Bên kia.
Cố Tĩnh Trạch ném điện thoại xuống, ngồi ở chỗ kia, hàn ý đầy người, làm người không dám tới gần.
Lúc Trần Vũ Thịnh tiến vào, nhìn thấy tình cảnh như vậy
Có chút kinh ngạc nhìn Tần Hạo, anh không dám nói, lôi kéo Tần Hạo đi ra ngoài mới hỏi: "Tiên sinh nhà các cậu bị sao vậy?".
Tần Hạo ai u, nhỏ giọng nói: "Ghen".
“Cái gì?".
Trần Vũ Thịnh gần như kinh ngạc kêu ra tiếng.
“Im, im, anh muốn chết sao?".
Tần Hạo vội giữ chặt Trần Vũ Thịnh: "Trần bác sĩ, anh mau đi khuyên bảo tiên sinh đi, ngài ấy cũng thực sự rất đáng thương".
“……” Ai dám nói Cố Tĩnh Trạch đáng thương.
Nếu anh ta đáng thương, người đàn ông khác trên đời này làm sao bây giờ.
“Sao vậy?".
“Tiên sinh mời ngài xem bệnh cho bà chủ, ai biết, bà chủ cho tiên sinh leo cây, đi ra ngoài đón bạn".
“Còn có người dám cho Cố Tĩnh Trạch leo cây".
“Đúng vậy, dù sao, hiện tại tiên sinh đang muốn bùng nổ, Trần bác sĩ ngài tới vừa lúc, ngài đức cao vọng trọng, vẫn là chuyên nghiệp, tiên sinh giao cho ngài, tôi đi trước".
“Ai, tôi không phải…… Tôi không phải chuyên gia tình yêu, cậu chạy cái gì……” Nhìn Tần Hạo cũng không quay đầu lại chạy trốn, Trần Vũ Thịnh chỉ có thể vô ngữ nhìn bên trong.
Sau khi vào cửa, Trần Vũ Thịnh nói: "Cố tổng, tôi cảm thấy nếu câu có vấn đề gì, tâm sự, hoặc là phiền não, đều có thể nói cho tôi, giống như chúng ta đã từng".
“Tôi? Không có tâm sự gì?".
Cố Tĩnh Trạch mặt vô biểu tình, lật lật văn kiện trọng tay.
Trần Vũ Thịnh nói: "Về bà chủ, bà chủ không trở lại có lẽ có chuyện quan trọng……” “Cái loại cô gái vô tâm không phổi, không trở lại cũng được".
Cố Tĩnh Trạch cứng đờ nhướng mày, nói, đập văn kiện trong tay một cái, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Trần Vũ Thịnh rốt cuộc minh bạch lời Tần Hạo nói, vì sao.
Cố Tĩnh Trạch là đáng thương……
Thật đáng thương.
Bên ngoài.
Thẩm Thản Nhiên ngồi ở trên quầy bar, nhìn Lâm Triệt uống bia.
“Này, vừa rồi cái điện thoại kia rốt cuộc sao lại thế này, sao hiện tại cậu bỗng nhiên tức giận như vậy?".
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Thản Nhiên: "Mình tức giận? Sao mình có thể tức giận, không có, mình căn bản không tức giận".
Vừa rồi đem đồ của Thẩm Thản Nhiên đưa về chỗ cô ấy ở trước, sau khi Thẩm Thản Nhiên về nước, còn muốn ở với người trong nhà, cha mẹ đều ở đây, vì thế liền ở lại trong nhà Thẩm Thản Nhiên lại một chút, mới đến quán bar.
Cho nên hai mươi phút hiển nhiên đã sớm qua.
Cô cũng cũng không trở về, cũng không nghĩ muốn gọi điện thoại cho Cố Tĩnh Trạch nói cái gì nữa.
“Rốt cuộc là ai…… Ai có thể làm cậu tâm phù khí táo như vậy, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ là Tần Khanh?".
Thẩm Thản Nhiên sớm biết chuyện Lâm Triệt và Tần Khanh, trong cảm nhận của cô, có thể làm Lâm Triệt vô tâm không phổi, cảm xúc bỗng nhiên dao động như vậy, không phải Tần Khanh còn có thể là ai.
“Sao có thể!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...