Lâm Triệt nói: "Lúc ấy cô ấy chạy như điên tới, em mới đụng vào cô ấy, cũng không biết rốt cuộc cô ấy bị làm sao, tiểu thư khuê các nhưng lại làm như vậy……”
Cố Tĩnh Trạch nói: "Cô ấy…… Gần đây có chút điên cuồng.
"
Lâm Triệt đáp: "Vậy được rồi, dù sao thì em vẫn nên cách xa cô ấy một chút, miễn cho không cẩn thận lại bị cô ấy nói.
"
Cố Tĩnh Trạch nói: "Ừ, dù sao sau khi trở về em không có cơ hội lái xe, cho nên em yên tâm, sau này chuyện này hẳn là sẽ không xảy ra nữa.
"
“……”
Về đến nhà, Lâm Triệt rửa mặt xong, nằm trên giường ngủ, rất nhanh Cố Tĩnh Trạch cũng đi đến bên cạnh giường.
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Này, đêm nay anh không thể ra bên ngoài ngủ sao, em mới vừa rồi thiếu chút nữa đã chết đấy, anh cũng không định cho em chút không gian riêng tư nào à.
"
Cố Tĩnh Trạch xốc chăn lên liền chui vào, một bàn tay chống đầu, nằm nghiêng người nhìn cô: "Em mới vừa gặp ra chuyện, tối ngủ một mình sẽ mơ ác mộng.
"
“Sao có thể, bây giờ em là vô cùng may mắn, gặp nạn không chết, rất vui vẻ, vì sao mơ ác mộng được!"
“Cái này là dư chấn sau khi gặp tai nạn, người có chỉ số thông minh như em đương nhiên sẽ không hiểu nó là gì, bây giờ em vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, rất dễ bị như vậy, khả năng tạm thời bây giờ em còn đang hưng phấn, không cảm giác được, chờ đến khi hoàn toàn thả lỏng sẽ biết".
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, bán tín bán nghi.
Thiệt hay giả, nhưng thật ra nếu lừa gạt cô cô không có cách nào lại không tin, nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Lại thấy lúc này, Cố Tĩnh Trạch trực tiếp ôm chặt Lâm Triệt.
Lâm Triệt a một tiếng, hoảng sợ, thuận thế cùng nằm xuống với anh.
Cố Tĩnh Trạch ôm chặt cô.
Lâm Triệt giật mình giãy giụa: "Anh làm gì, Cố Tĩnh Trạch, lưu manh! Buông em ra, nếu không buông ra em sẽ kêu!"
Đôi tay Cố Tĩnh Trạch ôm chặt cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Hừm, đừng nhúc nhích, ôm chặt như vậy, sẽ giảm bớt áp lực của em, nghe nói nuôi bò thịt hy vọng thịt bò mềm, cho nên lúc muốn giết thịt bò, sẽ đặt bò vào trong một cái máy, dùng sức đè ép, để bò cảm thấy an toàn, thì sẽ không giãy giụa, cho nên đè ép có thể làm người thả lỏng áp lực, em đừng nhúc nhích, anh ôm em ngủ như vậy, bảo đảm buổi tối em sẽ không mơ ác mộng.
"
“Thật sự?" Lâm Triệt dừng lại hỏi.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Đương nhiên là sự thật, anh đây cũng là muốn tốt cho em.
"
“……” Lâm Triệt thả lỏng người, cảm thấy được anh ôm chặt, xác thực là khiến cho mỗi tế bào trong cơ thể, như nhận được an ủi, toàn bộ cơ thể thư thái hơn rất nhiều.
Có lẽ anh vì muốn tốt cho cô, mới có thể như vậy.
Cô đã hiểu lầm trong lòng anh có ý xấu rồi.
Suy nghĩ như vậy, Lâm Triệt dựa vào lồng ngực anh, thật sự từ từ ngủ thiếp đi.
Cố Tĩnh Trạch cười cúi đầu nhìn đồ ngốc này, ở phía sau lưng cô cọ cọ cũng tìm một vị trí thoải mái, ngủ luôn.
Ngày hôm sau.
Lúc Lâm Triệt tỉnh lại, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đang đi vào.
“Buổi tối em không hề mơ ác mộng đâu nhỉ.
" Lâm Triệt xoa xoa đầu nói.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Có đấy.
"
“Thật sự? Sao em không nhớ rõ.
" Lâm Triệt quả thực cảm thấy thoải mái, cũng không hề cảm thấy mình từng gặp ác mộng.
“Đương nhiên, dù có nằm mơ, chỉ là 97% ác mộng đều sẽ bị quên.
"
“Thật vậy sao?" Lâm Triệt nhìn chằm chằm Cố Tĩnh Trạch, nhìn không ra biểu tình kỳ lạ nào trên mặt anh.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Đương nhiên, buổi tối em mơ ác mộng vẫn luôn đá anh, vất vả lắm anh mới ngăn được em đấy.
"
“Em……”
“Được rồi, anh lấy cho em di động mới đây.
" Cố Tĩnh Trạch cắt ngang lời cô, cầm chiếc di động đưa cho Lâm Triệt.
Lâm Triệt nhìn chiếc di động mới tinh, nhớ tới ngày hôm qua mình đã vứt di động đi.
Cô ngẩn người, đưa tay lên nhận lấy.
Vừa nhìn vẻ mặt rất tự nhiên của Cố Tĩnh Trạch.
Không nghĩ tới, Cố Tĩnh Trạch cẩn thận như vậy, còn có thể nhớ rõ những chi tiết nhỏ cô thuận miệng nói.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, cảm động nói: "Cảm ơn anh.
"
Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn di động của cô: "Được, giúp em cài đặt một chút.
"
Ngồi xuống, anh ở bên cạnh nhìn cô bấm di động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...