Ngay cả anh cũng như vậy, vừa rồi rốt cuộc sức lực từ đâu mà còn ôm cô đi tắm rửa.
Nhớ tới, Lâm Triệt còn cảm thấy ngượng ngùng, lúc này dù sao cũng không còn thời gian để hồi tưởng, anh như vậy, cũng không thể gọi người tới hỗ trợ, chỉ có thể tự mình đỡ anh ấy đến mép giường, thật vất vả cơ thể anh ngã xuống trên giường, mặc xong áo ngủ cho anh, lại đắp chăn lên, mình đã đổ mồ hôi đầm đìa, sờ sờ đầu anh, chỉ cảm thấy độ ấm cái trán lại cao lên, cô nhịn không được nhanh gọi điện thoại cho Trần Vũ Thịnh.
Rõ ràng Trần Vũ Thịnh còn đang trong giấc mộng, nghe thấy âm thanh mơ hồ nói: "Bà Cố, lại làm sao vậy? “
“Không ổn, vừa rồi Cố Tĩnh Trạch té xỉu, anh mau đến xem".
Lâm Triệt thật sự sợ hãi, chưa từng gặp qua Cố Tĩnh Trạch suy yếu như vậy.
Anh giống như mất đi sức lực, nằm ở nơi đó, giống như không biết có bị mất đi hô hấp ngay sau đó không.
Người đàn ông cao lớn như vậy, trước nay trong ấn tượng của cô đều là không gì không làm được, cao cao tại thượng, nhưng mà hôm nay thế nhưng anh bệnh nặng như vậy, thật sự làm cô nhất thời chân tay luống cuống.
Lâm Triệt chườm đá cho anh một chút, sau đó cầm khăn lông không ngừng lau trên người anh, cánh tay, dưới cánh tay, trước ngực, trước khi Trần Vũ Thịnh đi vào, cô không dừng lại một khắc nào.
Thẳng đến Trần Vũ Thịnh rốt cuộc tới rồi.
Lúc anh gõ cửa tiến vào, Lâm Triệt vội chạy qua.
Bạn muốn đọc full liên hệ : tttukidmh@gmail.
com
“Trần bác sĩ, anh mau nhìn xem hiện tại rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?".
Trần Vũ Thịnh tiến vào xem, giống như cũng không nghĩ tới anh lập tức sốt cao như vậy.
“Không thể nào, sao bỗng nhiên nóng quá vậy, uống thuốc hạ sốt chưa?".
“Uống rồi, nhưng mà không hiệu quả".
Trần Vũ Thịnh thử máu cho Cố Tĩnh Trạch, lúc sau kiểm tra anh một chút, nhìn Lâm Triệt chườm túi chườm đá cho anh, anh cười nói: "Xem ra bà Cố chăm sóc không tồi".
Lâm Triệt vô ngữ nói: "Cũng không tệ lắm, tôi cũng sắp bị hù chết, anh còn chưa tới".
“Không phải tôi muốn cho bà Cố cơ hội biểu hiện sao".
“Nếu biểu hiện một chút nữa, Cố Tĩnh Trạch sẽ chết".
Trần Vũ Thịnh thu dọn xong đi ra ngoài: "Tôi ở bên ngoài chờ, nếu có bất luận vấn đề gì, có thể kêu tôi".
Lâm Triệt gật gật đầu, quay đầu lại nhìn Cố Tĩnh Trạch, trong lòng vẫn luôn vẫn luôn cảm thấy khó chịu.
Sau khi chờ Trần Vũ Thịnh rời đi, Lâm Triệt liền canh giữ ở bên cạnh Cố Tĩnh Trạch, thỉnh thoảng chăm sóc anh.
Trời dần dần sáng lên.
Lúc Cố Tĩnh Trạch tỉnh lại, Lâm Triệt dựa vào một bên, bộ dáng ngủ rất không yên ổn.
Cố Tĩnh Trạch giật giật, Lâm Triệt lập tức bò lên.
“Làm sao vậy, làm sao vậy?".
Nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc đã tỉnh, Lâm Triệt vội đi qua: "Thế nào, Cố Tĩnh Trạch, anh còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái sao?".
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, nhìn Lâm Triệt: "Em dựa vào nơi này ngủ sao?".
“Đúng vậy……” Lâm Triệt xoa miệng mình, cho rằng dựa vào nơi đó làm cho trên mặt có nước miếng, nhưng mà cũng không cảm giác được cái gì.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày mờ ám nhìn cô, vô ngữ lắc lắc đầu.
Sau khi Cố Tĩnh Trạch tỉnh lại, rất nhanh Trần Vũ Thịnh tiến vào kiểm tra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...