Đôi mắt Lâm Dư lập tức nhìn chằm chằm, thấy Cố Tĩnh Trạch tiến vào, vội đứng lên.
Lâm Hướng Thiên cũng trực tiếp đứng lên.
“Cố tiên sinh, hôm nay chúng tôi tới đây, cốt yếu là muốn nhìn Lâm Triệt, nhìn thấy con bé sống tốt như vậy, chúng tôi cũng yên tâm".
Mắt Lâm Triệt trợn trắng.
Bộ dáng Lâm Hướng Thiên như không thấy được, tiếp tục nói với Cố Tĩnh Trạch: "Đây là Lâm Dư, chị của Lâm Triệt".
Đôi mắt Lâm Dư lóe sáng, thẹn thùng rũ mắt: "Cố tổng".
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô ta một cái, sau đó gọi Lâm Triệt tới: "Đến chỗ anh".
Lâm Triệt vội đi qua, nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Ba em tìm em có việc, cho nên lại đây".
Lâm Hướng Thiên vội nói: "Đúng vậy, Lâm Dư chúng ta, đứa nhỏ này, từ nhỏ đã chính trực, quá tự ái, cho nên, đi ra bên ngoài xã giao, cũng chính vì tính tình nayt đắc tội với người ta, bởi vì có người động tay động chân với con bé, con liều chết không từ, cho nên đắc tội người, ngài xem……”
Lâm Hướng Thiên khen Lâm Dư khen một mớ trước, sau đó nói tình huống.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Chuyện này tôi đã sớm cho người đi xử lý một chút,".
“Ai nha, tôi đã biết, Cố tổng thật là tốt, Lâm Dư, còn không mau cảm ơn Cố tổng".
Lâm Dư càng thẹn thùng nói: "Cố tổng, tôi không biết cảm ơn ngài như thế nào……”
Cố Tĩnh Trạch kéo Lâm Triệt, mỉm cười liếc nhìn Lâm Triệt một cái, ánh mắt tràn ngập sủng nịch, giống như Lâm Triệt là bảo vật anh trân quý từ đáy lòng, Lâm Dư nhìn thấy càng si mê.
Có thể được người như Cố Tĩnh Trạch nhìn một cái, thật là có chết cũng cam tâm.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Không cần, cảm ơn em gái cô đi".
Ý anh là, anh xem mặt mũi Lâm Triệt, mới giúp bọn họ.
Trong lòng Lâm Dư m trầm xuống, lập tức cảm thấy buồn bực.
Bảo cô ta cảm ơn đứa em gái từ nhỏ cũng được không được cô ta nhìn bằng nửa con mắt, như thế nào coi ta cũng không cam lòng.
Mà Cố Tĩnh Trạch nói: "Chuyện này các người không cần lo lắng".
Lâm Hướng Thiên vội nói: "Đúng vậy, có Cố tổng hỗ trợ, chúng ta tuyệt đối không có gì cần lo lắng, nhưng mà, Cố tổng, bằng không chúng ta mời ngài đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Thôi".
“Không được, hiện tại mọi người cũng là người một nhà, cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Phòng bếp nơi này cái gì cũng có, hai người ở lại ăn bữa cơm xoàng".
Lâm Hướng Thiên vừa nghe, càng cao hứng thêm.
Có thể ở tại chỗ này ăn cơm, đương nhiên càng tốt.
“Cố tổng thật là quá nhiệt tình, tôi đây liền không khách khí".
Bạn muốn đọc full liên hệ : tttukidmh@gmail.
com
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, lôi kéo anh nói: "Đi vào trước, em có lời muốn nói với anh……”
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, để người hầu ở chỗ này dòm ngó, vào bên trong với Lâm Triệt trước.
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Sao để bọn họ ở lại ăn cơm?".
“Bọn họ tới một chuyến, không ở lại ăn bữa cơm, hình như cũng không hợp lễ tiết".
Lâm Triệt nói: "Anh như vậy đã rất tốt với bọn họ rồi, bọn họ chỉ biết được một tấc lại muốn tiến một thước mà thôi, ba em, em còn không hiểu sao".
“Không sao, bọn họ có thể được đến cái gì?".
Cố Tĩnh Trạch không sao cả nói.
Lâm Triệt lại hỏi: "Nhưng mà sao anh trở về?".
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Anh không trở lại, không phải bọn họ sẽ cứ bám em không bỏ sao?".
“A……” Lâm Triệt nghĩ, anh thế nhưng lo lắng cho mình, không khỏi mỉm cười, cảm kích nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Nhưng mà cũng không cần phải để bọn họ ở lại ăn cơm, thật là……”
Cô không phải không thấy được bộ dáng Lâm Dư khi thấy Cố Tĩnh Trạch, nước miếng cũng sắp rơi xuống.
“Bọn họ ngồi trong chốc lát, không biết lại sẽ có tâm tư gì".
Cố Tĩnh Trạch lôi kéo cô: “Vậy cho bọn họ hết cơ hội hy vọng!".
Lâm Triệt mỉm cười với anh.
Cảm thấy Cố Tĩnh Trạch chắc là có ý nghĩ của mình.
Mà ở chuyện xử lý những phiền toái đó, Lâm Triệt càng tuyệt đối tín nhiệm Cố Tĩnh Trạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...