Cố Tĩnh Trạch cười nhìn nhìn cô, nhưng mà biết chạm vào trên người cô nhất định sẽ phát bệnh sởi, cho nên nhìn thấy cô cũng chưa từng có dục vọng muốn chạm vào cô, chính là lúc này vẫn cảm thấy cả người vẫn khó chịu, giống như đã sắp phát bệnh sởi.
Anh nhíu mày nhìn nơi này:
- Em có phải làm cái gì vậy, vì sao có chút khó chịu.
Mạc Huệ Linh sửng sốt một chút, nói:
- Nơi này! Nơi này, em dùng chút nước hoa.
Cố Tĩnh Trạch thở dài nhìn cô:
- Huệ Linh, em muốn anh đến gặp em, liền trực tiếp nói với anh là được rồi, nhưng mà, em làm sao có thể nói bản thân bị bệnh chứ?
Vừa bước vào đã biết cô giả bệnh, cho nên Cố Tĩnh Trạch trầm giọng hỏi cô.
Trong lòng Mạc Huệ Linh cả kinh, không nghĩ tới anh thế nhưng lại phát hiện, lúc này vẫn cắn môi, cô nói:
- Em chỉ là cảm thấy anh không muốn tới gặp em, cho nên em mới!
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu vừa thấy, bản thân quả nhiên phát bệnh sởi.
Mạc Huệ Linh vừa thấy, Cố Tĩnh Trạch nhìn phòng, lộ ra mấy phần biểu cảm ghét bỏ, nhanh chóng nói:
- Chúng ta đi ra ngoài ngồi đi.
Cũng may cô chọn váy ngủ phi thường xinh đẹp, bản thân đứng dậy thướt tha di chuyển, Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn, cảm thấy cô mặc quá bại lộ, nhưng mà ngẫm lại cũng không nói cái gì, cười cười với cô đi ra ngoài.
Cố Tĩnh Trạch biết Mạc Huệ Linh mặc như vậy thật gợi cảm, nhưng mà mà, có lẽ biết đ-ng tới cô sẽ phát bệnh sởi, cho nên, anh đối với sự xinh đẹp của cô, cũng vẫn không thể nổi lên cảm giác gì.
Thấy Cố Tĩnh Trạch nhìn cũng không nhìn bản thân, Mạc Huệ Linh nhất thời còn có chút mất mát, nhưng mà chậm rãi cũng thành thói quen, nghĩ dù sao anh liền là như vậy, từ lúc bị bệnh, đối với người phụ nữ không thể nổi lên hứng thú.
Không có hứng thú với cô, đối với Lâm Triệt cũng sẽ không có hứng thú.
(Anna: chị sai quá rồi chị ơi.
)
Cô nói với Cố Tĩnh Trạch:
- Cùng em ăn một chút gì lại trở về.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Được rồi, anh cũng không ăn cái gì liền đi qua.
Nghe Cố Tĩnh Trạch nghe nói bản thân bị bệnh thì sốt ruột như vậy, Mạc Huệ Linh vui vẻ cười:
- Được, em cho người làm bít tết, em muốn anh ở nhà bổ sung bữa tối dưới nến cho em.
Nhưng mà, người hầu đi lại nói:
- Tiểu thư, trong nhà mất điện, không có biện pháp làm đồ ăn.
Mạc Huệ Linh tức giận kêu lên:
- Tại sao có thể như vậy, các người gọi điện thoại hỏi một chút, lập tức chuẩn bị tốt cho tôi!
Người hầu khó xử nói:
- Tiểu thư, bên thành này đều mất điện, nói là vừa vặn tu sửa mạch điện bị hỏng, hiện tại còn đang sửa gấp.
Mạc Huệ Linh thực sự tức giận không chịu được, thế nào còn có chuyện xúi quẩy như vậy, thật vất vả Cố Tĩnh Trạch mới đến đây, cùng nhau ăn bữa tối, uống chút rượu, có lẽ anh quá mệt, có thể ở nơi này.
Hiện tại để anh về nhà, Mạc Huệ Linh liền không thoải mái, nhớ tới trong căn phòng kia, còn ở một người vợ của anh.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Thôi, Huệ Linh, không cần khó xử bọn họ nữa.
Anh cũng quả thật không ăn cái gì, đói bụng, nghĩ một chút, dứt khoát nới với người hầu:
- Nếu có bếp cồn, đi mua mì ăn liền đến ăn đi.
Người hầu vừa nghe, có chút trố mắt, Mạc Huệ Linh cũng, kinh ngạc nói:
- Anh muốn ăn mì ăn liền?
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Đúng, Huệ Linh, mì ăn liền thỉnh thoảng ăn hương vị vẫn không tệ.
Sau đó anh khẳng định nói với người hầu:
- Liền đi mua một ít mì ăn liền trở về đi.
Người hầu không dám chậm trễ, nhanh chóng đi ra ngoài.
Mạc Huệ Linh do dự nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Anh thế nào bỗng nhiên nhớ tới ăn cái này?
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Thật sự ăn rất ngon, em ăn rồi sẽ biết.
Mạc Huệ Linh đương nhiên không muốn ăn, cái loại này đồ ăn không tốt cho sức khỏe, với thân phận của bọn họ, làm sao có thể tùy tiện ăn chứ.
Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch nói như vậy, cô cự tuyệt cũng không tốt.
Nhìn người hầu rất nhanh mang mì ăn liền về lấy đi vào nấu, một lát, hương vị bay ra đến đây, cực kỳ gay mũi, đều che hết mùi nước hoa sang trọng quý phái trên người cô, điều này làm cho cô càng cảm thấy phản cảm hơn.
Cau mày, nhìn mì bưng lên, bộ dáng tuy rằng đã được chế biến bày ra bàn, nhưng mà nhìn khiến cho người chán ghét.
Cố Tĩnh Trạch nhìn bộ dạng này lại cực kỳ giống ngày đó Lâm Triệt làm, nhất thời khẩu vị mở rộng ra.
Ngồi xuống, cũng chầm chậm ăn.
Mạc Huệ Linh nhìn anh lại ăn ngon như vậy, kinh ngạc cực kỳ, nhưng mà, bản thân nhìn, vẫn cảm thấy khó có thể nuốt xuống.
Bọn họ là người có thân phận như vậy, ăn cái mì ăn liền gì, ăn ngon không bằng mì ý đâu.
Cố Tĩnh Trạch ăn hết nửa bát, chú ý tới Mạc Huệ Linh chỉ miễn cưỡng ăn hai miệng, ngẩng đầu lên nói:
- Thế nào, không thể ăn sao?
Mạc Huệ Linh khó có thể che giấu ghét bỏ trên mặt:
- Tĩnh Trạch, loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe này, anh cũng không cần ăn, không tốt cho thân thể, hơn nữa, bẩn như vậy.
Cố Tĩnh Trạch thèm ăn bởi vậy bỗng chốc không còn sót lại chút gì, nhìn Mạc Huệ Linh, tuy rằng biết cô nói đích thị mì ăn liền, nhưng mà, liền cảm thấy giống như nói Lâm Triệt bẩn.
Bất tri bất giác, anh nghĩ kéo mì ăn liền và Lâm Triệt đến cùng một chỗ.
Trong lòng có chút không vui, nhưng mà, không có biểu hiện ra ngoài.
Anh biết, không thể miễn cưỡng thứ Mạc Huệ Linh cô không thích, chính là hơi có chút thất vọng, không nghĩ tới cô không thích ăn, anh chỉ là nói:
- Em không thích ăn thì thôi, anh biết, đây là không quá tốt.
Anh có thể lý giải, Mạc Huệ Linh cùng anh, từ nhỏ nhận giáo dục cao quý tao nhã, nhất định không quá thích ứng loại đồ ăn giống mì ăn liền.
Lúc này, nhìn Mạc Huệ Linh cũng không có chuyện gì, anh đứng lên nói:
- Anh ăn no rồi, nếu không có việc gì, anh đi về trước.
Lâm Triệt còn ở bệnh viện, anh ban ngày có thể tạm thời đi một lát, nhưng mà, buổi tối cô ngủ rất không thành thật, anh lo lắng người khác nhìn, lỡ đâu chạm vào vỡ miệng vết thương, vết sẹo chẳng phải sẽ trở nên lớn hơn nữa.
Đối một cô gái mà nói, quá khó coi rồi.
Hơn nữa, da thịt của cô đẹp như vậy, trắng noãn như tuyết, làm cho người ta luyến tiếc phía trên có một chút khuyết điểm.
- Anh sao vội như vậy?
Mạc Huệ Linh có chút không bỏ được, nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn biểu cảm đáng thương của cô, trong lòng cũng có một tia do dự, nhưng mà, nghĩ đến Lâm Triệt, vẫn là kiên định ý nghĩ phải đi về.
- Huệ Linh, thời gian này khá bận, anh lại đến gặp em.
Mạc Huệ Linh thấy anh khẳng định như vậy, cũng biếtchuyện anh quyết định, chỉ sợ là không thay đổi, chỉ có thể bĩu môi đưa anh đi ra ngoài.
Chờ Cố Tĩnh Trạch đi rồi, Mạc Huệ Linh quay đầu nhìn này hai chén mặt, hung tợn đối người hầu nói:
- Ai mua mì ăn liền, đều ném đi cho tôi, đồ bẩn như vậy, cũng mua về nhà, thối muốn chết, đem phòng tôi triệt để thu thập một lần, tôi không hy vọng lại ngửi được một chút mùi.
Lâm Triệt ở trong bệnh viện cũng không có chuyện gì làm, mở TV, nhìn nhìn hướng đi của làng giải trí, nhìn thấy Cố Tĩnh Dư nhận phỏng vấn, nói của phim truyền hình bọn họ còn đang quay, cô bởi vì bị thương xin nghỉ vài ngày, không nghĩ tới tổ kịch thoải mái cho nghỉ, một chút cũng không làm khó.
Cô nhìn phim truyền hình còn đang hừng hực khí thế quay, trong lòng cũng thực vội, nghĩ nhanh chút hồi phục tham gia quay, đây là một cơ hội rất quan trọng của cô, cô không cứ không thể buông tha như vậy.
Đang nghĩ tới, Cố Tĩnh Trạch đã trở lại, nhìn thấy Lâm Triệt đang nhìn tivi, đi tới nói:
- Ăn cơm chiều chưa?
Lâm Triệt "a" một tiếng, nhìn tinh thần anh sảng khoái, nghĩ anh hẳn là đi gặp Mạc Huệ Linh trở về, nhưng mà cũng không vạch trần:
- Ăn rồi, cũng uống thuốc rồi.
- Vậy là tốt rồi.
- Bác sĩ nói tôi ngày mai là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng rồi.
Cô nói.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày:
- Là sao? Tôi cảm thấy cô vẫn nên ở lại quan sát vài ngày.
Bác sĩ cũng nói như vậy, nhưng mà, Lâm Triệt nghĩ nhanh chút trở về quay phim.
Cố phu nhân cũng chỉ có thể làm vài năm, bất cứ khi nào cũng có thể ly hôn, cô cần phải tự mình đứng lên mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...