“Vậy…… Vậy chẳng lẽ em thật sự bổ nhào vào anh? Thật sự rất xin lỗi, em uống say rượu tính cách không tốt".
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn Lâm Triệt: "Nhưng mà, em cũng muốn có được anh, phải không?".
“Anh…… Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?".
Lâm Triệt cả người đều Sparta, mặt cũng đỏ lên theo, đẩy Cố Tĩnh Trạch nói: "Sao em muốn anh được".
Cố Tĩnh Trạch cũng đã thấy mặt cô đỏ thắm, trực tiếp hôn lên môi cô.
Lâm Triệt sửng sốt, tim mới vừa chạy lên, lập tức giống như bị anh ướt át khơi mào, ở trong lồng ngực đập liên hồi, giống như tùy thời sẽ phá tan ngực, nhảy ra ngoài vậy.
Cánh môi ướt át ma sát, anh ôm cô, dần dần, thân thể cũng dựa vào nhau.
Trong đầu Lâm Triệt bỗng nhiên hiện lên một ít đoạn ngắn, hình như buổi tối phát sinh.
Trong lúc nhất thời, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cô nói đề tài ly hôn không ly hôn, mà anh, mà hình như anh nói, không cho cô đi……
Lâm Triệt lập tức mở mắt, miệng vẫn tràn ngập hương vị của anh, say lòng người như vậy, giống như mang theo ma lực có thể làm người trầm luân.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Xem, em rõ ràng cũng muốn anh……”
Trên mặt Lâm Triệt càng đỏ lên.
Lại nghe Cố Tĩnh Trạch nói: "Nếu như vậy, vì sao còn chống cự anh?".
Tay anh vòng ở vòng eo cô.
Lâm Triệt cắn môi, nhìn Cố Tĩnh Trạch, nhất thời trong lòng chua xót, lại sợ hãi.
“Cố Tĩnh Trạch…… Em…… Em dễ dàng bị sắc đẹp anh hấp dẫn, anh thật sự rất tốt, cực kỳ tốt, anh là người đàn ông tốt nhất mà em có thể gặp được, trước kia vận khí em rất tệ, mặc kệ gặp được ai, đều không ổn, cho nên, gặp được anh, em thật giống như mất đi phương hướng, bởi vì anh thật tốt quá, nhưng mà, anh yêu người khác, mà em, đã từng trải qua một lần như vậy, em sẽ không để mình trầm luân lần thứ hai, em thấy được…… Ngày hôm qua em thấy được quà Mạc Huệ Linh tặng cho anh, Cố Tĩnh Trạch, kỳ thật cô ấy có câu nói nói không sai, kỳ thật hai người thích hợp hơn, cho nên, nếu chỉ muốn đùa bỡn em, thì đừng như vậy".
Đáy lòng Cố Tĩnh Trạch trầm xuống.
Nhớ tới quà Mạc Huệ Linh đưa, thậm chí anh còn chưa xem, đó là cái gì.
“Kỳ thật món quà kia là……”
“Mặc kệ là cái gì, đều giống như anh, là em không nên bắt đầu".
Nói xong, Lâm Triệt đẩy Cố Tĩnh Trạch ra, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở, bị đè nén, nhưng mà, cô vẫn là mỉm cười với mình, sớm đã quen loại cảm giác này, những người thường như cô, cần phải đối mặt, mỗi ngày nhìn thứ mình muốn, lại mỗi ngày đều ép mình phải quên.
Bởi vì, nếu không bắt đầu……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...