“Anh……” Cố Tĩnh Trạch dần dịu giọng hòa hoãn, “Anh đúng là có lo lắng em sẽ làm điều không tốt, nhưng nếu em đã nói vậy, anh đương nhiên là tin tưởng em.
”
Mạc Huệ Linh nghe xong, lúc này mới oan ức nói, “Em mới không thèm làm như vậy, bao nhiêu năm qua, anh còn chưa hiểu em hay sao, bình thường thấy con kiến cũng không dám dậm, nếu lỡ cũng sẽ rất đau lòng, làm sao có thể làm được chuyện xấu.
”
Cố Tĩnh Trạch ngừng cuộc gọi, trong lòng cũng hy vọng rằng mình chỉ suy nghĩ nhiều.
Nhưng đã là việc liên quan đến Lâm Triệt, anh sẽ bất giác quan tâm nhiều hơn một ít.
Sau khi ra khỏi phòng, vẫn còn thấy Lâm Triệt ở lại, Cố Tĩnh Trạch liền khuyên, “Nếu có thể không nhận, em nên ngừng đóng quảng cáo này đi.
”
Lâm Triệt nói, “Không, em vẫn sẽ nhận làm.
Đã quyết định rồi, bây giờ lại hủy hợp đồng sẽ khiến cho công ty gặp nhiều rắc rối, dù sao cũng chỉ là một quảng cáo, hơn nữa Mạc tiểu thư có thể gây ra bất lợi gì đâu, đúng không?”
Cố Tĩnh Trạch ấm áp nhìn cô thật sâu, cuối cùng yên lặng gật gật đầu, “Đúng rồi, anh đang định nói với em.
Trường học Hậu Thiên của em sắp tổ chức lễ kỷ niệm, em có muốn đến tham gia chút không?”
“Trường học nào?”
“Tiểu học.
”
“A? Làm sao anh biết được?”
“Có người đến nói cho anh biết.
”
Lâm Triệt vẫn đang ngờ vực, nhìn Cố Tĩnh Trạch nói, “Em còn nhớ rõ kỷ niệm 47 năm thành lập trường em cũng không đi tham dự mà.
”
“Sao em lại không dự?”
“Bọn họ cũng không mời em, em tự đến là có ý đồ gì.
”
“Nếu là trường tiểu học của em, anh muốn theo em đến xem thử.
” Cố Tĩnh Trạch nói.
Lâm Triệt ngạc nhiên nhìn Cố Tĩnh Trạch, “A, tại sao vậy?”
“Em lúc nhỏ có thể trông như nào, anh thật sự tò mò rất muốn biết.
”
Lâm Triệt tròn mắt ngạc nhiên nhìn Cố Tĩnh Trạch, cúi đầu cười cười, nhéo tay mình, “Em thời tiểu học thật sự rất ngốc nghếch……”
“Vậy à, xem ra đến tận bây giờ anh cũng cảm thấy em chẳng có chút tiến bộ nào.
”
“……”
Lâm Triệt đối với ký ức lúc còn học tiểu học không có gì đặc biệt ấn tượng, chỉ nhớ rõ trường học nằm bên cạnh một hồ nước thơ mộng hữu tình, cô cùng Thẩm thản nhiên thường xuyên đến đó chơi, còn có hai hàng cây dương dọc theo một con đường nhỏ, đến mùa hè lại xõa xuống từng mảnh bóng râm mát rượi.
Lâm Triệt thời còn tiểu học cũng không học khá lắm, thầy giáo chỉ xét ở mức trung bình, đại khái cũng không xem cô ra gì, việc tốt không đến lượt cô, dọn vệ sinh, chép phạt thì lại luôn có phần.
Không mất bao lâu Cố Tĩnh Trạch đã lái xe đưa Lâm Triệt đến trước cổng trường cũ.
Trường học này đã tồn tại hơn nửa thế kỉ, bây giờ quay lại thấy vẫn chẳng khác xưa, nhưng được trang hoàng sáng sủa hơn, nhìn thoáng qua khang trang hơn nhiều.
Đi vào bên trong, bởi vì là kỷ niệm ngày thành lập trường nên được trang trí rực rỡ, vô cùng náo nhiệt, người người nhộn nhịp qua lại, có bạn cùng trường ưu tú, các mạnh thường quân, còn có một số lãnh đạo cấp cao thành phố B.
Cố Tĩnh Trạch vừa xuống xe, đội ngũ tiếp đón tại cổng liền tiến đến hoan nghênh.
Cố Tĩnh Trạch xuống xe, Lâm Triệt cũng đi xuống theo anh.
“Anh Cố, mời vào, mời vào.
”
“Anh Cố có thể bớt chút thời gian quý báu đến lễ mừng 50 năm trường học của chúng tôi, thật là quá vinh hạnh, trường học của chúng tôi cũng bởi vì anh Cố đã đến, ắt hẳn sẽ phát triển huy hoàng.
”
“Người nổi tiếng xuất thân từ trường chúng tôi cũng có rất nhiều, nào là chính trị gia trọng yếu, minh tinh điện ảnh, doanh nhân thành đạt, đem lại vinh quang cho trường, khiến chúng tôi thật sự tự hào.
”
Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt vẫn nổi bật hơn Lâm Triệt đứng bên cạnh, “Không sai, tôi biết Lâm Triệt cũng tốt nghiệp từ trường học này, cho nên mới muốn đến xem thử.
”
Hiệu trưởng lúc này mới để ý đến Lâm Triệt đang đi theo bên cạnh.
Sau một lúc lâu, bọn họ mới chợt phản ứng kịp, tươi cười nói, “Không sai không sai, bạn Lâm Triệt đây cũng là học sinh ưu tú của trường này, chúng ta đang muốn mời cô ấy về, đăng tên cô ấy lên trên bảng vàng danh dự của trường.
”
Lâm Triệt cảm thấy khả năng là bọn họ hoàn toàn không nhớ đến cô.
Đây là cảm xúc chung đối với học sinh trở tại trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...