Cao Thanh Thu luôn cảm thấy Hoa Ngọc Thành kỳ quái chỗ nào đó, cô đi đến trước mặt của anh: “Chồng ơi.
”
“…” Hoa Ngọc Thành không lên tiếng.
Nhìn thấy Cao Thanh Thu chủ động đi đến bên cạnh của anh ngồi xuống, gương mặt của cô mang theo nụ cười mà nhìn anh: “Làm sao vậy, anh tức giận hả?”
“Anh tức giận cái gì?” Mặc dù là như thế, nhưng giọng nói của anh lại lạnh muốn chết đi được.
Cao Thanh Thu nở nụ cười: “Anh không tức giận thì làm gì lại nói chuyện lạnh lùng với em như vậy hả? Không phải là em chỉ nói một câu Cố Đinh Cẩn bề bộn nhiều việc, anh làm gì mà lại không vui vẻ.
”
“Em hiểu rất rõ chuyện của nó nhỉ?” Lúc Hoa Ngọc Thành nói chuyện, Cao Thanh Thu nghe thấy trong không khí vang lên mùi vị chua chua.
Cô nở nụ cười: “Anh ta chính là cấp trên trong công ty của bọn em mà, ai mà không biết anh ta bận bịu chứ, anh không biết hả?”
Cô cố ý ôm lấy cổ của anh: “Chỉ vì chuyện này mà anh lại tức giận, ghen không cần tiền à?”
“…” Hoa Ngọc Thành nheo nheo mắt nhìn Cao Thanh Thu, ngón tay thon dài bóp gò má của cô một chút.
Vừa nghĩ đến thỉnh thoảng Cố Đinh Cẩn sẽ xuất hiện ở trước mặt của Cao Thanh Thu, trong lòng của anh giống như bị nhấn chìm trong sự ghen tuông.
Cao Thanh Thu không muốn nhắc đến chuyện này với Hoa Ngọc Thành, cũng không nói đùa với anh, ôm Bóng Đèn Nhỏ qua, nói với Hoa Ngọc Thành: “Em vừa nghĩ đến ngày mai phải đi làm rồi, cục cưng ở trong nhà, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
”
Hoa Ngọc Thành dịu dàng nói: “Vậy thì em đừng đi làm nữa.
”
“Vậy không cần đâu.
” Cao Thanh Thu trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Ban đầu cũng đã nói rồi, sinh con trễ một chút, đều là do anh kêu em sinh.
”
“…” Cái gì gọi là anh kêu cô sinh chứ?
Rõ ràng chính là cô muốn sinh mà!
Đối mặt với người vợ không nói chuyện đạo lý với mình, Hoa Ngọc Thành cảm thấy rất đau đầu: “Em xác định không phải là do em muốn sinh hả?”
“Không phải.
” Cao Thanh Thu trừng mắt với anh: “Tự em có thể sinh được hả?”
“…” Vậy mà anh Hoa lại không có cách nào phản bác.
Bó tay, làm chồng của người ta, chính là không thể nói đạo lý được.
Mấy người đàn ông nói đạo lý thì đều sẽ không có vợ và bạn gái.
Hoa Ngọc Thành hiểu chuyện này rất rõ ràng.
…
Buổi sáng, Hoa Ngọc Thành dừng ở trước cổng công ty của Cao Thanh Thu, nhìn qua Cao Thanh Thu ngồi ở vị trí cạnh ghế lái đang xem điện thoại rất nghiêm túc: “Đến rồi.
”
Cao Thanh Thu nhìn ra bên ngoài một chút: “Vậy thì em xuống xe đây, anh nhớ đi đường cẩn thận đó nha.
”
Nói xong, cô tháo dây an toàn ra rồi muốn mở cửa xe, lại phát hiện cửa xe đã bị khóa, mở ra không được.
Cô nhìn về phía Hoa Ngọc Thành: “Anh làm gì vậy?”
“Có phải là em đã quên cái gì rồi đó không?” Hoa Ngọc Thành mang theo vẻ mặt chăm chú.
.
Cao Thanh Thu: “…”
Cô nhìn qua người nào đó rồi nở nụ cười, lại gần trước mặt của anh, hôn một cái lên trên mặt của anh: “Như thế này… Đã được chưa vậy?”
Lần nào mà không hôn anh một cái thì cũng đừng nghĩ bước xuống từ xe của anh, Cao Thanh Thu cũng chịu thua luôn.
Anh Hoa ba tuổi này thật sự quá khó dỗ dành.
Cũng chỉ có cô mới có sự kiên nhẫn này!
Khóe miệng của Hoa Ngọc Thành không tự giác giơ lên, trên mặt vẫn còn mang bộ dạng kiêu ngạo: “Ừ, tan làm anh sẽ tới đón em.
”
“Không cần đâu, anh rất bận mà, tự em có thể về nhà được.
”
“Mấy cặp vợ chồng nhà người ta đều như vậy đó.
”
“…” Cao Thanh Thu quả thật không biết nói cái gì nữa: “Người khác là người khác, em là em, em là vợ của anh, em không cần anh đến đón cũng có thể tự mình trở về nhà mà.
”
“Vậy rốt cuộc là em có muốn anh đến đón em hay không?” Trên gương mặt anh tuấn của Hoa Ngọc Thành đang viết đầy vẻ lạnh lùng.
Bạn đừng có nhìn thấy anh như vậy, Cao Thanh Thu cũng không dám từ chối anh!
Anh là một người mang hận thù rất sâu, chuyện xảy ra vào ban ngày khiến cho anh không vui vẻ chỗ nào đó, buổi tối anh chắc chắn sẽ trả lại.
Vì không muốn để cho buổi tối mình chết quá thảm, Cao Thanh Thu gật đầu: “Muốn.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...