Mà lúc này, bên trong thư phòng Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn bác sỹ của mình: “Tôi cảm thấy gần đây thân thể có biến hóa mới.
"
Trần Vũ Thịnh giúp Cố Tĩnh Trạch chữa trị không phải một ngày hai ngày, từ khi anh phát bệnh tới bây giờ đã mười mấy năm, cho nên lúc này nghe anh nói như vậy, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Biến hóa gì?"
"Hình như, gần đây khi đụng tới lâm Triệt, tôi cũng không cảm thấy quá khó chịu, cũng hề phát bệnh, tôi đang suy nghĩ, có phải vì tôi và cô ấy từng có quan hệ thân mật, cho nên mới không có cảm giác bài xích với cô ấy?"
Trần Vũ Thịnh nhẹ nhàng nói: “Tôi cảm thấy cũng có khả năng là như vậy.
"
Cố Tĩnh Trạch nheo mắt: “Tôi muốn một đáp án chính xác, không phải là có thể.
"
Trần Vũ Thịnh chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Tiên sinh, bệnh của anh vốn dĩ đã rất kỳ lạ, trên thế giới đại khái chắc cũng chỉ có mình anh, tôi cũng chỉ có thể nghiên cứu bệnh án của anh, cho nên làm sao tôi có thể cho anh một đáp án chính xác được.
"
Cố Tĩnh Trạch hạ mi mắt xuống, biểu tình âm trầm.
Trần Vũ Thịnh thở dài nói: “Nhưng mà, anh chỉ là không thể đụng vào phụ nữ, lại không phải là không có khả năng, thân thể anh và những chức năng khác đều bình thường, có cảm giác với một người phụ nữ cũng là bình thường.
"
"Làm sao có thể.
" Cố Tĩnh Trạch nhìn anh: “Tôi đã có Huệ Linh, đối với tôi, Lâm Triệt chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn.
"
"Như vậy! Anh có thể thử lại phát sinh quan hệ một lần, có lẽ sẽ có cảm giác không giống nhau đâu.
"
"Không, đây không phải là thí nghiệm.
" Cố Tĩnh Trạch đứng dậy, cầm áo khoác lên, đi ra ngoài.
Mà Lâm Triệt cũng không phải vật thí nghiệm.
*
Trong phòng ăn sang trọng.
Cố Tĩnh Trạch ưu nhã cầm dao dĩa, cắt thịt bò đặt trong đĩa tinh xảo.
Một bên, nghệ sĩ đàn violon đang trình diễn âm thanh du dương, toàn bộ phòng ăn sang trọng xa hoa có vẻ yên tĩnh, không khí rất yên bình.
Mạc Huệ Linh cười nói: “Đồ ăn ở đây thật sự rất ngon.
"
Cố Tĩnh Trạch gật đầu một cái: “Đúng vậy.
"
Mạc Huệ Linh thấy thần sắc Cố Tĩnh Trạch không đúng, kỳ quái hỏi: “Tĩnh Trạch, hôm nay tinh thần anh có vẻ không tốt lắm.
"
Cố Tĩnh Trạch khẽ ngước mắt lên: “Có thể do buổi tối ngủ không ngon.
"
Sắc mặt Mạc Huệ Linh hơi trầm xuống, ánh mắt hơi có vẻ u oán, cúi đầu nhìn anh: “Liên quan tới việc hôm qua em nói, đề nghị anh ra ngoài ở cùng em, anh tính thế nào?"
Tay cầm dĩa của Cố Tĩnh Trạch dừng một chút: “Còn đang suy nghĩ.
"
Mạc Huệ Linh tức giận, trực tiếp buông dao dĩa xuống: “Tĩnh Trạch, rốt cuộc anh có đang nghiêm túc suy nghĩ hay không.
"
Cố Tĩnh Trạch bị chất vấn ép buộc vậy, trong lòng có chút mất kiên nhẫn, nhưng mà, anh có thể hiểu được, Mạc Huệ Linh lo lắng như vậy, âu cũng là chuyện bình thường.
"Anh đã nghiêm túc cân nhắc, có điều, anh không muốn mạo hiểm để gia đình phát hiện, em biết anh không phải là người thích mạo hiểm, anh càng thích kế hoạch chu toàn hơn, là tuyệt đối an toàn, mà không phải là mỗi ngày lo âu xem có phải bị phát hiện hay không.
"
"Anh! Anh rốt cuộc là bởi vì sợ bị phát hiện, hay là anh căn bản không muốn tách ra khỏi vợ anh!" Mạc Huệ Linh không thể nhịn được nữa, nói.
Cố Tĩnh Trạch ngừng một lát.
Mạc Huệ Linh trực tiếp đứng lên: “Nếu như anh không muốn tách ra khỏi cô ta, vậy thì em sẽ rời đi, em buông tay, em tác thành các người, như vậy được chưa?"
Vừa nói Mạc Huệ Linh vừa cầm túi xách của mình lên, cũng không quay đầu lại thêm lần nào nữa, đi thẳng ra ngoài.
Cố Tĩnh Trạch để dao xuống, ngồi ở chỗ đó, không hề đuổi theo ra ngoài.
Anh đương nhiên muốn nói cho Mạc Huệ linh biết, anh và Lâm Triệt không có gì, nhưng mà, anh và Lâm Triệt cũng không phải thật sự không có gì.
Bọn họ phát sinh quan hệ quá thân mật, đây là chuyện anh không thể phủ nhận.
Rất nhanh, anh trở về đến nhà.
Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy bên trong, Lâm Triệt đang nói chuyện điện thoại với người nào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...