Cha mẹ Thẩm Thản Nhiên đều là công nhân thành thật, trong nhà không tính là túng quẫn, nhưng cũng không phải đặc biệt giàu có.
Thẩm Thản Nhiên xuất ngoại cũng đều dựa vào tay làm hàm nhai ở bên ngoài làm công kiếm tiền.
Cô lúc này kiêu ngạo lôi kéo Lâm Triệt nói: "Đó là đương nhiên, bạn của con, sao không có tiền đồ được".
Nói xong, vội kéo Lâm Triệt vào bên trong.
Lâm Triệt ngượng ngùng nhìn Thẩm Thản Nhiên, nói thẳng: "Kỳ thật, lúc cậu không ở đây, mình đã xảy ra một sự kiện……”
Cô cảm thấy loại chuyện này vẫn nên nói cho Thẩm Thản Nhiên, gạt cũng không thú vị.
“Chuyện gì?".
“Mình kết hôn".
Lâm Triệt nói.
“Gì?".
Thẩm Thản Nhiên gần như nhảy dựng lên.
Lâm Triệt đè cô xuống, mới đơn giản nói chuyện này một chút.
Thẩm Thản Nhiên nghe xong, nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng, đôi tay bắt được Lâm Triệt, dùng sức gần như muốn bóp chết cô.
“Cố Tĩnh Trạch…… Cố gia, Lâm Triệt, cậu điên rồi điên rồi điên rồi".
Thẩm Thản Nhiên mới điên rồi, ở trong phòng hét to hồi lâu.
Thẳng đến bên ngoài, cha mẹ Thẩm gia cho rằng có chuyện gì, tới gõ cửa dò hỏi, Thẩm Thản Nhiên lúc này mới giảm thấp âm thanh, lại trừng mắt Lâm Triệt: "Thiếu phu nhân, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, thật xin lỗi".
“Cậu cút".
“Nhưng mà…… Cậu cũng quá kinh người, sao có thể……”
Lâm Triệt vô ngữ nhìn Thẩm Thản Nhiên: "Thôi, không phải mình nói sao, kỳ thật trong lòng anh ấy có cô gái mình yêu, chỉ là bởi vì mình không cẩn thận bỏ thuốc, cho nên mới sẽ……”
“Cậu cũng đủ lợi hại, còn dám bỏ thuốc với người Cố gia".
“Mình đó là nhất thời xúc động, ai biết sau lưng Cố Tĩnh Dư có thế lực lớn như vậy, ai biết mình muốn Cố Tĩnh Dư, muốn khai phòng với Cố Tĩnh Dư, cuối cùng vào ngay phòng anh của anh ấy…… Khi đó mình mất không ít tiền hối lộ nhân viên khách sạn, mới cho mình đi vào, phí công".
“Cút đi, cậu rõ ràng nhặt tiện nghi rất lớn, còn phí công, thật là không có ai, vận khí của cậu thật đúng là, hừ".
Lâm Triệt trừng mắt liếc cô một cái, nghĩ đến Cố Tĩnh Trạch tà ác: "Để cậu nhặt thử, cậu không biết, Cố Tĩnh Trạch người này…… Rốt cuộc có bao nhiêu ác liệt!".
Thẩm Thản Nhiên trở về còn phải đi tìm công việc, Lâm Triệt cũng rất nhanh trở về nhà.
Ai ngờ mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch thế nhưng ở đây.
Anh ưu nhã ngồi ở trên ghế, nhìn Lâm Triệt, Lâm Triệt mất tự nhiên nhìn về phía ngón tay tinh tế thon dài của anh.
Ngày hôm qua, ngày hôm qua……
Người đàn ông đáng chết này, thế nhưng dùng tay……
Cô cảm thấy thân thể mình co chặt, còn cảm thấy không thích hợp.
Mà Cố Tĩnh Trạch, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Triệt: "Em trở về rồi, anh mang em đi ăn cơm trưa".
“Em em em không ăn, em ở nhà ăn là được".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...