Lâm Triệt vội ngẩng đầu lên nói: "Cậu đừng nói bậy, Tần Khanh hiện tại là anh rể của mình, mình và anh ấy một chút quan hệ cũng không có".
“Không phải chứ, bọn họ có ở bên nhau đâu?".
“Kết hôn ngay thôi, cậu không chịu chú ý tin tức giải trí trong nước, tin tức đăng báo nói rất nhiều lần".
Lâm Triệt nghĩ, còn cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhưng mà, thời gian chính là thứ làm lành vết thương hữu hiệu nhất, hiện tại lại nhớ đến, lại không cảm giác tê tâm liệt phế như vừa mới bắt đầu.
Thẩm Thản Nhiên vô ngữ nói: "Vậy cậu cũng quá uất ức, đến nay cũng không nói cho anh ta, cậu thích anh ta? Tốt xấu phải cho anh ta biết, mặc kệ kết quả thế nào……”
“Thôi, Thản Nhiên, có đôi khi, tiếc nuối cũng là một chuyện rất đẹp”.
Lâm Triệt lôi kéo Thẩm Thản Nhiên, mỉm cười.
Trong đầu nhớ tới Cố Tĩnh Trạch, nghĩ đến lời anh nói.
Nếu cô nguyện ý, anh có thể giúp cô ở bên Tần Khanh.
Nhưng mà hiện tại ngẫm lại, kỳ thật cô không muốn.
Ở bên Tần Khanh, hình như cũng không quan trọng lắm, còn không quan trọng bằng sự nghiệp của cô, hiện tại cô thật sự chỉ muốn mình có thể càng thêm tiến bộ.
Mộc Phỉ Nhiên là tấm gương của cô.
Thẩm Thản Nhiên thở dài, ôm Lâm Triệt, giống như hai người anh em cùng cảnh ngộ, cùng nhau uống lên bia.
“Cụng ly".
“Đúng vậy, cái gì cũng không thống khoái bằng một đêm không say không về
“Dô dô dô, ai say trước người đó trả tiền".
“Cậu ngốc sao, say sao trả tiền được, ví tiền ném nơi nào cũng không biết".
Uống uống, lại bỗng nhiên cảm thấy, bên cạnh có người đi tới.
“He, hai em gái uống rượu sẽ nhàm chán, chúng ta có rất nhiều anh em, cùng đi chơi đi".
Thẩm Thản Nhiên uống có chút mơ mơ màng màng, ngẩng đầu lên, loạng choạng bình rượu nói: "Ai muốn đi theo mấy người đàn ông thối uống rượu, đàn ông trên đời này không một ai tốt".
Lâm Triệt cũng dùng sức gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, không một ai tốt, đều là khốn kiếp".
Cố Tĩnh Trạch đặc biệt khốn kiếp, cùng Mạc Huệ Linh khanh khanh ta ta, còn muốn lôi kéo cô.
Người đàn ông vừa nghe, cảm thấy thú vị, kề sát lại nói: "Em gái, em nói vậy là không đúng rồi, đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu, không phải các em thích chúng ta như vậy sao, chúng ta cũng vì sở thích của các em, nên mới hư”.
Nói xong, anh ta đã giơ tay nắm Thẩm Thản Nhiên: "Đi, qua đây cùng nhau chơi nào".
“Anh buông tôi ra, buông ra, nếu không buông tôi đá trứng anh".
“He, em đá, lúc sau sao cùng nhau hạnh phúc chơi đùa được đây".
Người đàn ông đặc biệt hăng hái, trực tiếp muốn khiêng cô ấy lên.
Thẩm Thản Nhiên tức giãy giụa, Lâm Triệt cũng nhanh qua đó chống đỡ: "anh buông bạn tôi ra, còn như vậy chúng tôi không khách khí!".
Lâm Triệt tức trực tiếp tát một cái vào trên mặt người đàn ông: "Có chút mặt mũi được không, người ta không đi theo anh, anh còn ép buộc như vậy!".
Người đàn ông bị tát một cái hoảng hốt, trừng mắt Lâm Triệt, hùng hùng hổ hổ vọt tới.
Nhưng mà đúng lúc này……
Một bàn tay trực tiếp chắn ở trước mặt Lâm Triệt.
Lâm Triệt sửng sốt, ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái nhìn thấy Trần Vũ Thịnh không biết khi nào, đứng ở một bên.
Người đàn ông ngẩn người, Trần Vũ Thịnh thành thạo bẻ cánh tay người đàn ông ra sau, đá vào sau chân một cái, trực tiếp làm người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất, cánh tay ở sau lưng, ngao ngao kêu to.
“Cút, nếu để tao nhìn thấy mày, cho mày đẹp mắt".
Thẩm Thản Nhiên mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên: "Ai u, soái ca anh hùng cứu mỹ nhân……”
Nói xong, tay liền trực tiếp đặt ở trên ngực Trần Vũ Thịnh.
Lâm Triệt vội kéo Thẩm Thản Nhiên uống say lại, cô gái này, tửu lượng kém hơn cô nhiều, mới có chút đã say không thấy trời trăng mây gió.
.
“Thật xin lỗi, Trần bác sĩ, cô ấy là bạn tôi, có hơi say……”
Trần Vũ Thịnh thấy Lâm Triệt lôi kéo Thẩm Thản Nhiên lung lay, anh đành kéo người về mình nói: "Được rồi tôi đã đến, bà chủ, sao cô còn ở nơi này, ông xã nhà cô, ở nhà sắp chọc giận điên rồi".
Cố Tĩnh Trạch tức điên rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...