Mạc Huệ Linh cắn môi dưới: "Anh đánh tôi, anh thế nhưng đánh tôi, vì cô gái kia đánh tôi!”“Đúng, anh đánh em, là anh không đúng, anh xin lỗi em”.
Ấn đường Cố Tĩnh Trạch kích động: "Nhưng mà, em bởi vì anh đánh em, em liền tự sát, uống nhiều thuốc như vậy, chuẩn bị chịu chết, Huệ Linh, em…… Em thật là quá không hiểu chuyện.
”Mạc Huệ Linh giật mình nhìn Cố Tĩnh Trạch, không nghĩ tới mình đã như vậy, anh còn nói mình.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh: "Em chỉ muốn chết vì anh, em có nghĩ tới không, cha mẹ em, người nhà của em, thân nhân của em, bọn họ làm sao bây giờ? Em nằm ở nơi đó được cấp cứu, em có biết không, những người khác ở bên ngoài lo lắng cho em như thế nào?”“Tôi……”“Suy sụp một chút như vậy, em liền tùy tiện thương tổn thân thể của mình, em không cảm thấy như vậy quá qua loa sao? Sao em có thể bởi vì những việc này, ngược lại thương tổn mình chứ?”Mạc Huệ Linh khóc lóc nhìn anh: "Tôi là bởi vì ai, tôi là bởi vì anh!”“Chính bởi vì như vậy, cho nên anh mới càng tức giận, anh chỉ là tạm thời, cha mẹ em mới là vĩnh viễn, em không thể sống như vậy.
”Cố Tĩnh Trạch thật sự rất tức giận.
Cô thật sự quá tùy hứng, có lẽ chính cô cũng chưa nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng như vậy, nhưng mà, cố tình lại xảy ra.
Anh tự trách, là hối hận mình đánh cô, nhưng mà, đồng thời cũng rất tức giận cô thế nhưng bởi vì cái này, liền khinh thường sinh mệnh của mình.
Thật là quá qua loa.
Chuyện như vậy, anh thật sự không muốn nhìn đến, đồng thời trong lòng cũng mạc danh cảm thấy, mình thật là càng ngày càng thất vọng về Mạc Huệ Linh.
Từ trước anh không cảm thấy cô là một cô gái không hiểu chuyện như vậy, cô gái yếu ớt mềm yếu như vậy, so sánh với, Lâm Triệt so với cô ta là hai cực đoan.
“Hiện tại em muốn tự sát, là bởi vì cái gì? Vì để anh dùng thời gian cả đời để tự trách, áy náy, hối hận sao?” Cố Tĩnh Trạch nói.
Mạc Huệ Linh chỉ có thể khóc lóc nói: "Không phải, tôi chỉ là rất thương tâm, sao tôi có thể để anh khổ sở tự trách…… Tôi thật sự không muốn sống nữa, mới có thể như vậy……”Cố Tĩnh Trạch nhìn cô một cái, hít một hơi thật sâu: "Được, nghỉ ngơi đi, anh không hy vọng có lần sau, Huệ Linh, em không phải đứa con nít, làm việc ngẫm lại hậu quả.
”Mạc Huệ Linh khóc lóc gật gật đầu, trong lòng nghĩ, Cố Tĩnh Trạch sợ hãi mới có thể nói cô như vậy, anh để ý cô, mới có thể tức giận như vậy.
Nên nói qua, Cố Tĩnh Trạch cũng biết, hiện tại cô xác thật rất suy yếu, chỉ có thể lắc đầu, nói: "Anh còn có việc.
”“Anh không ở nơi này với em sao?” Mạc Huệ Linh nói.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Huệ Linh, hiện tại em hẳn là nên ở cạnh người nhà em, buổi tối người lo lắng nhất vĩnh viễn đều là bọn họ, không phải anh, sau này lại đến thăm em.
”Mạc Huệ Linh nhìn xem cha mẹ của mình, chỉ có thể gật gật đầu với anh.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch đi rồi, Mạc Khai Hối mới nói với Mạc Huệ Linh: "Nhìn xem con, nhìn xem con, vì thằng đàn ông tìm chết tìm sống, ngược lại còn bị hắn dạy dỗ một trận”.
Mạc Huệ Linh hừ một tiếng: "Vậy thì làm sao vậy, không phải anh ấy lo cho con một buổi tối sao, người như anh chính là như vậy, cố chấp, khẳng định dạy dỗ con, hy vọng con có thể biết được đạo lý, nhưng mà trong lòng anh ấy nhất định vẫn đau lòng.
”“Ồ, con cũng biết? Đàn ông đều nhẫn tâm, nó có Lâm Triệt làm tân hoan, sớm không yêu con nữa.
”“Các người…… Mới không có, dù con chết, cũng sẽ không nhường Cố Tĩnh Trạch cho xú tiện nhân kia, hừ, sao cô ta không chết đi, nếu cô ta chết thì tốt rồi!”Lúc Cố Tĩnh Trạch về đến nhà, lại thấy Lâm Triệt không ở nhà.
Hỏi người hầu, người hầu nói: "Sáng sớm bà chủ mang theo hành lý rời đi, nói là đến nơi khác làm hoạt động.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...