác gì so với thư ký.
Lâm Vi cúi đầu: “Thanh Thu, cậu nói thử xem, tớ thật sự đã sai lầm rồi sao? Có phải là ngay từ lúc đầu tớ đã không nên thích anh ta hay không? Hay là nói tớ vẫn kém cỏi như vậy.
”
“Cậu đừng suy nghĩ nữa.
” Cao Thanh Thu nói: “Nếu như mà cậu làm cái gì cũng đều xoay xung quanh của người đàn ông, càng ngày cậu sẽ càng cảm thấy không tự tin.
”
Điều kiện về mọi mặt của Lâm Vi đều không tệ.
Cũng là bởi vì Cố Đinh Cẩn vẫn không thèm để ý đến cô, làm cho cô ngay cả tự tin cũng không còn nữa.
Nói thật thì Cao Thanh Thu vẫn thích dáng vẻ của cô ta lúc trước.
Cao Thanh Thu lấy nước rồi nói với Lâm Vi: “Trở về làm việc đi, đừng có ngẩn người ở chỗ này nữa, chú tâm vào công việc đi, chờ đến lúc cậu có sự nghiệp cho riêng mình rồi thì đàn ông là cái quỷ gì chứ.
”
Trên đời này có nhiều món ăn ngon và đồ chơi vui như vậy, tại sao phải nghĩ lung tung, nhất định phải cứ cố chấp với một người không để ý đến mình.
Lâm Vi nhìn Cao Thanh Thu, cười cười, miệng thì cười tươi nhưng mà trong lòng lại chua xót.
Cao Thanh Thu nói: “Nếu như cậu thật sự không thoải mái, không bằng đi ra ngoài chơi một chút đi, dù sao thì cũng cuối năm rồi.
”
Lâm Vi nói: “Tớ không có tiền, sức khỏe của mẹ tớ không tốt, tháng nào tớ cũng phải gửi tiền về nhà.
”
Trước đó cô ta và Tả Dục ở cùng với nhau thì tiền sinh hoạt động là do Tả Dục cho, cô ta thiếu cái gì thì anh ta sẽ mua cho cô ta cái đó, cuộc sống của hai người bọn họ thật dễ dàng.
Bình thường tiền mà cô ta kiếm được từ việc làm thêm trong đội thì đều gửi về cho người ở trong nhà.
Mấy tháng chia tay với Tả Dục, tiền lương của cô ta cũng không nhiều, tháng nào cũng không có tiền đủ để tiêu xài.
Mặc dù là lúc đó cô ta cũng ở trong đội đó, nhưng không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp mà chỉ là trợ lý, tiền lương thật sự không cao.
Không giống với bọn người của Cao Thanh Đức, làm tuyển thủ chuyên nghiệp đạt được giải quán quân thì giá trị bản thân sẽ được nâng cao, cho nên cô ta căn bản cũng không có tiền tiết kiệm gì.
Lúc vừa mới bắt đầu lên đại học, mẹ còn có thể cho cô ta tiền, nhưng mà bây giờ sức khỏe của mẹ lại không tốt, cô ta thật sự cũng không thể xòe tay xin tiền được.
Cao Thanh Thu nhìn Lâm Vi, hơi nhíu nhíu mày.
“Cao Thanh Thu.
” Phương Tình trực tiếp đi tới tìm cô.
Cao Thanh Thu nói: “Vậy thì tớ đi trước đây, lát nữa có rảnh thì trò chuyện với nhau.
”
Lâm Vi nhìn Cao Thanh Thu rồi gật đầu: “Ừm.
”
Cô ta và Cao Thanh Thu cùng nhau tiến vào công ty, cô ta được làm trợ lý cho tổng giám đốc, lúc đầu còn tưởng rằng được thăng chức, nhưng mà bây giờ lại bị đì xuống dưới, tất cả mọi người đều xem cô ta là trò cười.
Mà Cao Thanh Thu thì ngược lại, chậm rãi tìm được địa vị của bản thân mình, trải qua mọi chuyện trong bộ phận thu mua thì đã có vị trí của chính mình.
Nghĩ đến những chuyện này, Lâm Vi cảm thấy chua xót cực kỳ.
…
Buổi chiều, sau khi tan việc thì Cao Thanh Thu đi đến chỗ Lâm Vi tìm cô ta, nghe nói là cô ta đã đi về trước rồi.
Hôm nay Lâm Vi đã tan làm về sớm, cô ta cảm thấy không thoải mái, rất đau đầu.
Đứng ở trước cửa của trụ sở, nhìn qua tòa nhà trước mắt, không hiểu sao lại cảm giác bi thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...